Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư cảnh cáo nhìn Tống Khuynh Vũ một cái, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết, không coi ai ra gì ngạo nghễ rời đi.
Tống Khuynh Vũ bên môi dâng lên tia khổ sở, trong lòng đau như bị kim đâm, đang lúc bóng dáng hai người ôm nhau dần dần xa, cô cũng không chống đỡ nổi nữa, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Lạc Tích Tuyết bị Chiêm Mỗ Tư nắm eo, tiếp tục cùng khách nói chuyện, chỉ là trong đầu của cô lúc này chính là lời nói Tống Khuynh Vũ nói với cô, cảm thấy không yên lòng.
Người phụ nữ kia, là bạn giường quan hệ với chồng cô ba năm sao? Chẳng biết tại sao, trong lòng cô không nói được gì, mặc dù cô ấy nói cô ấy là thế thân của cô, nhưng trong lòng cô vẫn không có cảm giác.
Còn nghi ngờ, tại sao cô ta phải làm thế thân của cô? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư đã sớm biết cô sao? Không đúng, anh không phải là anh trai của Lạc Thiên Uy sao? Căn bản anh cùng cô trước kia chưa từng gặp mặt, làm sao lại có cả thế thân vậy?
“Chiêm Mỗ Tư, em muốn đi trang điểm lại!”
Lạc Tích Tuyết kéo ống tay áo người đàn ông bên mình, thản nhiên nói.
Chiêm Mỗ Tư chần chừ một chút, buông lỏng cô ra: “Anh ra bên kia cùng bạn bè chào hỏi, một tí nữa tìm em!”
“Ừ”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, hướng căn phòng trên lầu đi tới.
Chính mình mệt mỏi trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, Lạc Tích Tuyết thở nhẹ ra một hơi, thay bộ váy đen, cô tùy ý tìm bộ váy màu hồng nhạt mặc vào.
Lúc đối diện vào gương, hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền tới, Lạc Tích Tuyết giật mình, chậm rãi xoay người, khóe miệng nụ cười ngọt ngào lập tức đọng lại ở môi ánh đào trơn bóng.
Là anh ta, Mặc Cảnh?!
Bọn họ ba năm không thấy mặt rồi, cô cơ hồ muốn quên lãng người này trong đời, không ngờ ở tiệc cưới của cô cùng Chiêm Mỗ Tư, anh ta lại xuát hiện!!
Cô rất muốn nở nụ cười tươi tắn với anh ta, nhưng vẻ mặt lại có vẻ miễn cưỡng, nhìn thấy anh ta, cô cũng nhớ tới Lạc Thiên Uy, vậy mà hôm nay cô lại gả cho anh trai của anh.
“Tích Tuyết, cô hôm nay thật đẹp”
Mặc Cảnh si mê nhìn cô, tự đáy lòng khen.
Ba năm trước đây, anh biết cô xinh đẹp, chỉ là khi đó cô còn là tiểu cô nương trong sáng, hôm nay đã biết thành một đại mỹ nhân rồi.
“Cám ơn! Mặc Cảnh, đã lâu không gặp, không ngờ anh hôm nay sẽ đến!”
Lạc Tích Tuyết vặn ngón tay của mình, có chút băn khoăn lo lắng nói.
“Hôm nay là ngày cử hành tiệc cưới của cô cùng Lạc Thiên Uy, tôi đương nhiên muốn tới!”
Mặc Cảnh chậm rãi khom người xuống, nhích tới gần thân thể của Lạc Tích Tuyết, mặt tuấn tú vô cùng, lộ ra nụ cười dịu dàng khi lúc đối mặt cô, lời nói lại một câu hai nghĩa!
“Lạc Thiên Uy? Mặc Cảnh, anh ở đây nói cái gì vậy?”
Lạc Tích Tuyết hơi ngẩn ra, thân thể không tự chủ được trốn ra sau, lẩm bẩm hỏi.
Mặc Cảnh đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên vắng lặng, trên mặt bí ẩn bỗng nhiên thành tối tăm khó hiểu: “Chẳng lẽ cô không biết, người đàn ông cô cưới chính là Lạc Thiên Uy sao?”
“Cái gì? Anh nói cái gì?”
Lạc Tích Tuyết chợt cảm thấy sấm sét giữa trời quang, cơ hồ khó tin cứng tại chỗ.
Mặc Cảnh đột nhiên âm thanh kéo dài, giọng nói cũng biến thành quỷ dị: “Nếu như tôi nói cho cô biết Lạc Thiên Uy năm đó căn bản không có chết, anh ta mất trí nhớ là giả bộ, hoặc là nói, anh ta có lẽ đã từng mất trí nhớ, nhưng, hiện tại anh ta đã sớm nhớ lại tất cả, nhưng lại không có nói cho cô biết, còn phải trước mặt cô giả vờ là anh trai sinh đôi Chiêm Mỗ Tư, lấy một thân phận khác lừa gạt cô cùng anh ta kết hôn, cô tin không?”
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn anh ta, trong lòng đang kịch liệt phập phòng, thiếu chút nữa không nhảy ra cổ họng.
“Anh nói Lạc Thiên Uy không có chết? Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy sao?”
Phản ứng hồi lâu, Lạc Tích Tuyết mới làm theo suy nghĩ, khiếp sợ nghi vấn.
Mặc Cảnh điểm đầu, con mắt sắc xa xa: “Đúng, năm đó tai nạn xe cộ kia, Lạc Thiên Uy chỉ là người bị thương nặng, là Phong Dạ cứu anh ta, người chết là Phong Dạ, Lạc Thiên Uy chỉ bị rơi vách núi, đầu bị thương nặng, tứ chi cũng biến thành tàn tật”
“Nếu như Thiên Uy không có chết thật, tại sao anh ấy không tìm tôi, thì tại sao lại muốn dùng thân phận của Chiêm Mỗ Tư gặp mặt với tôi?”
Lạc Tích Tuyết nửa tin nửa ngờ, trong đầu có nhiều nghi vấn.
“Bởi vì quả thật anh ta là Chiêm Mỗ Tư ròng rã ba năm”
Ánh mắt Mặc Cảnh sắc bén, ánh mắt lập lòe bất định: “Năm đó Lạc Thiên Uy gặp chuyện không may, là mẹ ruột của anh ta Thẩm Tâm Lam cứu, Thẩm Tâm lam đưa anh ấy về nước Pháp chữa trị, cho anh ấy có thân phận mới là Chiêm Mỗ Tư.
Thật ra thì Chiêm Mỗ Tư có tồn tại, anh ta thực sự là anh trai sinh đôi của Lạc Thiên Uy, chỉ là ngoài ý muốn, Chiêm Mỗ Tư mấy năm trước đã qua đời, Thẩm Tâm Lam vì muốn ổn định tập đoàn Kỳ Hạ của Chiêm Mỗ Tư, cũng không có đưa tin tức Chiêm Mỗ Tư qua đời ra ngoài, mà là tìm đến Lạc Thiên Uy, để cho anh ấy thay thế Chiêm Mỗ Tư”
“Không, sao lại có thể như thế? Nếu như Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, vậy tại sao anh ấy lúc đầu không nói cho tôi biết, còn phải giấu diếm tôi đến tận bây giờ, tại sao?”
Lạc Thiên Uy không hiểu lắc đầu, cô không muốn tin đây là sự thật.
“Tích Tuyết, cô quá đơn thuần, mánh khóe Lạc Thiên Uy thâm độc thế nào, chẳng lẽ cô quên anh ấy trước kia đối với cô thế nào rồi sao? Cô suy nghĩ một chút đi, lúc anh ấy chỉ vì muốn có cô, không chừa thủ đoạn nào hả? Mặc dù tôi không biết tại sao anh ấy không nói cho cô anh ấy chính là Lạc Thiên Uy, nhưng đoán cũng biết anh ấy nhất định có bí mật không muốn nói cho ai biết, anh ta mất trí nhớ mấy ngày đó xảy ra cái gì, cô hiểu rõ không? Ba năm trước đây anh ta cũng không phải trẻ con gì nữa, ba nắm sau anh ta càng thêm nham hiểm, cô ngày ngày ở bên cạnh anh ta, có chắc chắc là nhìn thấu anh ta sao?”
Mặc Cảnh kích động giữ chặt hai vai Lạc Tích Tuyết, khẩn trương lo lắng nhắc nhở cô.
Anh đã từng ở bên cạnh làm phụ tá Lạc Thiên Uy lâu như vậy, Lạc Thiên Uy là người như thế nào, anh là rõ ràng nhất, anh thật sự không muốn Lạc Tích Tuyết lần lượt bị anh ta lừa gạt, cô là cô gái tốt, Lạc Thiên Uy không xứng với cô!!
Lạc Tích Tuyết lạnh sống lưng, vẻ mặt rối rắm đẩy anh ra, nhắm mắt nói: “Mặc Cảnh, tôi với anh ba năm không gặp, anh biến thành hình dáng gì hiện tại tôi không biết, anh đột nhiên chạy tới nói cho tôi biết một chuyên kinh thiên động địa như thế, tôi cũng cần thời gian hiểu rõ”
Mặc Cảnh gì cô, cảm giác vô hình mất mác tự nhiên sinh ra, trên gương mặt tuấn tú không khỏi gượng cười, nhỏ giọng mở miệng: “Tích Tuyết, không ngờ cô không chịu tin tưởng tôi, nhưng, Chiêm Mỗ Tư chính xác là Lạc Thiên Uy, tôi không lừa cô, thậm chí tôi có thể thề với trời ---
- người lừa gạt cô là anh ta!”
Lạc Tích Tuyết chấn động, trong mắt hiện ra vẻ khổ sở, vẻ mặt phức tạp há miệng, một câu không có nói.
Cô thật sự không nói, hiện tại thân phận của cô là vợ của Chiêm Mỗ Tư, chẳng lẽ cô nên tin người đàn ông khác, không tin chồng của mình sao?
Nhưng Chiêm Mỗ Tư chính là Lạc Thiên Uy, một mình Mặc Cảnh không ngừng nhắc nhở cô như vậy, chính cô cũng mơ hồ cảm thấy, bọn họ thật ra là một người.
Nếu như tất cả đều là thật, tại sao Thiên Uy lại muốn lừa gạt cô? Tại sao anh rõ ràng biết là cô, lại không chịu quen biết với cô, còn phải dùng một thân phận mới, cùng cô kết hôn chứ?
Lúc bữa tiệc kết thúc, đã gần tới đêm khuya, Chiêm Mỗ Tư là người chủ tới nói tạm biệt với khách, mà Lạc Tích Tuyết đã sớm trở lại trong phòng, ngồi ở trên bệ cửa sổ, vẻ mặt hờ hững nhìn phương xa.
Mới vừa xã giao đã sớm khiến cô mệt mỏi không chịu nổi, nhưng chỉ là không ngủ được.
Cô càng không ngừng nghĩ tới việc Mặc Cảnh nói với cô, trong lòng cũng bắt đầu từ từu cảm thấy thấp thỏm không yên.
Gió đêm thổi qua thân thể cô, có chút hơi lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trong lòng…..
Lạc Thiên Uy lừa gạt mình sao? Trong lòng cô hoàn toàn không chắc chắn, thở dài một tiếng, đi tới trên giường lớn nằm, trong đầu óc không kiềm chế được tưởng tượng lung tung.
Bóng dáng cao lớn của Chiêm Mỗ Tư chậm rãi đến gần, tối nay, anh vô cùng thỏa mãn, anh cùng cô lấy thân phận vợ chồng đứng chung một chỗ, nghênh đón mỗi một vị khách chúc mừng bọn họ, đây là ước mơ tha thiết của anh.
Rượu ắt là không thể thiếu, tối nay anh uống không ít, mấy vòng cũng có chút men say mông lung rồi.
Rốt cuộc mò tới mép giường, thân thể anh nghiêng một cái, trọng lực cũng đè lên trên thân thể của Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết khẽ gọi một tiếng, muốn tránh ra, lại Chiêm Mỗ Tư từ phía sau ôm phía sau eo cô, tỉ mỉ hôn lên vành tai của cô.
Hơi nóng xen lẫn mùi rượu, đánh úp tới gương mặt của cô, cô theo bản năng đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt.
Chiêm Mỗ Tư bắt được hai tay của cô cố định lên đỉnh đầu, cặp môi đói khát rất nhanh khóa lại môi cô, dũng mãnh mà lực mạnh bú liếm, đầu lưỡi càng thêm bá đạo tiến quân thần tốc, hoàn toàn lắp đầy trong miệng của cô, không buông tha từng chút nào.
“Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư không cần, đừng như vậy!”
gò má Lạc Tích Tuyết đỏ lên, ra sức né tránh anh đụng vào, trong miệng nỉ non mơ hồ lời nói không rõ cự tuyệt.
“Hả?”
Chiêm Mỗ Tư căn bản dừng lại không được, ngay từ lúc bữa tiệc bắt đầu, anh đã rất muốn cô, chỉ là anh hết sức kiềm chế, lúc này anh nơi nào còn khống chế được, chỉ muốn ôm thân thể mềm mại trong ngực này thân mật một phen.
“Không cần, buông em ra, em có việc muốn hỏi anh”
Lạc Tích Tuyết đang nhẹ nhàng run rẩy, vẻ mặt lúng túng lại co quắp.
“Muốn hỏi cái gì? Lúc này em còn có thể nghĩ khác --
- phải không, anh dùng phương thức này quá dịu dàng với em, em chán ghét anh sao?”
Cảm giác lòng của cô không ở đây, sắc mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm xuống.
“Không phải -----“.
Lạc Tích Tuyết cắn môi lắc đầu, khước từ sức lực dưới tay anh.
Chiêm Mỗ Tư thấy phản ứng của cô, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, buồn buồn từ trên người cô xuống, tùy ý lôi kéo cà vạt xuống, rốt cuộc động tác chậm rãi đốt một điếu thuốc, ánh mắt rời khỏi, ngó ra ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Âm thanh anh khàn khàn, lộ ra cảm xúc nồng đậm, hai mắt đỏ, hiện ra khát vọng thắm thiết.
Anh quá lâu không đụng đến cô, khát vọng khiến toàn thân anh căng đau, khó chịu không thôi, nhưng cô toàn tìm các loại lý do không để cho anh đụng.
Chiêm Mỗ Tư đưa lưng về phía cô, sợ thấy hình dáng mê người của Lạc Tích Tuyết, chịu đưng không nổi.
Lạc Tích Tuyết không thấy rõ thái độ của anh, trầm ngầm hồi lâu, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi.