Nghe xong những lời này, tay cầm thuốc lá của Chiêm Mỗ Tư run lên, tro thuốc lá nóng bỏng rơi vào bên trong áo màu xám tro, lập tức xuất hiện lỗ hình tròn.
Ánh mắt của anh nhìn kỹ quay đầu trở lại nhìn Lạc Tính Tuyết: “Là có người nói với em những gì hay không?”
Anh nhớ ở trong bữa tiệc, Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết gặp qua một lần, chẳng lẽ cô ta nói với cô cái gì sao?
“Không phải, em chỉ nói bằng trực giác, anh chính là Thiên Uy, phải không?”
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, vội vàng văn bờ vai của anh nhìn về anh.
“Anh không phải!”
Chiêm Mỗ Tư khẳng định trả lời cô, trong âm thanh còn kèm theo tức giận.
Lạc Tích Tuyết trong lòng chợt lạnh, cánh tay từ từ trên người anh buông xuống, cô ngơ ngắc nhìn anh, không thể tin: “Anh thật sự không phải sao?”
“Tích Tuyết, rốt cuộc có ai nói với em cái gì hả?”
mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm, trong ánh mắt bình thường có ít oán giận.
Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn anh, mặt thất vọng: “Chẳng lẽ anh thật sự chính là anh trai sinh đôi của Lạc Thiên Uy?”
“Em nói cái gì?”
Chiêm Mỗ Tư càng thêm kinh ngạc, trong lòng run lên ba phần.
“Nếu như anh không phải là Lạc Thiên Uy, vậy là anh chính là anh trai sinh đôi Chiêm Mỗ Tư hả? Đây là mẹ anh Thẩm Tâm Lam nói cho em biết”
Lạc Tích Tuyết không hề kiêng dè nữa mà nói.
Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư cứng ngắc, đột nhiên bắt được cánh tay Lạc Tích Tuyết, trên mặt hiện ra vẻ lãnh khốc cùng ác độc, tràn đầy tàn ác: “Nghe đây, anh không phải Lạc Thiên Uy, cùng với anh ta không có chút quan hệ nào, cũng không phải anh trai sinh đôi gì, anh với anh ta hoàn toàn hai người độc lập, em không cần suy nghĩ lung tung nữa, có hiểu không?”
Trên mặt anh có nét kinh người, hù sợ cô, Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, thật may là Chiêm Mỗ Tư kịp thời phản xạ, vịn lấy cô.
“Thì ra anh ấy thật đã chết rồi!”
Lạc Tích Tuyết khổ sở nhắm hai mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, âm thanh xuống thấp.
Chiêm Mỗ Tư trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia kinh dị, nhưng chỉ mấy giây mà thôi.
Một tay của anh khơi lên cằm của cô, bức bách cô nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy của anh, than nhẹ, như thì thầm: “Anh không phải đang ở bên cạnh em sao? Không cần suy nghĩ tiếp những thứ kia không có quan hệ, em chỉ cần nhớ anh là chồng của em, chỉ cần nghĩ tới anh là được rồi”
Lạc Tích Tuyết lẳng lặng nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô còn thất vọng.
“Tích Tuyết, anh đã gần một tháng không có chạm vào em!”
Chiêm Mỗ Tư hôn vào nước mắt của cô, bàn tay dò vào trong áo ngủ của cô, nhẹ nhàng phác họa đường công nổi bật của cô.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, chỉ có cảm giác toàn thân mình và tóc gáy đều bị dựng lên, sắc mặt hồng phác, cứng đờ tại cực điểm, cô không phải không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ là bản năng cô bài xích, không muốn đáp ứng anh.
Bàn tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư như có như không chạm vào da thịt của cô, ghê tởm hơn chính là, anh cư nhiên đem hai chân của cô ra, lao lao ép hai chân Lạc Tích Tuyết, không để cho thân thể cô động đậy, chỉ có thể ở trong ngực anh.
Khoảng cách giữa hai người thân mật như thế, phương thức mập mờ, khiến Lạc Tích Tuyết thế nào cũng tránh không khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh, còn có cái cứng rắn thẳng đứng nóng chống đỡ ở thân thể của cô.
Chiêm Mỗ Tư gần với khuôn mặt của Lạc Tích Tuyết, hơi thở nhàn nhạt chạm vào sợi tóc bên tai cô, âm thanh trầm nhẹ mà tràn đầy đầu độc: “Tích Tuyết, em nên biết, anh ở phương diện này, luôn luôn rất mạnh,tuy nhiên nó chỉ vì em mà kiềm chế gần một tháng, em có phải nên báo đáp lại cho anh không?”
“A em”
Lạc Tích Tuyết cắn môi, tránh né, anh càng đụng vào cô, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng khẩn trương hơn nữa.
Chiêm Mỗ Tư cúi người, đôi mắt sắc bén nhìn vào cô, tròng mắt đen nhất thời u ám vài phần: “Thì sao, em không đồng ý sao? Chẳng lẽ em không biết chúng ta đã kết hôn rồi sao? Giữa vợ chồng làm chuyện như vậy, là bình thường mà, em có phải nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ hay không?”
“Nghĩa vụ?”
Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, hơi co quắp: “Không có, em chỉ có chút mệt mỏi!”
Nhìn bộ dạng cô khẩn trương, Chiêm Mỗ Tư thở dài, giọng nói cực kỳ trầm nhẹ, hơi thở ấm áp thổi lất phất trên sợi tóc của cô, kiều diễm mà cuồng điên.
“Yên tâm đi, anh sẽ không để cho em quá cực khổ, anh sẽ dịu dàng!”
Hai cánh tay của anh khóa lại Lạc Tích Tuyết, bàn tay nắm lỏng eo của cô, cô còn chưa kịp phản ưng lời nói của anh, một giây kế tiếp, hơi thở nóng bỏng của anh đã đè lại, che lại môi của cô, sử dụng hơi thở nam tính vây quanh cô.
Lạc Tích Tuyết nhất thời luống cuống, muốn đẩy anh ra, lực cũng không đủ, chỉ có không nhúc nhích ngẩn người lại đó, mặc cho anh đòi lấy.
Chiêm Mỗ Tư trong lòng mừng rỡ như điên, liên tục một tháng không có hôn cô, trong nháy mắt hôn đã tiêu hao hết nỗi nhớ nhung cùng tình cảm của anh, lưỡi của anh dò vào trong miệng cô, dụ hoặc lấy cái lưỡi thơm của cô cùng mình nhẹ nhàng tung bay.
Dần dần, nụ hôn dịu dàng biên thành đòi hỏi nóng bỏng, một bước chuyển hóa thành hoàn toàn chiếm đoạt, bàn tay lửa nóng của anh, cũng bắt đầu dò vào nội y bên trong của cô, miêu tả đường cong thân thể của cô.
“Không thể!”
Lạc Tích Tuyết bỗng tỉnh táo, tay thon đè lại bàn tay anh bao trùm ở trước ngực cô.
Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư thâm trầm xuống, hai mắt thiêu đốt rừng rực chống lại cố, bá đạo lại cuồng tứ nói: “Em là đã vợ của Chiêm Mỗ Tư anh đây, không có gì là không thể”
Nói xong, anh đem thân thể Lạc Tích Tuyết nằm ngang ở trên giường, thân thể cao ngạo to lớn đè lên.
Trong phút chốc, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy xấu hổ áp đảo tới cô, ép cô không cách nào hít thở.
Cô không thích bộ dạng này, không ưa thích bị anh ép buộc, mặc dù cô biết thân phận của mình bây giờ, đã là vợ của anh rồi, nhưng muốn cô thuận theo anh cầu xin cô vẫn không được.
Cô bị anh bức không còn đường lui, chỉ có thể đưa ra đôi tay ngăn cản, không muốn làm cho thân thể hai người nóng lên, dán quá gấp, cô sợ mình không cách nào ngăn cản được nhịp tim cuồng liệt của anh, hô hấp nặng nề.
Không cho cô cơ hội né tránh, môi mỏng nóng bỏng cua Chiêm Mỗ Tư hôn lên cổ của cô, bá đạo lưu lại ấn ký thuộc về anh.
“Không cần”
Lạc Tích Tuyết lần nữa bắt lại bả vai của anh, nhỏ giọng khẩn cầu.
Chẳng biết tại sao, Chiêm Mỗ Tư lần này nghe được tiếng kêu của cô, không tiếp tục chạm vào cô, mà là ngưng động tác, hai tay chống hai bên đầu của cô, híp mắt quan sát cô.
“Em rất mệt mỏi”
Lạc Tích Tuyết bị anh nhìn chăm chú như vậy có chút run sợ, không thể làm gì khác hơn là tùy ý tìm những lý do khác.
Con mắt sắc của Chiêm Mỗ Tư thâm trầm, chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt khẩn trương lại lo lắng của Lạc Tích Tuyết,qua một hồi lâu, anh mới ở bên cạnh cô nằm xuống, bàn tay như cũ dừng lại trên thân thể mềm mại của cô, chỉ là tròng mắt đen khép hờ, hình như không có bước kế tiếp xâm phạm theo tính toán của cô.
“Anh”
Lạc Tích Tuyết nhíu lại lông mày, trong mắt hiện lại tia nhàn nhạt nghi ngờ, anht hế không dùng sức mạnh với cô, ngược lại cô chút khó thích ứng.
“Em không phải là mệt mỏi sao? Ngủ đi”
Chiêm Mỗ Tư đem thân thể của cô gần mình hơn, lại kéo chăn đắp lên hai người, cằm chống đỡ trên phía trên mềm mại của cô.
Lạc Tích Tuyết có chút chần chừ, run run nhắm hai mắt, không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng khóe mắt lại liếc về phía bàn tay trên eo cô.
Anh thật không có ý định muốn cô sao? Bọn họ đã một tháng không làm chuyện đó, tối nay khó được cùng giường một lần, lại vì cô cự tuyệt, anh cũng chưa có làm thế, việc không giống tác phong của anh trước kia a.
Cô không khỏi suy nghĩ, một người đàn ông có thể khống chế dục vọng không cần một phụ nữ, hoặc là chính anh đã giải quyết xong vấn đề sinh lý, chạm qua người phụ nữ khác? Hoặc là anh thật sự yêu cô, cho nên hiểu và tôn trọng cô, chẳng lẽ anh là người sau? Còn là người trước đây?
Nhớ tới lời nói người phụ nữ có dáng dấp giống cô, cô ta nói cô ta là thế thân của cô, bao gồm cùng lên giường với chồng cô.
Nghĩ tới đây, Lòng Lạc Tích Tuyết lập tức hốt hoảng, cô không để cho anh đụng, nhưng cũng không hi vọng anh sẽ chạm vào người phụ nữ à?!
Mặc dù cô biết đây là tâm trạng mâu thuẫn, lòng người luôn có tham muốn giữ lấy, Chiêm Mỗ Tư dù sao cũng là người kết hôn với cô, cô bất kể thế nào cũng không thuyết phục được mình, thản nhiên tiếp nhận anh cùng những người phụ nữ khác quan hệ.
Thân thể Lạc Tích Tuyết vặn vẹo uốn éo ở trong ngực Chiêm Mỗ Tư, đầu nỗ lực nâng lên, muốn từ trong mắt tìm ra một tia tâm tình, tuy nhiên cũng không thấy.
“Đừng nhìn anh như vậy”
Chiêm Mỗ Tư tuấn tú tràn lên ba phần tà khí, anh đem thân thể Lạc Tích Tuyết càng dán chặt vào thân thể mình, âm thanh khàn khàn có chút lười biếng.
“Ách?”
Lạc Tích Tuyết sửng sốt một chút, hai mắt chớp chợp mê man, không để ý đến ý tứ nói chuyện của Chiêm Mỗ Tư.
Cô thật ra chỉ muốn tìm thấy, thái độ của anh với cô có thay đổi gì hay không? Dù sao dạng người với thân phận địa vị như anh, bên cạnh sẽ không thiếu phụ nữ.
“Tuyết Nhi, em đừng nhìn anh như vậy nữa… anh sẽ không khống chế được muốn em”
Chiêm Mỗ Tư môi mỏng nâng lên đường cong đùa giỡn, đưa tay cơi ra nút cài áo ngực của Lạc Tích Tuyết, đầu tựa vào trước ngực cô, thâm lam ngửi trên người cô hương thơm nhàn nhạt.
Lạc Tích Tuyết vội hắng giọng một cái, lật người đưa lưng về phía anh: “Em mệt rồi, ngủ trước đây”
Động tác phía dưới của Chiêm Mỗ Tư không thể đột nhiên ngừng lại, cánh tay anh hơi gấp, thay cô điều chỉnh một tư thế thoải mái, cầm chăn đắp kín cho cô, con ngươi tĩnh mịch khong che giấu được tia nhu tình thoáng qua.
“Ngủ đi”
Anh vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, giọng nói dịu dàng mà mềm mại, tròng mắt vẫn ngắm nhìn sau lưng của Lạc Tích Tuyết, thật lâu không có lấy ra tầm mắt.
Không biết qua bao lâu, Lạc Tích Tuyết rốt cuộc ngủ mơ màng, Chiêm Mỗ Tư đi tới bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc, lặng yên không tiếng động hít một hơi.
Còn như vậy kìm nén xuống, anh không biết nổi có gây bệnh hay không, rõ ràng có vợ trong ngực, nhưng không cách nào hoàn toàn có cô.
Lúc này, tiếng điện thoại thanh thúy vang lên, Chiêm Mỗ Tư cầm điện thoại di động lên nhìn, là Tống Khuynh Vũ gọi tới.
Đã trễ thế này, cô ta tìm mình có chuyện gì? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?