Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 203: Trong hôn lễ xuât hiện người đàn ông từ trên trời giáng xuống (thượng)



Edit: Tịnh Yên

---

Hàn Diệp Thần vốn là muốn cho Lạc Tích Tuyết một hôn lễ long trọng nhưng Lạc Tích Tuyết nói thích không khí đơn giản, phong cách trang nhã, không muốn đặt nặng vấn đề long trọng, anh liền làm theo ý của cô, những gì chuẩn bị trước đây giản lược bớt!

Trên đảo không có bán nhiều phụ kiện hay trang sức, bọn họ phải đi qua đảo khác để có thể mua các đồ dùng cần cho hôn lễ, tuy nói là giản lược, nhưng không thể cái gì cũng không chuẩn bị, nào là lễ hỏi, phòng cưới, cái gì cũng không thể thiếu.

Người dân trên đảo nhiệt tình giúp họ một tay, phòng ở mới không bao lâu đã được lắp kín, nhưng còn phải trang trí nhà cửa, mua dụng cụ gia đình, mua đồ cần thiết cho kết hôn, phải tổ chức cẩn thận, thời gian gần hai tháng dường như có chút hơi nhanh.

Hàn Diệp Thần nắm tay Lạc Tích Tuyết, nhẹ giọng hỏi cô: “Hai tuần lễ sau kết hôn có quá vội không?”

Lạc Tích Tuyết cười nhạt một tiếng, sau đó nói nói: "Không sao, chỉ cần lòng chúng ta ở cùng nhau, lúc nào thì kết hôn cũng được cả."

Cô chân thành nhìn anh, lần này cô quyết định muốn mở ra cho mình một cuộc sống mới.

Loại cuộc sống vừa an tĩnh vừa ấm áp như cô hằng mong muốn, cô sẽ toàn tâm toàn ý tập trung xây dựng cuộc sống ấy, là một người vợ tốt, làm tròn trách nhiệm làm mẹ, làm con dâu hiền.

"Cám ơn em, Tích Tuyết."

Hàn Diệp Thần vui sướng nhìn cô, nhìn ra sự chân thành trong mắt của cô, trong lòng anh nổi lên một trận rung động.

Cô là thật lòng muốn gả cho anh, trở thành vợ của anh.

Anh xúc động ôm lấy cô vào ngực, ở bên tai cô như nói ra một lời thề y nho nhỏ:

"Tích Tuyết, xin tin tưởng anh...

anh sẽ cho em hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc."

Khi Lạc Tích Tuyết đang ở trong lồng ngực ấm áp và khoan dung của anh, nhẹ nhàng gật đầu, hốc mắt dâng lên một luồng nhiệt nóng, dần dần đem ẩm ướt len ra khắp cơ thể anh.

Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, ngày mai sẽ là ngày cô cùng Hàn Diệp Thần kết hôn.

Phòng cưới của bọn họ đã chuẩn bị tốt, Lạc Tích Tuyết đang cầm một chậu cây đặt ở trên bệ cửa sổ, cô thích màu xanh của lá cây, đặt cây trên bệ cửa sổ, ngày ngày có thể nhìn bọn chúng lớn lên, biểu thị sự phồn thịnh và hy vọng.

"Tích Tuyết, ngày mai là ngày cậu kết hôn rồi, chúc mừng cậu nhé!" Cầm Tư Liên mang theo một món quà tặng tinh xảo đẩy cửa bước vào.

"Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết nhận lấy lời chúc phúc của cô, khẽ mỉm cười: "Ngồi xuống đi."

Cô chỉ chiếc ghế salon, lại đi vào trong góc mang ra một chậu cây khác, thực vật gặp ánh nắng mặt trời, đã trải qua mưa gió mới có thể hơn khỏe mạnh lớn lên, nó cũng giống như con người, cô gieo xuống đây một ít hoa nhất định sau này nó sẽ xinh đẹp hơn các loài hoa khác

"Thật không nghĩ tới, sao cậu lại quyết định gả cho Hàn Diệp Thần cơ chứ?" Cầm Tư Liên cảm khái một câu, cuộc sống thật là có rất nhiều chuyện không thể đoán được.

Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt cười một tiếng, cẩn thận đem chậu hoa nhỏ đi tới bên cửa sổ.

Cô đang muốn đặt lên, chẳng biết tại sao bồn sứ đột nhiên gãy lìa, một mảnh sứ bén nhọn gãy xuống, làm ngón tay trắng mịn của cô bị thương.

Tất cả chậu hoa đều đồng loạt rơi xuống đất “loảng xoảng”

một tiếng, tất cả đều tan xương nát thịt!

"A, đau quá!" cô vội vã bụm ngón tay bị thương lại, thét thành tiếng.

Cầm Tư Liên lập tức chạy tới, nhìn thấy trên ngón tay không ngừng chảy máu, vội vàng giúp cô băng bó: "Tích Tuyết, chảy máu, làm sao cậu lại không cẩn thận như vậy?"

"Tớ chỉ muốn đem chúng lại đặt lên trên bệ cửa sổ mà thôi."

Lạc Tích Tuyết chỉ vào các chậu hoa ở dưới đất.

"Làm ơn đi, đại tiểu thư, ngày mai cô đã kết hôn rồi đó, còn lo mấy chuyện này làm gì, phải biết trước hôn lễ mà thấy máu, là điềm xấu đó ạ!" Cầm Tư Liên nhăn mặt nhíu mày ngầm lo lắng, không nhịn được oán trách cô vài câu.

Lạc Tích Tuyết ngẩn người, nhìn máu ngón tay cứ chảy ra, trong lòng chợt có một loại dự cảm vô cùng xấu.

Hàn Diệp Thần nghe được tin tức lập tức chạy về, Cầm Tư Liên đã băng bó vết thương cho Tích Tuyết, thấy chú rễ ngày mai đã tới, cô biết điều, lập tức lui ra ngoài.

"Tích Tuyết, em có sao không? Làm sao lại không cẩn thận như vậy?" Hàn Diệp Thần nóng nảy ngồi xuống, lo lắng kiểm tra vết thương trên ngón tay của cô, nó đã được dùng vải màu trắng băng bó thật chặt, máu cũng không còn chảy ra.

"Đừng lo lắng, em không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."

Lạc Tích Tuyết nở ra một nụ cười nhạt.

Hàn Diệp Thần thở dài, ôm cô vào trong ngực: "Ngày mai chúng ta sẽ phải kết hôn, em đã trở thành vợ của anh,vậy mà vẫn làm anh lo lắng đến thế này là sao đây?"

Đôi môi của anh chậm rãi dời xuống, dịu dàng mà thâm tình hôn Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết nằm trong lồng ngực ấm áp, hai mắt lành lạnh vô tình nhìn những mảnh vở của bệ cửa sổ, trong lòng không nhịn được nghi ngờ.

Tại sao cái bồn hoa vô cùng chắc chắn kia lại tự dưng vỡ được? Trái tim của cô đập liên hồi, một tia lo lắng trong lòng lại bắt đầu khởi động.

Chẳng lẽ tất cả chuyện này là điềm báo trước cho chuyện gì đó sao? (Hạ)

Ngày thứ hai, bầu trời trong xanh, không một gợn mây âm u, tỏa ánh nắng rực rỡ khắp muôn nơi, sóng trên mặt biển khẽ đong đưa.

Áng mây đưa xuống một mảng màu hồng, từ từ khuếch tán tới cả bầu trời, tất cả sẽ có một sự thay đổi khôn lường giống như vầng đỏ kia.

Ánh hào quang như ngọn lửa, ngọn sóng dập dờn, cả hòn đảo cũng bao phủ bởi một không khí vui vẻ.

Cơ hồ tất cả cư dân trên đảo đã đứng chật cả giáo đường và tân phòng, nơi tổ chức hôn lễ của Hàn Diệp Thần và Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết mặc một chiếc áo cưới màu trắng, làm bằng chất liệu tơ lụa mỏng, ở cổ áo cùng làn váy được may bằng chất liệu ren, có vẻ vừa đoan trang lại cao quý, phối hợp với da thịt trắng nõn và ngũ quan(*) ngọt ngào của cô, dưới ánh mặt trời sáng lạng quả thật tựa như một thiên sứ trên trời vừa giáng xuống nhân gian, xinh đẹp đến có phần không chân thật.

(Ngũ quan*: Gồn Tai, mắt, mũi, miệng và thân hình)

Lạc Tích Tuyết được Cầm Tư Liên dìu ra khỏi cửa, khom lưng tiến vào xe cưới đã chuẩn bị từ trước.

Chiếc xe sang trọng chậm rãi tiến về giáo đường trên đảo, ngoài cửa giáo đường chật ních cư dân trên đảo.

Nhưng lối giữa – con đường đi vào lễ đường thì vẫn rộng rãi, hai bên được trang trí bằng hoa tươi và dây ruy bằng nhiều màu sắc, chiếc thảm đỏ sang trọng được trải nối liền giữa đải sảnh vào trung tâm lễ đường, mặt trên thảm còn có những đóa hoa tươi chúc mừng.

Chân nhẹ nhàng bước trên chiếc thảm đỏ, Lạc Tích Tuyết cất bước chậm rãi đi vào lễ đường trong khi đoạn nhạc hôn lễ không ngừng vang lên.

Hàn Diệp Thần đang đứng nghiêm trang trước mặt cha xứ, đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn theo từng bước chân của cô.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục trắng, giống như một vị thần đứng ở trước mặt cô, như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, tản mát ra một không khí vui sướng và hạnh phúc.

Anh lạnh lùng lại rất cao quý, giống như một hoàng tử đầy mê hoặc, nụ cười thủy chung nơi khóe miệng, làm cho người ta không tự chủ muốn tiếp cận anh, rồi lại kiêng kỵ khí chất cao quý tỏa ra từ anh mà lùi bước.

Lạc Tích Tuyết mỉm cười đem cổ tay mình giao cho anh, Hàn Diệp Thần dắt tay cô gái mà anh yêu quý, nhìn thật sâu vào mắt cô, khẽ cười một tiếng, hai đáy mắt chạm nhau cho người ta cảm nhận một sự ngọt ngào.

Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới giờ phút này cô mới hiểu được, điều phụ nữ chân chính cần, cũng chỉ là một người đàn ông cùng cô đi hết đoạn đường đời, tình cảm trên giường không phải chân tình, chỉ có người đàn ông nguyện ý dắt tay cô tiến vào giáo đường, mới là người cho cô một tương lai thật sự.

Từ nay về sau, cô sẽ chỉ yêu một người tên Hàn Diệp Thần, anh sẽ là chồng của cô, cô sẽ là vợ của anh, bọn họ sẽ có một cuộc sống mỹ mãn, răng long đầu bạc.

Cha xứ nghiêm trang dùng một giọng nói to rõ lại đủ sức vang ra khắp lễ đường để hỏi

"Hàn Diệp Thần, con có nguyện ý cưới Lạc Tích Tuyết làm vợ, vô luận tương lai giàu sang hay nghèo khổ, thuận cảnh hoặc nghịch cảnh, khỏe mạnh hoặc tật bệnh, con đều tôn trọng cô ấy, trợ giúp cô ấy, quan tâm cô ấy, một lòng thương yêu cô ấy không?"

Cha xứ nghiêm nghị hỏi anh.

Hàn Diệp Thần xoay mặt, thâm tình nhìn Lạc Tích Tuyết, ở trước mặt thánh Jesus, chân thành thề:

"Vâng, con nguyện ý."

Cha xứ lại dùng một giọng nói trầm thấp nhưng có thể vang ra khắp lễ đường:

"Lạc Tích Tuyết, con nguyện ý làm vợ Hàn Diệp Thần không, vô luận tương lai giàu sang hay nghèo khổ, thuận cảnh hoặc nghịch cảnh, khỏe mạnh hoặc tật bệnh, con đều tôn trọng anh ấy, trợ giúp anh ấy, quan tâm anh ấy, một lòng thương yêu anh ấy không?”

Lạc Tích Tuyết đứng thẳng, trong chiếc áo cưới trắng như tuyết, cô giống như một ánh hào quang sáng đến chói mắt người nhìn, như một thiên sứ thuần khiết.

Cô khẽ mở môi đỏ mọng, trong ánh mắt phát ra sự chân thành, nói: "Con nguyện.

"

Lời của cô vẫn chưa nói hết, một tiếng súng chói tay vang lên trong nháy mắt phá vỡ cái hạnh phúc này.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng súng vang lên, thân thể Hàn Diệp Thân đang đứng bên cạnh Lạc Tích Tuyết liền ngã xuống.

Máu, lửa đỏ máu, như ánh bình minh xinh đẹp của mọi ngày, rồi lại chói mắt khiến người ta khinh sợ.

"Diệp Thần.

, anh làm sao vậy, Thần" Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào gào lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hoa tươi đang cầm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất.

Cô hoảng sợ nhìn thân thể anh tuấn của Hàn Diệp Thần ngã xuống, trên âu phục trắng tinh giờ nhuộm đầy máu tươi, như hoa Bạch Vân nở rộ trên người Mạn Đà La, đẹp đẻ đến khiến cho lòng người sợ hãi!

"Tích Tuyết, anh không thể chăm sóc em nữa rồi, anh có lỗi vì đã hẹn thề sẽ chăm sóc em suốt đời, nhưng.

"

Hàn Diệp Thần phun ra một ngụm máu lớn, khóe miệng của anh được bôi trơn bằng dòng máu đỏ tươi, con ngươi đen nháy trong chốc lát lại tràn đầy nước mắt, anh ngắm nhìn cô gái yếu đuối mà mình vô cùng yêu quý, tại sao anh muốn ở cùng cô, lại khó như vậy?

“Diệp Thần, đừng! Không cần như thế! Anh không phải nói muốn cùng em hết quãng đời còn lại sao? Vĩnh viễn không chia cách sao? Đừng như thế! Em cầu xin anh, cầu xin anh"

Lạc Tích Tuyết đau đớn, nước mắt không ngừng chảy ra, hốc mắt đỏ hoe.

Ngực trái của anh đã trúng đạn, là có người cố ý muốn đẩy anh vào chỗ chết! Chỉ thấy trên ngực anh dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, con ngươi dần dần lớn lên, nhưng tay anh lạnh lẽo nắm thật chặt tay cô, dường như ngay cả chết cũng không muốn chia lìa.

"Tích Tuyết thật xin lỗi, tha thứ cho anh, anh không có cách nào chăm sóc tốt cho em"

Hàn Diệp Thần chậm rãi cúi đầu, anh ngã vào trong ngực Lạc Tích Tuyết, giờ khắc này, lòng của cô chợt dân lên một cỗ đau đớn.

Tất cả mọi người sợ ngây người, một hôn lễ hạnh phúc cứ như vậy đột nhiên lại như từ trên trời té xuống địa ngục.

Toàn thân Lạc Tích Tuyết y hệt như ngâm ở hố băng rét lạnh, nước mắt rơi khắp mặt, thân thể đang không ngừng run rẫy.

Đang lúc này, cửa giáo đường bị đẩy ra, kèm theo là thứ ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, một người đàn ông đang chầm chậm bước vào giáo đường, thân hình cao lớn với tỷ lệ hoàn mỹ, cơ thể được bao phủ bới ánh sáng của thần Apollon, nhẹ nhàng đong đưa, vóc dáng anh tuấn giống như một bảng điêu khắc, đôi mắt thâm thúy, ngũ quan như ma vương Satan, con ngươi tản ra tia sắc bén làm cho người khác nổi da gà.

Là anh.

Chiêm Mỗ Tư?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.