Bóng đêm sâu, mặt trăng lơ lửng giữa không trung,đám mây mỏng bị bay với gió, có vẻ hơi chút bất đắc dĩ.
Một bóng dáng to lớn cao ngạo đẩy cửa vào, thân thể cao lớn vẫn còn mặc áo ngủ màu đậm, chỗ cổ áo khẽ hở, bắp thịt cường tráng của anh lộ ra, ngũ quan kiên quyết như được dao rìu ban thưởng, tốn quý lại thêm mấy phần kiêu ngạo.
Hắn đi từng bước tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tĩnh mịch trong mắt như có thể nhìn thấu tất cả, trong mắt phát ra khí thế bức ép khiến người ta khó có thể hít thở.
Lạc Tích Tuyết ngủ say trên giường, trong mơ nô nghịch ngợm đạp đạp, cái mềm hơi rơi xuống, lộ ra bả vai trắng noãn mượt mà của cô.
Lông mi cô lại khẽ giật giật, lười biếng lật người, đồ ngủ màu trắng như ẩn như hiện tròn xoe với hồng mai nhảy vào tầm mắt.
Lạc Thiên Uy nheo mắt lại, trầm tĩnh không có sóng, trong nội tâm lại xẹt qua một ít gợn sóng.
Tuyết Nhi của hắn càng ngày càng mê người rồi, bên cạnh cô luôn có nhiều người đàn ông quanh quẩn như vậy, hắn không cho phép, cô là của hắn, tuyệt không thể cho người đàn ông khác dòm ngó.
“Tuyết Nhi, em là của anh”
Lạc Thiên Uy vén chăn lên ngồi xuống, dùng sức đem Lạc Tích Tuyết ôm vào trong ngực, bá đạo tuyên bố.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua làn da trơn mịn của cô, hàm răng căn vành tai cô, dần dần trượt xuống, hôn khắp toàn thân cô.
Lạc Tích Tuyết trong mơ, cảm giác như nhiệt độ trong người đang nâng lên, cô khẽ rên một tiếng, con người trong suốt mở ra.
“Là anh?”
Cô vừa mở mắt ra, liền nhìn Lạc Thiên Uy đang cúi người hôn cô.
Lạc Thiên Uy ngừng hôn, chỉ là đưa tay vuốt ve gương mặt của cô: “Nghe bọn họ bảo em tìm tôi?”
“Ừ”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, chậm rãi đứng dậy, do dự hỏi: “Anh đã kết hồi rồi?”
Lạc Thiên Uy hơi chấn động, con ngươi lóe ra tia u ám, sắc mặt hết sức phức tạp.
“Em biết rồi?”
“Tôi đã gặp qua con của anh rồi”
Lạc Tích Tuyết âm thầm buông mắt xuống, nhìn như lơ đãng nói, nhưng trong lòng cô mới rõ, lúc cô nói ra câu này, trong lòng rất đau.
Đáy mắt Lạc Thiên Uy rõ ràng có ánh sáng trong nháy mắt, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt mà thôi, sau một khắc hắn như ông vua cao quý, mắt nhìn xuống cô.
“Em để ý sao?”
Đáy mắt hắn lóe lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn về cô, bàn tay ở sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, cô ít có thể tiếp nhận quá khứ, cô gắt gao cắn môi dưới, không để cho mình ở trước mặt anh tóa ra một tia nhu nhược.
“Tôi có cái gì mà phải chú ý”
Cô từ trong cổ họng khó khăn nói ra mấy chữ này, nhưng mà tim lại như bị lửa đốt, khó chịu muốn chết.
Là chính cô quá ngu, không nên cho là dáng dấp hắn giống như em trai, liền coi là em trai, nếu là Lạc Thiên Uy, hắn nhất định sẽ không đối với cô thế này, nhưng là người đàn ông này, cũng không phải cô.
Cô cũng không rõ ràng lắm về tình trạng này, cùng hắn lên giường.
còn có thể trách không phải là hắn sao? Cô không phải người phụ nữ thích chơi nổi, tình một đêm mà thôi, coi như mình trong mơ thôi.
Chiêm Mỗ Tư tiến đến ôm hông của cô, mập mờ cắn vành tai của cô, hạ thấp giọng nói: “Cho dù tôi kết hôn, quân hệ của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, em có cái gì cũng lo lắng là sao?”
“Không nên chạm vào tôi!”
Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, thái độ mang theo nồng đậm chán ghét, trong lòng càng thêm châm chọc, cười lạnh.
Hắn cho mình hắn là ai? Có vợ rồi, còn muốn ép buộc cô sao? Cô không có ý định tham gia vào hôn nhân của hắn, càng không hứng thú làm người thứ 3.
“Thật xin lỗi, là tôi nhận lầm người, tôi muốn rời đi”
Lạc Tích Tuyết cố trấn an tâm tình của mình, giọng nói hết sức kiên định, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư buồn bã, cảm giác kinh hoảng vô cớ xuất hiện trong lòng hắn, hắn nắm chặt cánh tay của Lạc Tích Tuyết, bá đạo ôm bả vai của cô nói: “Tôi không cho”
Lạc Tích Tuyết không chút nào lùi bước, khuôn mặt xinh đẹp như lúc ban đầu nhỏ nhắn tràn đầy kiên định cùng dứt khoát: “Tôi muốn rời đi, không ở lại chỗ này nữa, đây là tự do của tôi, không cần phải hỏi tới anh chứ?”
“Tại sao muốn rời đi? Tôi đều đã bảo đảm với em, cô ta là cô ta, em là em, quan hệ chúng ta sẽ không thay đổi, tại sao em còn phải đi?”
Chiêm Mỗ Tư có chút nóng nảy, bắt được tay của Lạc Tích Tuyết không ngừng dùng sức, trong mắt có tia sáng khát máu, sợ bỏ lỡ cảm giác khẩn trương, khiến lòng hắn như bị nhíu chặt vào một chỗ.
“Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra, thật là đau!”
Cổ tay Lạc Tích Tuyết bị sức lực của hắn làm cho đau đớn không dứt, cổ tay mảnh khảnh như bị chặt đứt, vội vã vuốt cánh tay của hắn.
Cô giãy giụa khiến Chiêm Mỗ Tư gần như mất đi lý trí lại bắt đầu từ từ trở về vị trí cũ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, sau đó ánh mắt lại rơi vào cổ tay của cô bị hắn cầm, hắn từ từ buông lỏng sức, nhưng lại không chịu buông cô rời đi bên cạnh mình.
“Tôi sẽ không để em rời đi, tôi nhìn trúng em, về sau em đều chỉ có thể đợi ở đây, làm tôi vui sướng, cho đến khi tôi chơi chán em thì thôi”
Tròng mắt của hắn đen thẳng chống lại mắt của cô, sắc mặt như bị vặn vẹo mà điên cuồng, mà bàn tay sau lưng càng không dừng hết sức mà nắm bởi vì khẩn trương.
“Anh nói cái gì? Người đàn ông khốn kiếp này!”
Lạc Tích Tuyết tức giận nhìn hắn chằm chằm, hận không cho hắn một cái bạt tai: “Chiêm Mỗ Tư, anh không phải cảm thấy mình nói ra lời này rất vô sỉ sao? Anh đã có vợ, còn phải tìm người tình, anh không phải cảm thấy phải xin lỗi vợ anh sao?”
“Vậy thì như thế nào đây? Người phụ nữ của tôi không chỉ một mình cô ta, người tình của toi cũng không chỉ một mình em, người nào hấp dẫn tôi, tôi liền muốn!”
Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh nhíu mày, ánh mắt nóng rực để mắt tới cô.
Lạc Tích Tuyết trong lòng như bị một khối đá ép vào, tích tự không mau khiến thở cũng cảm thấy khó khăn, cô thật không cách nào nghĩ ra, người đàn ông trong lòng này nghĩ thế nào, cư nhiên đem phụ nữ thấp kém như thế, người đàn ông tự đai cao ngạo này, cô không nên trêu chọc hắn!!
“Ai muốn làm người tình của anh, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có!! anh đã có nhiều phụ nữ, anh tìm các cô ấy làm cho anh sung sướng là tốt rồi, tôi không rảnh, tôi muốn đi!”
Cô dừng sức đẩy hắn ra, chán ghét xoay người rời đi.
Chiêm Mỗ Tư bị vẻ mặt chán ghét của cô kích thích, tren mặt không khỏi thêm mấy phần âm trầm.
Bàn tay của hắn lại một lần nữa đem cô trở về trong ngực của mình, ngon tay thon dài mơn trớn khuôn mặt của cô, càng thêm kiên trì nhấn mạnh: “Tôi nói rồi, em là của tôi, từ này về sau em chính là người tình của tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều không thể rời khỏi tôi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới”
Nói xong, hắn không để ý tới Lạc Tích Tuyết phản kháng, bỗng chốc bế ngang cô, hung hăng đem cô ngã trên giường lớn.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lồng ngực kịch lay động, trong đầu oanh một cái, chớt mắt, cô cắn răng, đôi tay chống đỡ lấy thân thể vừa định ngồi dậy, chỉ thấy thân thể tráng kiện của Chiêm Mỗ Tư đã hướng cô đè lên.