Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 184: Ly hôn thì ly hôn



“Thật là đau!”

Lạc Tích Tuyết bị đau kêu lên một tiếng, hắn thô bạo làm cô theo bản năng muốn trốn thoát nhưng lại bị Chiêm Mỗ Tư cầm chặt hơn.

“Ưm, buông ra, tôi cùng Hàn Diệp Thần không giống như anh nghĩ”

khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng nhăn lại thành một đoàn, đưa tay nhỏ bé hung hăng đập xuống lồng ngực của hắn, tức giận nói.

Chiêm Mỗ Tư nâng cằm của cô lên, ánh mắt sắc bén như dao như muốn lăng trì cô:”

Tại sao lại muốn trốn? Em cho rằng hắn ta có thể giúp em sao? Hôm nay, thiếu chút nữa hắn ta vì em mà mất mạng rồi, em không thể an phận ở bên cạnh tôi được à?”

Lạc Tích Tuyết cắn môi, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt.

Cô biết hắn là người nói được làm được, hắn thật sự sẽ làm như vậy, tính chiếm hữu của hắn rất mãnh liệt.

“Nói! Tại sao lại muốn trốn?”

Chiêm Mỗ Tư cường ngạnh quay đầu của cô sang, nâng cằm của cô lên.

Nhất định phải thấy được cặp mắt đang hoảng sợ kia của cô thì mới bỏ qua.

Hốc mắt của Lạc Tích Tuyết dần dần trở nên ướt át hơn, cô bị hắn bức đến phải bật thốt lên:”

Tôi không muốn làm người thứ ba, lại càng không muốn làm người phụ nữ thế thân”

Chiêm Mỗ Tư biến sắc, trong mắt lóe lên ánh sáng làm người ta phải bức người:”

Em nghe được những gì?”

“Tất cả, cô ấy đều nói tất cả với tôi”

Lạc Tích Tuyết không thể nào che giấu bình tĩnh được nữa, kể cả âm thanh cũng run run mà nói ra.

Hắn ta đã có vợ môn đăng hộ đối, cô thật không hiểu hắn sao còn phải dây dưa với cô làm gì?

Cô không có hứng thú phá hư gia đình của người khác, cũng không có hứng thú làm người phụ nữ thay thế, cuộc sông của cô là do cô quyết định không ai có thể quyết định vận mệnh của cô.

Trong xe lại lâm vào một khoảng trầm mặc, Chiêm Mỗ Tư nghe xong lời của Lạc Tích Tuyết nói liền không nói thêm gì nữa, chỉ là hắn vẫn nắm tay cô như vậy không chịu buông ra.

Ước chừng qua nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự, mấy tên hộ vệ cao lớn đứng ở một bên.

Chiêm Mỗ Tư mở cửa xe đi đường vòng qua bên kia, sau đó ôm Lạc Tích Tuyết ra ngoài.

Vừa đi đến cửa chợt nghe được thanh âm hết sức dịu dàng từ phòng khách truyền ra “Mỗ Tư, anh đã về!”

Lisa mặc một chiếc đầm dạ hội mỹ lệ, vừa nghe tiếng xe Chiêm Mỗ Tư trở về liền lập tức vui mừng chạy ra cửa nghênh đón hắn.

Nhưng Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng đến mức ngay cả cái liếc mắt cũng không có ban cho cô ta, chỉ là ôm Lạc Tích Tuyết hướng phía phòng khách đi vào.

Lisa không cam lòng đuổi theo, chỉ vào người con gái trong ngực hắn, tức giận chất vấn:”

Người phụ nữ này tại sao lại ở đây?”

Chiêm Mỗ Tư dừng bước lại, nhàn nhạt liếc cô ả một cái:”

Cô ấy là vợ của tôi!”

Nghe được câu này, Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa bị sặc, ngay cả Lisa cũng không ngoại lệ.

Lisa nhất thời tối mặt, khó có thể tin nhìn hắn “Em mới là vợ của anh, sao anh có thể nói như vậy? Em muốn anh đuổi cô ta ra khỏi đây, lập tức!”

Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, đối với lời nói của cô ta vẫn thờ ơ như cũ:”

Cô có thể về Pháp được rồi đấy!”

Lisa giận, giận đến mức nhào đến ngực của hắn, đưa tay đánh trên người hắn ta không ngừng.

“Anh đuổi cô ta đi ngay nếu không tôi sẽ đem chuyện này nói cho mẹ biết, nhất định ly hôn với anh!”

Lisa tức giận uy hiếp.

Trên mặt Chiêm Mỗ Tư mang theo vài phần không kiên nhẫn, hắn đẩy cô ta ra, không thèm để ý nói:”

Ly hôn thì ly hôn!”

“Anh…”

Lisa tức đến xanh mặt, thấy giọng của Chiêm Mỗ Tư cương quyết, nhất thời đem vô vàn tức giận chuyển đến trên người của Lạc Tích Tuyết:”

Đều là do con hồ ly này gây ra đúng không? Tốt thôi, không phải anh rất quan tâm cô ta sao?”

“Không phải chính cô cũng sớm biết điều đó sao?”

Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng nói:”

Mẹ cùng cha của cô đưa ra hôn sự này, cô cho là tôi nguyện ý sao?”

Khuôn mặt của Lisa nhất thời chuyển sang màu đỏ rồi xanh, tròng mắt rưng rưng, dậm chân một cái xoay người chạy đi.

Trước khi đi vẫn không quên quăng cho Tích Tuyết ánh mắt phẫn hận.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa, cô cảm thấy hầu hết tất cả mọi người trong phòng đểu dùng ánh mặt oán hận nhìn cô, giống như cô là tiểu tam đi cướp hạnh phúc của người khác vậy.

Nhưng cô thật sự vô tội mà, cô cũng là thân bất do kỷ mà thôi, người đàn ông cao lớn này chỉ làm theo ý của hắn không chút quan tâm đến suy nghĩ của cô?

Lúc này, quản gia lên đón tiếp:”

Chủ nhân, bữa tối ngài còn chưa có ăn, để tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một vài món hy vọng ngài hài lòng”

“Cùng đi ăn một chút!”

Chiêm Mỗ Tư gật đầu, ôm sát thân thể của Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết vừa định cự tuyệt, nhưng vừa rồi cô uống rất nhiều rượu nên dạ dày có chút khó chịu, giờ dùng chút đồ nóng cũng tốt.

Chỉ là chuyện làm cô kinh ngạc đó là đã trễ như thế này rồi tại sao người đàn ông này còn chưa có dùng cơm, hắn ta không phải là mọt người sinh hoạt đúng giờ giấc sao?

“Anh chưa dùng bữa tối sao?”

Cô trừng mắt nhìn, kinh ngạc hỏi.

Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt gật đầu:”

Vừa trở về đã phải đi tìm em rồi”

Lạc Tích Tuyết lẳng lặng rũ đầu xuống, không nói gì nữa để mặc cho hắn ôm cô đến phòng ăn.

Căn phòng ăn hết sức hoa lệ, đèn thủy tinh treo trên cao tỏa ra ánh sáng phủ xuống khắp bàn ăn, bữa ăn khuya của người giàu cũng hết sức phong phú.

Tất cả các món ăn đều được chế biến theo phong cách phương Tây.

Hắn cắn một phần nhỏ bít tết ưu nhã bỏ vào trong miệng, ánh mắt nhìn cô ở phía đối diện, cô bởi vì uống quá nhiều rượu, trong dạ dày nóng đến lợi hại, không ăn thịt bò chỉ chọn một ít rau để ăn.

“Sao, không hợp khẩu vị?”

hắn ngừng động tác cắt thịt bò trong tay, ánh mắt ân cần nhìn về phía cô.

Dù sao cô cũng là người Trung Quốc không quen những món ăn như thế này cũng không có gì quá khó hiểu.

“Không phải”

Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt đáp lại một câu, không có quá nhiều lời.

“Quản gia, đưa cháo làm cho cô ấy lên đây”

Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, đối với quản gia phân phó.

“Vâng”

quản gia gật đầu một cái.

Chỉ chốc lát sau, chén cháo thơm ngát được trình lên, đây là khẩu vị mà Lạc Tích Tuyết thích nhất, cô có cảm giác thèm ăn, dạ dày cũng có chút ấm áp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.