Lạc Tích Tuyết vẫn ngồi im lặng trong xe, vẻ mặt cô có chút tái nhợt, làm cho Lạc Thiên Uy không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn càng ôm chặt cô hơn.
Đến lúc dừng trước biệt thự, hắn trực tiếp ôm Lạc Tích Tuyết trở về phòng, thấy hai mắt cô khép chặt, hắn cho rằng cô đã ngủ, sau khi đắp kín chăn cho cô, hắn liền xoay người rời khỏi.
Ai ngờ, ở vạt áo truyền đến một sức kéo nho nhỏ, Lạc Thiên Uy kinh ngạc xoay người, thấy Lạc Tích Tuyết chậm rãi nâng mắt lên, ánh trăng trút vào quanh đường nét xinh đẹp của cô, nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt.
"Cám ơn anh."
Cô cắn môi, thấp giọng nói cám ơn hắn.
Lạc Thiên Uy ngồi lại bên giường, vén mái tóc mềm mại của Lạc Tích Tuyết sang một bên, thương tiếc nói: "Là tôi không bảo vệ tốt cho em."
Lạc Tích Tuyết rũ mắt xuống, ôm hai đầu gối của mình cuộn thành một vòng nhỏ.
"Em bị thương?" Lạc Thiên Uy liếc thấy miệng vết thương xay sát trên chân cô, con ngươi của hắn lập tức trở nên sâu xa.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, trong mắt thoáng hiện chua chát.
Lạc Thiên Uy cúi đầu, ánh mắt ngừng lại ở mấy vết thương trên người Lạc Tích Tuyết, đó là do lúc nãy cô vùng vẫy để lại, da thịt ở đó đã sưng đỏ, thậm chí có mấy chỗ chảy máu, hắn không khỏi nhíu mày đau lòng.
"Tôi bôi thuốc cho em."
Hắn dịu dàng ôm lấy thân thể Lạc Tích Tuyết, tìm lọ thuốc mỡ trong hộp y tế, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô.
Lúc đầu Lạc Tích Tuyết cảm thấy ở trên đùi truyền đến từng đợt đau rát, bây giờ được bôi thuốc mỡ, mát lạnh rất thoải mái, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, không tự giác buông lỏng đề phòng với Lạc Thiên Uy.
"Đêm nay, tôi ở lại với em."
Lạc Thiên Uy đóng nắp lọ thuốc mỡ lại, dùng chăn bao bọc Lạc Tích Tuyết lại, cúi người hôn nhẹ rất dịu dàng.
Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lắc lắc đầu, có chút buồn ngủ nói: "Không cần, để cho tôi một mình yên tĩnh một chút đi."
"Ừ, có thể, nhưng mà mấy ngày tới em sẽ ở lại đây."
Lạc Thiên Uy ấn lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới bước tiếp thon dài hai chân ly khai.
Lạc Tích Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, ngây ngốc rất lâu.
Rốt cuộc hắn có phải là Lạc Thiên Uy hay không? Hắn và em trai giống nhau như thế, ngay cả giọng điệu và kiểu cách khi nói chuyện với cô cũng giống, bọn họ có thể là hai người sao?
Nhưng mà vì sao mắt của hắn là màu xanh lam, mắt của em trai rõ ràng là màu đen mới đúng?
Mang theo nghi ngờ, Lạc Tích Tuyết nặng nề đi vào giấc ngủ, trong mơ cô lại mơ thấy hình ảnh cô và Lạc Thiên Cùng cùng ở một chỗ, chỉ là lúc tỉnh lại, bên gối vẫn không có một bóng người như cũ.
Ánh nắng êm dịu ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lạc Tích Tuyết ngồi dậy, dẫm xuống tấm thảm mềm mại, cô nhìn quanh căn phòng to như vậy, bỗng nhiên có cảm giác giống như hóa thân vào thế giới cổ tích.
Phòng này rất lớn, có phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, phòng tắm, còn có hai cái ban công, rất nhiều trang sức sang trọng, đặc biệt là bức màn viền tơ màu hồng nhạt và màn che giường viền tơ màu trắng, đó là màu Lạc Tích Tuyết thích nhất.
Chính xác mà nói, bày trí của gian phòng này và phòng của cô ở Lạc gia, gần như không khác nhau.
Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên trừng to đôi mắt, có thể bày trí căn phòng này giống y hệt phòng ở Lạc gia, Chiêm Mỗ Tư này, rốt cuộc hắn là ai?
Không kịp nghĩ nhiều, cô đã lao ra cửa, ở cửa cầu thang, đúng lúc cô gặp quản gia đã đưa cô vào phòng lần trước.
"Lạc Thiên Uy đâu? Anh ấy ở đâu?" Lạc Tích Tuyết vội vàng hỏi.
Quản gia cung kính cúi đầu xuống: "Tiểu thư muốn tìm ông chủ sao? Ngài đã ra ngoài."
"Khi nào thì anh ấy trở về?" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết sốt ruột.
"Mỗi lần ông chủ ra ngoài, có khi một hai ngày sẽ trở lại, có khi phải hơn nửa năm."
Quản gia khó xử nói.
"A?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, phải hơn nửa năm? Vậy thắc mắc trong lòng cô đến khi nào mới có thể có đáp án?
"Tiểu thư tìm ông chủ có việc gấp sao? Tôi có thể giúp tiểu thư dùng đường dây riêng để liên lạc với ông chủ."
Quản gia cung kính lễ độ nói.
Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, nói khẽ: "Tôi tìm anh ấy đúng là có chút chuyện, làm phiền ông giúp tôi chuyển lời với anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy."
Cô vội vã muốn xác định, hắn có phải là Thiên Uy của cô hay không?
"Được, tôi nhất định giúp tiểu thư chuyển lơi."
Quản gia thoáng cúi người.
"Còn có một chuyện."
Lạc Tích Tuyết hơi hơi nhíu mày, do dự giây lát, hỏi tiếp: "Mắt của ông chủ các người, luôn là màu xanh lam sao?"
"Ách?" Quản gia sửng sốt, giống như thật không ngờ Lạc Tích Tuyết sẽ hỏi chuyện này, ông kinh ngạc một chút, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thư, ông chủ có huyết thống chính gốc Châu Âu, từ nhỏ đến lớn con ngươi của ngài đều là màu xanh lam."
"À."
Lạc Tích Tuyết hiểu rõ gật đầu, chỉ là nghi ngờ ở trong mắt càng sâu hơn.
Cả ngày, cô đợi trong biệt thự giống như tòa thành nhỏ này, Quản gia vẫn chưa đưa tới tin tức của Lạc Thiên Uy, nhưng cô vẫn yên lặng chờ đợi.
Đêm dài, toàn bộ đều đã yên tĩnh trở lại.
Trong phòng ngủ Lạc Tích Tuyết lăn lộn khó ngủ, cô than nhẹ một tiếng, bước xuống giường, quyết định ra ngoài dạo một chút.
Dựa vào ánh trăng, cô đi tới một chỗ trong vườn hoa.
Ánh sáng óng ánh của bầu trời đêm, có những chấm nhỏ giống như kim cương khảm vào trên không, chiếu sáng khắp màn đêm.
Bỗng nhiên, bên cạnh suối nước nhân tạo cách đó không xa, có bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt Lạc Tích Tuyết.
Chỉ thấy một đứa bé trai đang nghịch nước ở dưới suối nước.
Cậu bé chơi một mình, bóng dáng có có chút cô độc, nhưng chơi đùa cũng rất vui vẻ, chơi đùa không coi ai ra gì.
Gió đêm kéo tới, Lạc Tích Tuyết lo lắng cậu bé nhỏ như vậy, một mình ở trong sân nghịch nước, sẽ cảm lạnh, liền tốt bụng bước đi qua.
"Cậu bé nhỏ, đã trễ thế này, sao em còn một mình chơi ở trong này?" Lạc Tích Tuyết đi đến bên cạnh cậu bé, bày ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng hỏi.
Cậu bé xoay người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Khi cả khuôn của cậu bé hiện ra trước mắt Lạc Tích Tuyết, cả người cô liền ngây dại.
Không thể phủ nhận bộ dáng của đứa nhỏ này rất xinh đẹp, lông mi dài dài, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi má hồng hào, mắt to căng tròn, so với ngôi sao trên trời còn sáng hơn, lúc này đang phát ra ánh sáng màu xanh lam, chớp chớp mắt nhìn cô.
Trên người cậu bé mặc bộ âu phục nhỏ rất nổi tiếng, thắt nơ ở cổ áo, vừa nhìn chất liệu vải liền biết là hàng tốt, lại thêm thiết kế nổi bật, tuyệt đối là từ nhà thiết kế nổi tiếng, có thể thấy được thân phận của cậu bé cũng không phải là người bình thường.
Nhưng toàn bộ cũng không quan trọng, điều khiến Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chính là, bộ dáng của đứa nhỏ này và Lạc Thiên Uy giống hệt nhau.
Trời ạ, chẵng lẽ cậu bé giống Lạc Thiên Uy này —— là con trai Chiêm Mỗ Tư?
Cái này ý nghĩ này liền khiến cho trái tim Lạc Tích Tuyết nguội lạnh, thì ra người đàn ông kia đã sớm kết hôn, thậm chí còn có con trai?!
Cô đang buồn bực suy nghĩ, bỗng nhiên cậu bé tiến tới ôm chặt lấy cô, miệng vui sướng la lên: "Mẹ!"
Khoảnh khắc này, cả người Lạc Tích Tuyết gần như là cứng ngắt.