Lạc Thiên Uy hóa dại nhìn cô, đưa ngón tay run rẩy, xúc động xoa nhẹ giống như đang mơ, một cô gái đẹp như tranh vẽ, quen thuộc thoáng qua trong đầu hắn thật nhanh.
"Anh muốn em làm người phụ nữ của anh!" Hắn nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt vẫn như cũ cuồng vọng bá đạo.
Lạc Tích Tuyết ra sức muốn tránh khỏi hắn, nhưng Lạc Thiên Uy lại giữ chặt hai vai cô, không cho cô thoát khỏi ngực hắn.
"Anh buông tôi ra trước được không?" Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, vẻ mặt có chút bối rối.
"Không thả, em không đáp ứng anh, anh sẽ không thả!" Lạc Thiên Uy cố chấp lắc đầu, giống như một đứa trẻ không có được kẹo.
Vẻ mặt hắn thế này rất giống trong trí nhớ, làm cho Lạc Tích Tuyết vừa mơ màng vừa nghi hoặc.
Cô không động đậy nhìn hắn, trong lòng không ngừng suy nghĩ họ rất giống nhau, trong phút chốc, cô gần như cũng cho rằng họ là cùng một người.
"Anh buông tôi ra, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Hay là cô cũng hỏi hắn một chút vấn đề liên quan.
"Em đồng ý làm người phụ nữ của anh trước, anh sẽ nói chuyện với em."
Lạc Thiên Uy chân thật đáng tin nói.
Lạc Tích Tuyết quả thực không biết làm sao, sắc mặt bối rối không thôi: "Tôi đã có bạn trai, làm sao làm người phụ nữ của anh?"
"Em có bạn trai?" Chiêm Mỗ Tư mặt liền biến sắc, con người lập tức ảm đạm.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết gật đầu khẳng định.
"Chính là người đàn ông hôm nay cùng em đến yến tiệc?" Chân mày Chiêm Mỗ Tư chau lại, trong mắt lóe lên một chút ghen ghét.
"Không phải anh ta."
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, cô tuyệt đối không thể mang Vũ Trạch ca liên luỵ vào.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo tĩnh mịch: "Nói vậy, em ngoại trừ anh ta ra, còn người đàn ông khác?"
Lạc Tích Tuyết trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng cũng không thể không nói thẳng cho hắn biết: "Anh ấy xem như là vị hôn phu của tôi."
"Vị hôn phu? Vậy còn chưa kết hôn?" Chiêm Mỗ Tư khịt mũi khinh bỉ.
Ánh mắt Lạc Tích Tuyết phức tạp, tiu nghỉu nói: "Chúng tôi sớm muộn cũng sẽ kết hôn."
"Em không được phép gả cho anh ta, phải gả em chỉ có thể gả cho anh?" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên giữ hai vai Lạc Tích Tuyết, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả hắn cũng không biết, hắn tại sao lại tức giận như vậy.
Mà thời điểm hắn nói muốn kết hôn với cô, hai người cùng lúc đều ngẩn ra.
"Anh nói cái gì?" Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn hắn.
Hắn lại có thể cùng cô nhắc đến hôn nhân, hắn nhất định là điên rồi, chỉ gặp mặt cô một lần, liền muốn lấy cô? Hắn không phải là quá nóng vội sao?
"Em phải chia tay với hắn!" Hắn hạ tối hậu thư với.
Nhưng Lạc Tích Tuyết không để ý đến: "Thật xin lỗi, tôi không làm được!"
Vừa dứt lời, ở cửa liền nghe một trận cười truyền đến: "Đã biết vợ của tôi, sẽ không bỏ tôi!"
Giọng quen thuộc truyền đến, Lạc Tích Tuyết tức khắc sáng mắt lên.
Chỉ thấy Lãnh Khinh Cuồng, mặc áo khoác ngoài màu đen, khóe miệng chứa nụ cười cân nhắc, tiêu soái đi vào.
Đến bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, hắn trêu chọc rút ra một điếu thuốc, nhả ra làn khói, ngẩng đầu lên, con ngươi sắc bén dừng trên mặt Chiêm Mỗ Tư: "Chiêm Mỗ Tư, tôi là vị hôn thê của Jenny, cả đêm hôm nay tôi tìm khắp chỗ không thấy cô ấy, nghe nói anh mời cô ấy làm khách, tôi lập tức đến tìm cô ấy.
Thế nào, cô ấy không làm anh thêm phiền toái chứ?"
"Anh là vị hôn phu của cô ấy?" Chiêm Mỗ Tư không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Khinh Cuồng, nhìn chăm chú một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, con ngươi tối tăm ảm đạm.
Lãnh Khinh Cuồng nghiền ngẫm nhìn hắn, khuôn mặt tự tin: "Dĩ nhiên, tôi cùng vợ tôi mến nhau rất nhiều năm, sắp đến ngày kết hôn, có phải không, bà xã?"
Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết lúng túng không thôi, cô cố gắn trấn định: "Phải."
"Cái gì?" Lạc Thiên Uy sững sờ, không thể tin nhìn hai người, trong lòng thoáng qua tia mất mác rõ ràng.
Cô thật sự có vị hôn phu?
Lãnh Khinh Cuồng thừa dịp Lạc Thiên Uy ngơ ngác, nhanh chóng kéo Lạc Tích Tuyết qua bên cạnh hắn, trên mặt cười nhạt, giống như người yêu thân thiết quan tâm nói: "Bà xã, thế nào, em có chịu khổ hay không?"
Môi Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng dãn ra, lắc đầu: "Anh ta không làm khó em!"
Lãnh Khinh Cuồng cười một tiếng, vỗ vai Lạc Thiên Uy, làm như có thật nói: "Cảm ơn anh chiếu cố vợ tôi, chúng tôi sẽ kết hôn, lúc đó hoan nghênh anh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi."
Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, một loại mùi vị khổ sở nháy mắt chiếm giữ trong đầu hắn.
Hắn đột nhiên muốn đánh người, người phụ nữ này lúc nào thì trở thành vị hôn thê của người khác?
Hắn không thể tiếp nhận nhìn Lãnh Khinh Cuồng bên cạnh Lạc Tích Tuyết, ánh mắt phức tạp mở miệng: "Em thương anh ta?"
Lạc Tích Tuyết có chút bối rối, ánh mắt của hắn tràn đầy nghi ngờ và khiêu khích, hắn rõ ràng không tin.
Nhưng mà cô cũng đành chịu hỏi ngược lại: "Chuyện này liên quan đến anh sao?"
"Đừng quên, vừa rồi chúng ta đã làm gì!" Lạc Thiên Uy không có ý tốt cười một tiếng, nhìn sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, một tay hắn chỉ vào Lãnh Khinh Cuồng, căm hận nói: "Tôi muốn nghe chính miệng em nói yêu anh ta, mới có thể tin."
Lạc Tích Tuyết kinh hãi, người đàn ông này không chỉ thông minh, mà còn mạnh mẽ hùng hổ doạ người, quả thật với hắn năm đó chỉ có hơn chứ không kém.
Cô căn bản cũng không yêu Lãnh Khinh Cuồng, bọn họ chỉ là đang diễn trò, hắn lại ép cô chính miệng nói ra, cô làm sao có thể nói.
"Ơ kìa, bà xã, em đừng xấu hổ được không? Tới...hôn một cái!" Lãnh Khinh Cuồng thấy Lạc Tích Tuyết không nói nên lời, hắn không nhịn được cười ôm eo cô, một nửa nói đùa tựa như giúp cô dàn xếp.
Lạc Tích Tuyết không né tránh, bởi vì Lãnh Khinh Cuồng đem môi hắn rơi vào trên mặt cô, một khắc kia, Lạc Thiên Uy tức giận chỉ muốn giết người.
"Chúng ta cần phải đi, Thân ái."
Lãnh Khinh Cuồng vô cùng dịu dàng nhìn Lạc Tích Tuyết, nhẹ nhàng nói.
Lạc Tích Tuyết thầm gật đầu một cái, dưới ánh mắt giận dữ của Lạc Thiên Uy, đi theo Lãnh Khinh Cuồng cùng nhau rời khỏi.
"Chủ nhân, có cần ngăn bọn họ lại?" Quản gia đẩy cửa vào, trưng cầu ý kiến của Lạc Thiên Uy.
Quản gia mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.
Lạc Thiên Uy bước đến trước cửa sổ, nhìn Lạc Tích Tuyết lên xe Lãnh Khinh Cuồng, bị hắn mang đi.
Ánh mắt của hắn tức khắc giống như sa vào hầm băng lạnh giá vạn năm, tâm cũng sa vào thung lũng trước giờ chưa từng có.
"Điều tra rõ thân phận và lai lịch của cô ấy, tôi muốn cô ấy."
Hắn bỏ lại một câu, khoé miệng giương lên độ cong.
Hắn muốn phụ nữ, còn không có được sao.
Quản gia giật mình kinh ngạc, hắn ít thấy trong mắt chủ nhân đối với người phụ nữ nào muốn chiếm giữ vượt mức như vậy, xem ra người phụ nữ kia đối với chủ nhân rất đặc biệt.
Tầm mắt Lạc Thiên Uy nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, cho đến khi bọn họ rời đi, hắn mới buông màn cửa xuống.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trốn không thoát! Chỉ có thể thuộc về hắn!
Hắn đi đến nhặt lấy khăn trải giường trên đất, phía trên có mùi của cô, hắn cười ma mị.