“Nói đi nói lại, tất cả đều tại em, các người hãy bỏ qua cho nhau không được sao? Coi như vì em cũng không được sao? Các anh đều là người quan trọng nhất của em, như vậy người khó chịu nhất chính là em." Chung Tĩnh Ngôn khổ sở nói.
Nhưng mà trong thế giới đàn ông, sao cô có thể hiểu?
Chấn Văn đầu gật qua loa, nhưng ánh mắt vẫn rất quyết tuyệt.
Đều nói tâm trạng của phụ nữ có thai đều vô cùng phập phồng, giờ phút này, Chung Tĩnh Ngôn chính là như vậy, cô chạy từ một nơi xa như vậy về nước, lại nói không thuyết phục được bất kể người nào, bất đắc dĩ, vô lực lại sinh ra tức giận.
Chấn Văn thu hết cảm xúc của cô vào trong mắt, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, đổi lại trước kia, cô nhất định sẽ quệt mồm làm nũng, tức giận với anh, nhưng mà, bây giờ đối mặt với anh, cô lại chỉ có thể NHẪN nhịn, mà người để cho cô trút giận, đã sớm đổi thành Quý Thiếu Kiệt.
Thì ra là, làm người để cho cô tuỳ ý trút giận, mà lại hạnh phúc như vậy.
Thời gian từng hạnh phúc đã cách anh rất xa. Nhận thức như vậy, khiến anh càng thêm kiên định quyết tâm đấu đến cùng với Quý Thiếu Kiệt. Ngày mất đi em gái, trải qua một lần đã đủ lắm rồi.
Lúc này, bọn họ đang ngồi trong một gian phòng thanh nhã của nhà hàng Tây, thừa dịp em gái đi toilet, anh móc điện thoại ra, "Những người dân Hồi đó đã sắp xếp xong chưa?"
Chung Tĩnh Ngôn đi ra ngoài cửa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, nhân viên phục vụ đang đi ra ngoài, trong khe cửa, hai bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt cô.
Quý Thiếu Kiệt và. . . . . . Sa Lệ?
Lần này cô có thể len lén chạy về nước, là nhân cơ hội Quý Thiếu Kiệt về nước ba ngày, cô vừa gạt Lôi Trí Viễn, nói nghỉ ngơi ở nhà họ Quý, vừa gạt mấy người bà nội Quý, nói nghỉ ngơi ở nhà họ Lôi, như vậy mới chạy đi được.
Trong lòng cô cả kinh, nếu như anh biết cô lén trở về nước, nhất định sẽ tức giận, đang chuẩn bị vội vàng quay đầu lại thì một màn kinh khủng hơn lại xuất hiện —— Sa Lệ đứng dậy, cười duyên, hôn lên mặt Quý Thiếu Kiệt, Quý Thiếu Kiệt đưa lưng về phía cô nên không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng cũng không tránh. . . . . .
Diễn biến tiếp theo đã bị nhân viên phục vụ nhốt bên trong cửa.
Trong giây phút này, máu huyết Chung Tĩnh ngôn giống như đọng lại rồi.
Đầu cô nặng chân nhẹ, thở khẽ tựa vào tường. Là do gần đây cô quá hạnh phúc sao? Tìm được ba, được mọi người cưng chiều. . . . . . Cho nên, đến lúc thu lại rồi à?
Bây giờ cô không biết nên làm sao mới phải, là một cước đá văng cánh cửa đó, đi vào lớn tiếng chất vấn đôi nam nữ đó? Hay là làm bộ như không nhìn thấy, giống như không có việc gì tiếp tục sinh con sống qua ngày?
Sẽ là hiểu lầm sao? Nhưng mà, một màn hôn này là cô tận mắt nhìn thấy, cô nhớ tới nụ cười của Sa Lệ, kiều mỵ như vậy tuyệt đối là nụ cười của người phụ nữ với người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng mới có.
Tại sao, khi cô vừa mới tới nước Anh, không thông thuộc ngôn ngữ, không có một người bạn nào, Sa Lệ sẽ xuất hiện bên cạnh cô khéo léo như vậy, tại sao Sa Lệ lần lữa không quen bạn trai, tại sao lần nào Sa Lệ cũng hiếu kỳ với chuyện của Quý Thiếu Kiệt như vậy. . . . . . Hình như tất cả đều đã có đáp án.
Tứ chi cô tê dại, chỉ có bụng là có cảm giác mơ hồ đau đớn.
Chấn Văn không yên lòng cô đi lâu như vậy, kéo cửa ra đi tìm cô, mới phát hiện cả người Chung Tĩnh Ngôn phát run, dựa vào cạnh cửa.
"Anh, giúp em, giúp em mở cánh cửa đó ra. . . . . ." Chung Tĩnh Ngôn lôi kéo tay áo của Chung Chấn Văn, run giọng năn nỉ. Hạnh phúc của mình, phải do bản thân mình tranh thủ, có chuyện gì không thể nói rõ? Chung Tĩnh Ngôn cô không muốn để hiểu lầm ảnh hưởng đến cuộc đời của cô.
Nếu như chú già của cô thật lòng yêu người khác, nếu như bạn tốt của cô thật lòng muốn cướp mất chú già của cô, hôm nay cô sẽ không sợ hãi nữa, ít nhất trên thế gian này cô còn có ba, có cục cưng trong bụng, thậm chí cô đã tốt nghiệp, có thể tự lập —— cô không còn là cô gái nhỏ trong cô nhi viện mười chín năm trước, cũng sẽ không còn là cô gái nhỏ rời khỏi nhà họ Chung chỉ với hai bàn tay trắng. Cô có dũng khí và năng lực đối mặt tất cả.
"Lạc Lạc, sắc mặt em thật sự không tốt, chúng ta đi vào ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã, không được, sắc mặt của em rất đáng sợ, anh phải đưa em đi bệnh viện. . . . . ."
Không! Chung Tĩnh Ngôn kiên trì, chỉ vào cánh cửa, giống như vật quý báu của cô đang ở trong cánh cửa đó.
Khi Chung Chấn Văn chuẩn bị đi qua kéo cánh cửa đó ra, thì cửa đã bị người ta đẩy ra từ bên trong.
Bốn người, ngạc nhiên đối lập nhau.
Quý Thiếu Kiệt nhíu mày, đi tới, bế ngang Chung Tĩnh Ngôn, "Ngôn Ngôn, sao em lại không nghe lời như vậy? Ai cho phép em chạy về? Bác sĩ đã nói em phải nằm trên giường. . . . . ."
Nhưng mà khi anh ôm cô lên, máu tươi chảy xuống theo bắp chân của cô, váy trắng, máu đỏ, hết sức chói mắt đập vào mắt.
Sắc mặt Quý Thiếu Kiệt đại biến, ánh mắt điên cuồng, "Nhanh, mau gọi bác sĩ! Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!" Quan tâm sẽ bị loạn, giờ phút này, anh đã mất đi suy nghĩ.
Chung Chấn Văn gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, vừa đi ra ngoài, "Tôi đi lái xe. . . . . ."
Sa Lệ khóc bổ nhào tới, đi theo bọn họ ra ngoài, đong đưa tay Chung Tĩnh Ngôn, "Ngôn Ngôn, mình. . . . . . Cậu đừng hiểu lầm, mình và Quý đổng đã sớm quen biết, bốn năm trước bọn mình đã quen biết. . . . . ."
"Đúng vậy, một là chồng tôi, một là bạn tốt của tôi, đã sớm quen biết, nếu như không phải là có tư tình, cần gì phải lừa dối tôi bốn năm?"
Bụng Chung Tĩnh Ngôn rất đau, đau đến nước mắt cũng muốn tuôn ra, nhưng được Quý Thiếu Kiệt ôm vào trong ngực, ánh mắt lại vẫn bướng bỉnh nhìn anh, muốn anh cho cô một lời giải thích.
Quý Thiếu Kiệt là một người đàn ông lão luyện đã thành tinh trong mắt người khác, lúc này lại mồ hôi đầy trán, cánh tay ôm Chung Tĩnh Ngôn run rẩy giống như người mắc bệnh Parkinson*, "Ngôn Ngôn, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta đi bệnh viện trước, em, còn có tiểu bảo bối của chúng, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì. . . . . ."
(*)Parkinson là bệnh rối loạn thoái hóa hệ thần kinh trung ương. Mặc dù không có cách chữa trị tận gốc bệnh này, nhưng nếu phát hiện sớm vẫn có thể hạn chế phần nào những rủi ro có thể xảy ra. Viện Quốc gia về bệnh Parkinson ở Mỹ đã xác định được 10 dấu hiệu ban đầu của căn bệnh này là: Run
Anh lẩm bẩm nhớ kỹ câu nói sau cùng, ôm cô xông ra khỏi phòng ăn.
Điện thoại của Quý Thiếu Kiệt liên tục vang lên, hai tay anh bận ôm Chung Tĩnh Ngôn, đâu nào còn bận tâm nghe điện thoại. Cho đến khi ngồi trên xe Chung Chấn Văn, mới không nhịn được bắt máy, "Chuyện gì? . . . . . . Người Hồi gây chuyện? Đã đập hết nửa cao ốc? Còn đập bị thương ba người khách và quản lý tiêu thụ?"
Đặt điện thoại xuống, anh điên cuồng nhìn Chung Chấn Văn, "Được lắm! Cậu kích động người Hồi gây chuyện, tôi sẽ khiến cậu chịu không nổi. . . . . ."
"Các người đủ chưa!" Chung Tĩnh Ngôn đẩy Quý Thiếu Kiệt ra, ánh mắt hoạt động qua lại giữa Quý Thiếu Kiệt và Chung Chấn Văn, ánh mắt đau đớn mà bi thương, "Mỗi một người trong ba người, có ai d/đ/l'q;d thật sự quan tâm đến tôi muốn gì không? Có quan tâm đến tôi khó chịu hay không khó chịu không? Cho tới bây giờ, các người chỉ vì bản thân mình thích, tình cảm ích kỷ như vậy, làm sao tôi có thể đón nhận?"
Cô lấy điện thoại di động ra, "Ba, ba, mau cứu con. . . . . ."
*
Đến tối, Quý Thiếu Kiệt nhận được tin dữ, đứa bé đã không còn. Tiểu bảo bối của anh. . . . . .
Chung Tĩnh Ngôn nằm trong phòng bệnh VIP, từ chối gặp anh.
Anh vẫn không chết tâm, bò lên tầng tám theo đường ống nước, nhảy cửa sổ đi vào.
Bình truyền nước nhỏ tí tích treo bên cạnh, máy móc không ngừng biến hóa, cũng may, bảo bối ngoan của anh vẫn còn ở đây. . . . . .
Anh cầm lên bàn tay nhỏ bé trên giường đang kẹp máy đo nhịp tim, từ hồi sinh ra đây là lần đầu tiên nước mắt nam nhi rơi xuống đùng đùng.
Chung Tĩnh Ngôn vốn ngủ rất nông, bị tiếng nghẹn ngào của anh làm cho thức tỉnh.
"Các người nhất định phải đấu nữa có đúng không? Không phải là hai bên cùng tổn hại thì không thể, có đúng không?" Cô suy yếu hỏi. Chuyện Sa Lệ trước đó để qua một bên, trước mắt, quan trọng nhất vẫn tổn thương do bọn họ gây ra cho nhau.
"Ngôn Ngôn, anh. . . . . ." Anh vùi mặt vào lòng bàn tay hồi lâu, muốn thử nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho cô nghe, muốn để cho cô hiểu rõ thế giới của mình, "Suy nghĩ của đàn ông, em có thể không hiểu. Bọn họ không nên… Nên ức hiếp em khi em vẫn còn nhỏ như vậy. d/'đ/l'q;d Em còn nhỏ như vậy, lại là thân phận như thế nữa, em có thể không hiểu, nhưng mà, cả nhà bọn họ, Mã Hoa cũng không cần nói tới, bao gồm Chung Bang Lập, nuôi dưỡng em nhưng lại không quan tâm tới em, hai anh em nhà họ Chung thì càng thêm. . . . . . Không bằng cầm thú. Chỉ cần nghĩ đến lúc em còn nhỏ như vậy đã bị ức hiếp, anh. . . . . . Anh đã không chịu được. . . . . ."
"Ba nuôi của tôi không quen không biết với tôi, chỉ vì lúc còn trẻ đã từng thích mẹ tôi, nên đã dùng tất cả mọi cách để tìm được tôi, nuôi dưỡng tôi... Khi tôi vẫn còn ở trong bụng mẹ thì ông ấy đã từng đi thăm mẹ tôi, Mã Hoa đa nghi, đi theo tìm ông ấy nhưng lại bị vấp ngã, mất đi đứa con gái bằng tuổi tôi. Tuy rằng như thế nhưng ba nuôi vẫn đối xử với tôi rất tốt, coi tôi như con ruột, mặc dù công việc rất bận, nhưng người đàn ông nào lại không quan tâm đến sự nghiệp của mình chứ? Tôi không oán trách ông ấy chút nào cả, phần ân tình này, tôi phải cảm kích, về phần hai anh trai của tôi, mãi… mãi cho đến cuối, bọn họ cũng không bước qua ranh giới cuối cùng. Chú cũng đã từng trẻ tuổi, nhẫn nại như vậy, quý trọng như vậy, chẳng lẽ, chỉ là đang ức hiếp tôi sao?"
"Em nói là, khi em ở cùng với anh chính là lần đầu tiên?"
Chung Tĩnh Ngôn nhắm mắt lại, quay đầu đi, cảm giác mệt chết đi được, "Anh em bọn tôi vô cùng thân mật, có lần đầu tiên hay không, thì có gì quan trọng?"
Ngày hôm sau, Chung Tĩnh Ngôn được Lôi Trí Viễn đón về Anh.
Không biết có phải do lời nói của cô tối hôm đó có tác dụng hay không, tin tức trong nước truyền đến, Chung Chấn Thanh được tuyên vô tội thả ra ngay sau đó, Quý Thiếu Kiệt cũng không truy cứu chuyện người Hồi đánh đập trung tâm cao ốc, nhân viên bị thương đều được bồi thường một khoản tiền khá khá để chữa trị vết thương.
Năm đó, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, Chung Chấn Thanh và Phương Thanh Ngọc kết hôn.
"Ngôn Ngôn, chú ấy lại tới." Trịnh Hiểu Tuyên nhìn xuyên qua khe hở của những bụi hoa cao lớn, thấy người đàn ông cao gầy đang đứng bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu trắng hút thuốc lá bên ngoài hàng rào.
Trịnh Hiểu Tuyên tìm một anh chàng bạn trai người Anh, thừa dịp nghỉ hè, tới đây thăm bạn trai, sẵn tiện thăm Chung Tĩnh Ngôn.
Toà lâu đài này quá lớn, có rất nhiều nơi có thể cho bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Họ đang ngồi dưới một gốc cây anh đào ăn anh đào, mỗi người đều tự cầm một quyển sách rảnh rang lật chuyển, Chung Tĩnh Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, "Mặc kệ có tới hay không. Mình mới không quan tâm."
"Chậc, ăn ở hai lòng. Vậy mới vừa rồi cậu làm gì mà phải liếc mắt nhìn ra bên ngoài? Lại cố ý chọn ngồi chỗ này, có thể nhìn thấy bên ngoài?"
Chung Tĩnh Ngôn không muốn để ý đến ầm ĩ của cô, đổi một tư thế ngồi thoải mái, mặt trời thật là đẹp.
Xa xa, mẹ Quý xách theo một cái giỏ đi tới, lớn tiếng chào hỏi, "Ngôn Ngôn. . . . . ."
Chung Tĩnh Ngôn hồi hộp liếc mắt nhìn qua khe hở của bụi hoa một cái, nhìn thấy người đàn ông cao đó giống như không nghe, vẫn tựa vào thân xe hút thuốc như cũ, mới vẫy vẫy tay chào hỏi với mẹ Quý, "Mẹ. . . . . ."
Mẹ Quý đặt mỗi một loại thức ăn trong giỏ xách vào mỗi ô vuông màu đỏ trên đệm lót, "Tất cả đều là món ăn Trung Quốc con thích ăn, thịt viên, cá hoa quế. . . . . ."
Sau đó mập mờ nháy mắt con dâu, "Đây tất cả đều là do người xấu nào đó nấu hết đấy, vì muốn nấu ra mấy món ăn ngon con thích, thiếu chút nữa đã thiêu rụi nhà bếp của chúng ta và nhà nó. . . . . ."
Chung Tĩnh Ngôn không lên tiếng, chỉ là cười cầm anh đào mời mẹ chồng ăn.
Trịnh Hiểu Tuyên lấy cớ đi toilet, vọt đi chỗ khác cho hai người mẹ chồng nàng dâu nói chuyện.
"Ngôn Ngôn, con sắp sinh rồi, vẫn không muốn tha thứ cho chồng con sao?" Mẹ Quý thương yêu nhìn cô nhóc đã nuôi tới trắng trắng tròn tròn trước mặt, ánh mắt chuyển xuống cái bụng đã nhô cao, "Lúc sinh tiểu bảo bối, Thiếu Kiệt làm cha, nhất định rất hi vọng sẽ trông giữ bên cạnh. . . . . ."
"Người nói cho anh ấy biết chúng ta đang gạt anh ấy?" Chung Tĩnh Ngôn vội vàng hỏi.
"Không có. Chúng ta làm cha mẹ, sao có thể nhiều chuyện, chuyện tình cảm phải do bản thân các con tự lo liệu."
Mẹ Quý muốn nói lại thôi, "Nhưng mà Ngôn Ngôn à, mẹ thấy nếu không nói ra chuyện này, có thể cả đời con cũng sẽ không biết."
"Chuyện gì ạ?"
"Chính là cô gái Sa Lệ đó, Thiếu Kiệt không thể nào có gì đó với cô ta. Bởi vì, Thiếu Kiệt nhà chúng, Thiếu Kiệt nó chỉ có phản ứng sinh lý với một mình con, trước khi biết con, tuy rằng nó ham chơi, nhưng là vẫn luôn không thể. . . . . ."
"Cho nên, cho nên trước đó…. Thiếu Kiệt vẫn còn là một. . . . . . Virgin(xử nam)?" Chung Tĩnh Ngôn trợn tròn cặp mắt.
"Ừ." Mẹ Quý mỉm cười gật đầu, "Nó là một đứa nhỏ ngốc, lại mạnh mẽ như thế nên không thể nào nói cho con biết chuyện này. Bé con, mẹ nói cho con...con phải làm bộ như không biết đấy, nếu không, nó sẽ hận mẹ chết mất. . . . . ."
Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đã sớm cười lăn lộn, đâu nào quan tâm đến lời nói sau cùng của mẹ Quý, trực tiếp đứng lên, cười lớn tiếng gọi người đứng bên ngoài: "Hihi! Quý Thiếu Kiệt, Bọn em đang ở đây! Chú mau vào đi. . . . . ."