Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 230: Một chút cũng không rời khỏi cô



edit: Fannie93

Nhưng ánh mắt Chiêm Mỗ Tư nhin bé cũng không có một tia ấm áp, anh không có đưa tay đi ôm Bùi Địch, mà là lạnh lùng đẩy ra, quét mắt nhàn nhạt nhìn bé một cái, sau tiếp tục ôm Lạc Tích Tuyết đi lên lầu.

Tiểu Bùi Địch có chút thất vọng, nước mắt cũng mau muốn chảy ra, bố bình thường đối với bé cũng rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt Thẩm Tâm lam, bố mới ra vẻ thương yêu với bé, lúc này Thẩm Tâm Lam không có ở đây, bố cũng lười nhìn bé một cái.

“Chiêm Mỗ Tư?”

Lạc Tích Tuyết nhìn Bùi Địch đi theo sau bọn họ, đứa bé điềm đạm đáng yêu, lòng của cô có chút đau.

Chuyện như thế nào đi chăng nữa, đứa bé đều vô tội.

Thái độ của Chiêm Mỗ Tư đối với Bùi Địch, có phải quá mức hay không?

“Em để ý tới nó?”

Chiêm Mỗ Tư chưa có trở về quá mức, chỉ là nói bên tai Lạc Tích Tuyết, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Đó vẫn còn là trẻ con!”

“Vậy nếu như, đó là con của người phụ nữ khác sinh cho anh? Em còn có thể không ngại không?”

Chiêm Mỗ Tư dừng bước lại, đỡ bả vai cô, mặt mày tĩnh mịch ngắm nhìn cô.

Lạc Tích Tuyết nhìn một chút tiểu Bùi Địch, lại nhìn Chiêm Mỗ Tư một chút, thấy thế nào cũng cso cảm giác, hai người bọn họ rất giống, cũng có thể nói là hai bố con không chừng.

“Bé thật sự là con trai của anh?”

Hai mắt cô nhìn thẳng Chiêm Mỗ Tư.

“Em ghen?”

Trong tròng mắt đen Chiêm Mỗ Tư chuyển động có tia tình cảm.

“Em”

Lạc Tích Tuyết cắn răng, không thể không nói rằng trong lòng cô cũng cảm thấy không tốt.

Chồng của mình, cùng người phụ nữ khác có một đứa con, với ai cũng không dễ chịu.

“Em quả nhiên ghen”

Chiêm Mỗ Tư hài hước nhìn cô, khóe môi cười như không cười từ từ biến thành nụ cười thật sâu, người phụ nữ của anh hình như càng ngày ghen vì anh, điều này nói rõ càng ngày càng quan tâm anh.

“Vậy rốt cuộc phải hay không?”

Lạc Tích Tuyết nóng lóng chứng thực thân thế Bùi Địch.

Ngược lại Chiêm Mỗ Tư không có nói thẳng, mà là vặn đầu cô qua, cường thế mà thâm tình hôn vào môi cô.

Kết thúc hôn, giọng điệu của anh cương quyết mà cuồng ngạo, “Nhớ, người phụ nữ của anh chỉ có một mình em, có tư cách sinh con vì anh, cũng chỉ có một mình em!”

Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên có cảm giác, tâm bị cái gì đó quất một cái.

Rất cảm động, nhưng chuyện Bùi Địch rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng anh lại chưa nói.

Cô cũng lười tìm hiểu kỹ, dù sao chỉ cần không phải con Chiêm Mỗ Tư là tốt rồi, có lẽ chỉ đúng lúc dáng dấp có điểm giống.

Mấy ngày liên tiếp, Chiêm Mỗ Tư cũng không có đi làm, chỉ là ở bên cạnh Lạc Tích Tuyết, cô làm gì anh đều cùng với cô.

“Anh không phải đi làm sao?”

Lạc Tích Tuyết tò mò hỏi, rất ít khi thấy có lúc anh rãnh rỗi như vậy.

“Anh giúp em không phải tốt hơn sao?”

Chiêm Mỗ Tư vui vẻ cười, thật muốn mỗi ngày một tấc cũng không rời ở bên cạnh cô.

Lạc Tích Tuyết không khỏi liếc mắt: “Nào có người cả ngày cũng dính vào nhau hay sao?”

“Được rồi, ngày mai anh đi làm”

Chiêm Mỗ Tư suy nghĩ một chút, kéo tay Lạc Tích Tuyết, nói: “Nhưng em phải đi cùng với anh”

Lạc Tích Tuyết nhìn anh, nghĩ thầm: Anh lôi kéo cô làm cái gì?

Xe hơi đi tới một tòa nhà cao vút, lập tức có người tiến tới mở cửa xe Chiêm Mỗ Tư, mà lúc này anh đã ngồi nghiêm chỉnh, lau giày da cho đến khi sáng lên, đi vào cửa chính công ty.

Lạc Tích Tuyết theo sát phía sau anh, tay bị anh giữ lại trong lòng bàn tay, đi qua đại sảnh trước mặt mọi người.

Mặt đá cẩm thạch đen sáng, vách tường không có chút bụi nào, trong suốt như một chiếc gương, có thể soi được bóng dáng người nơi này.

Người trong đại sảnh bước chân vội vã, các nhân viên vội vàng tới làm, chỉ sợ đến muộn.

Theo chuyển động cửa xoay, tất cả mọi người không tự chủ đưa mắt nhìn ra cửa, chứng kiến gương mặt người sau cửa, lập tức dừng bước, cung kính nhìn người tới.

Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, chỉ gật đầu với người xung quanh, liền sải bước thẳng bước về thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.

Ánh mắt mọi người, đều không ngoại lệ cũng tập trung trên người của Lạc Tích Tuyết, mang theo vài phần tìm hiểu cùng tò mò.

Đây chính là người vợ tổng giám đốc mới lấy, quả nhiên vẻ đẹp trời sinh, mỹ nhân tựa như tiên nữ, khó trách khiến tổng giám đốc của chính bọn họ say mê lại nghỉ vài ngày, liền chiều chuộng cô.

Lạc Tích Tuyết có chút ngượng ngùng với ánh mắt những người này nhìn cô, không tự chủ thẳng sống lưng, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Chiêm Mỗ Tư nắm chặt hơn.

“Có thể bỏ tay em được không?”

Lạc Tích Tuyết khó chịu nhìn Chiêm Mỗ Tư.

Ai ngờ Chiêm Mỗ Tư chẳng những không có bỏ tay ra, trước mặt mọi người ôm cô vào trong ngực, lại hôn lên trán cô, thân mật nói: “Vợ yêu, sao rồi? có phải mệt mỏi hay không?”

“Không có”

Lạc Tích Tuyết lập tức yên tĩnh, không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo bên người Chiêm Mỗ Tư.

Cô dám chắc, Chiêm Mỗ Tư cố ý! Chỉ là cô hiểu rõ anh, nếu như cô tiếp tục giãy giụa, anh cũng có thể hôn cô mãnh liệt, người đàn ông này chính là thích khoe khoang tình cảm giữa bọn họ, cho nên vẫn không nên chọc giận anh.

Thang máy trực tiếp đi tới tầng trên cùng, lúc bước ra thang máy kia, khung cảnh trước mắt, khiến Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt ngây người.

Cả tầng, tất cả đều là phòng làm việc của Chiêm Mỗ Tư, mặt đá cẩm thạch màu đen có thể thấy được người, trên vách tường cũng là trắng tinh khiết, trong phòng trang trí rất đơn giản, một bàn làm việc rỗng rãi, ghế to, một bộ ghế salon bằng da thật, khay trà trong suốt, một cái két sắt chứa đựng tài liệu quan trọng.

Cả gian phòng làm việc toàn màu trắng đen, nhìn qua trầm ổn yên tĩnh, tựa như phong cách bản thân của Chiêm Mỗ Tư, lại xa hoa khiến người ta không nói ra được, quyết đoán và độc toán.

Đi vào phòng làm việc,Chiêm Mỗ Tư trực tiếp kéo Lạc Tích Tuyết ngồi vào ghế salon bên kia.

“Em, ngồi ở đây”

Anh buông tay cô ra, ý bảo cô ngồi lên.

Lạc Tích Tuyết chỉ có thể ngơ ngác dựa theo giao phó của anh, động tác cứng ngắc như cô đang thí nghiệm cái sofa này có đạn hay không, quyết định có mua hay không.

Đúng lúc ấy, Uy Mục cũng đáp thang máy đi vào phòng làm việc, chứng kiến Lạc Tích Tuyết cũng ở đây, anh khẽ kinh ngạc, nhưng trên mặt rất nhanh khôi phục bình thường, đưa trong tay cầm tư liệu tiếng Nhật, đưa ra trước bàn làm việc của Chiêm Mỗ Tư.

“ Em muốn làm cái gì thì làm đi, nếu muốn đi vệ sinh, phòng vệ sinh ở bên kia”

Chiêm Mỗ Tư chỉ phương hương, khai báo đơn giản mấy câu với Lạc Tích Tuyết, xoay người đi tới bàn làm việc rộng rãi của mình, bắt đầu làm việc.

Lạc Tích Tuyết sững sờ nhìn bối cảnh của anh, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại, cô cho là anh muốn cô tới công ty của anh là có chuyện quan trọng gì, thương lượng chuyện đại sự hay gì đó, nhưng xem ra, anh hình như chỉ tính cho cô ngồi ở đây, đấy là có ý gì?

“Cái đó, em muốn hỏi một chút, anh dẫn em tới đây là muốn em làm gì?”

Cô không nhịn được đứng lên, đi tới, không thể không hỏi.

“Theo anh!”

Chiêm Mỗ Tư đang cúi đầu làm việc, bận rộn xử lý công việc, môi mỏng tự nhiên bật ra hai chữ.

“Cái gì?”

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc khó có thể tiếp thu, anh vừa mới nói gì,chỉ là muốn cô tới công ty cùng anh sao?

Cô tức giận nhíu mày, vừa định đi tới kháng nghị, lại thấy Uy Mục đang cầm đồ đi tới trước mặt cô.

“Đây là ông chủ bảo tôi chuẩn bị”

Uy Mục đem đồ ăn vặt trong tay, VCD, còn có laptop, mấy quyển tạp chí đặt ở trước mặt Lạc Tích Tuyết, giống như là đặc biệt chuẩn bị cho cô giải trí.

“Toàn bộ tất cả đều cho tôi?”

Lạc Tích Tuyết không xác định nhìn tới Uy Mục trước mặt mình, hai mắt mở to.

Uy Mục cam chịu gật đầu, bổ sung: “Đúng, phu nhân xem có muốn gì nữa, thì nói cho tôi biết”

“Không cần, làm phiền anh rồi!”

Lạc Tích Tuyết khách khí nói.

Uy Mục thấy Lạc Tích Tuyết cũng không có ý kiến gì, anh khẽ vuốt cằm, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Lạc Tích Tuyết tiện tay cầm chai sữa tươi trong túi, vừa uống vừa ngắm nhìn ra hướng Chiêm Mỗ Tư, anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào máy tính, hình như rất chuyên tâm.

Đây không phải là lần đầu cô thấy bộ dạng làm việc của anh, trước kia cũng gặp mấy lần, mỗi lần thấy, lúc anh làm việc hết sức chuyên chú, toàn thân toàn ý nhập vào, bảo sao lúc người đàn ông làm việc là mê người nhất, Chiêm Mỗ Tư cũng không ngoại lệ.

Anh vừa bắt đầu muốn đưa cô đi tới công ty anh, cô còn tưởng rằng có chuyện gì, thì ra cũng là công ty bình thường không khác biệt gì, lúc này cô còn thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Tích Tuyết lẳng lặng ngắm nhìn anh chốc lát, thấy anh không có phản ứng gì, cô cũng không đành lòng vào lúc này quấy rầy anh, cô thu hồi ánh mắt, nhanh chóng mở ra laptop trước mắt, nghe nhạc.

Suốt cả ngày, bọn họ cứ ngồi như vậy, trong lúc Lạc Tích Tuyết mệt mỏi, sẽ đứng dậy đi đi lại lại trong phòng làm việc, nhưng chỉ cần cô không rời khỏi phòng làm việc, Chiêm Mỗ Tư cũng nghiêm túc xử lý công việc, một khi cô muốn đi ra cửa, ánh mắt của anh sẽ theo sát cô, cô chỉ có thể lần nữa ngồi trở lại trên ghế sofa.

Chồng của cô có phải là không thể rời bỏ cô không, cho nên ngay cả đi làm cũng muốn mang theo cô, cô thật hoài nghi anh khong phải không bỏ được cô thật không!

Chỉ nghe “bốp”

một tiếng, Chiêm Mỗ Tư đã đóng máy tính của mình.

Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn về phía anh, thuận miệng hỏi: “Anh xong việc rồi sao?”

Chiêm Mỗ Tư nhàn nhạt nhíu mày, đi tới ôm cô vào lòng: “Ừ, đói bụng sao?”

“Có chút”

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, duỗi lưng một cái: “Chúng ta đi đâu ăn?”

“Buổi tối có tiệc mừng, em phải tham dự với anh!”

Chiêm Mỗ Tư ôm chầm bả vai cô, lưu luyến nhìn gương mặt cô.

Nếu như có thể, anh thật muốn giấu cô đến một nơi không ai thấy, chỉ có một mình anh chạm đến.

Nhưng cô là vợ của Chiêm Mỗ Tư, anh phải để cho cô sớm thích ứng với thân phận này, nhu vậy cô mới có thể càng thêm tiếp nhận anh.

“Được rồi”

Lạc Tích Tuyết do dự một chút, trả lời có chút miễn cưỡng.

Nhìn vẻ mặt cô cố gắng duy trì, gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư hơi trầm xuống, anh ôm hai vai cô, nhẹ dụ dỗ nói: “Tích Tuyết, anh biết rõ em không thích việc như vậy, nhưng bây giờ em là vợ anh rồi, anh chỉ nhớ em làm bạn gái anh, em cũng không hi vọng chồng em đứng bên cạnh những người phụ nữ khác chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.