Trong đầu Lạc Tích Tuyết vốn là một mảnh hỗn độn, phía dưới Chiêm Mỗ Tư khó nhịn giãy dụa, hai chân vòng vèo eo tinh tráng thật chặt của anh mè nheo, cũng không còn nghe rõ hắn nói gì, chỉ ngây ngốc cười: “Không biết, em sẽ không rời bỏ anh!”
Chiêm Mỗ Tư đạt được ước muốn, ở trên môi đỏ mọng của cô hôn mấy cái, sau đó một cái, vùi thật sâu vào ---
“A!!”
Lạc Tích Tuyết dồn dập kêu, đột nhiên xông vào làm cô không cách nào thích ứng.
“Không cho trốn!”
Chiêm Mỗ Tư nắm cổ tay cô kéo xuống dưới, ngăn trở động tác kháng cự của cô.
Lạc Tích Tuyết nức nở, khi phía dưới anh muốn co rúc mình, đưa đẩy anh đi ra ngoài.
Nhưng phản ứng vô ý của cô, không phải cự tuyệt sao? Rõ ràng muốn mời mọc.
Phía dưới anh cũng không động, cô dần dần không hề kháng cự nữa.
đợi cô vùi lấp trong khi hôn hít vô tri vô thức, anh mới chậm rãi bắt đầu động.
Anh hôn trán cô, “Buông lỏng một chút, cứ như vậy”
Âm thanh của anh dịu dàng lưu luyến, từng điểm từng điểm dụ dỗ, thân thể co liền mất đi sức lực chống đỡ, mê ly nghênh hợp, hai cánh tay dàn dần bám chặt gáy của anh, hai chân cũng có ý thức của mình, quấn lên hông anh.
Chiêm Mỗ Tư bắt đầu tăng nhanh tốc độ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Lạc Tích Tuyết một tiếng hừ, da chạm vào nhau, không ngừng rung động.
Đến lúc trời sáng anh mới thỏa mãn, ôm chặt cô đạt tới cực hạn.
Lạc Tích Tuyết bị anh hành hạ, mắt không mở ra được, chỉ nghe anh bên tai từng lần một dịu dàng gọi cô.
“Biết biết, sẽ không rời khỏi anh”
Cô không còn hơi sức, chỉ mong nhanh lên để cho cô ngủ.
Sáng ngày hôm sau Lạc Tích Tuyết tỉnh, say rượu khiến đầu đau, đẩy cánh tay anh để ngang trên ngực cô ra, thoáng động, phía dưới liền đau nhức cảm thấy như không phải thân thể mình.
“Hửm?”
Chiêm Mỗ Tư cũng tỉnh, ôm chặt cô trong ngực, xấu bụng sáng sớm bộc phát đè cô xuống.
Lạc Tích Tuyết đỏ mặt, đẩy anh ra muốn đi rửa mắt.
Chiêm Mỗ Tư nhớ lại tối qua muốn cô bao nhiêu lần, ôm cô vào trong ngực hôn rồi lại hôn, vẫn nhịn được.
Bữa sáng là Chiêm Mỗ Tư tự mình làm, nhưng Lạc Tích Tuyết lại suy nghĩ chuyện khác.
Say rượu tỉnh lại, ngay sau đó hiện lên vấn đề chính là tại sao tối qua cô muốn say rượu? có chút vấn đề đặt ở đâu đó, không phải chỉ say rượu không thèm nghĩ nữa là có thể giải quyết.
Ví như: chuyện Tống Khuynh Vũ mang thai, đứa bé kia có đúng là của Chiêm Mỗ Tư không? Anh biết sao? Tính toán giấu diếm cô?
“Nghĩ gì vậy?”
Chiêm Mỗ Tư nhìn cô ăn một hớp cháo thì để xuống, ánh mắt bình tĩnh phát ra ngây ngô.
Lạc Tích Tuyết trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vừa định hỏi anh, chuyện anh cùng Tống Khuynh Vũ, không ngờ Chiêm Mỗ Tư đã mở miệng trước rồi.
“Không có gì, muốn cùng anh giải thích sao?”
Anh nhấp mootjngumj cà phê, không chút để ý hỏi.
Áo sơ mi màu trắng có ba nút áo mở ra, cảm giác có ánh nắng mặt trời chiếu lên, tôn lên lông mày của anh, tuấn tú bất phàm.
“Giải thích?”
Lạc Tích Tuyết theo dõi anh, đầu óc xoay không kịp, cô muốn giải thích cái gì?
Chiêm Mỗ Tư như nhìn ra nghi ngờ của cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô: “Tối hôm qua, anh là từ trên tay Lãnh Khinh Cuồng, đón em tới được”
“Cho nên?”
Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, biểu lộ lạnh nhạt.
“Em cùng anh ta, chưa từng xảy ra cái gì sao?”
Chiêm Mỗ Tư thử hỏi dò xét, đi tới, giam cầm cô cùng cái ghế giữa: “Là anh quá lâu không có đụng vào em, cho nên em”
Lạc Tích Tuyết cũng không biết dũng khí từ đâu tới, không cần suy nghĩ, liền cho Chiêm Mỗ Tư một cái tát.
“Bốp!!”
Âm thanh thanh thúy rõ to, khiến người giúp việc chấn động.
Chiêm Mỗ Tư tâm tình thật tốt, một khắc bị phá hư, anh khó tin nhìn cô: “Lạc Tích Tuyết, em lại dám đánh anh?”
Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thay đổi liên tục, nổi lên một sự tức giận đáng sợ.
“Tiên sinh,điện thoại của ngài”
“Đi xuống!”
âm thanh Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo, người giúp việc sợ vội vàng lảo đảo đi ra ngoài.
“Tại sao đánh anh? Tối hôm qua em không nói một tiếng biến mất ở bữa tiệc, trốn cùng người đàn ông khác uống rượu, chẳng lẽ thân thể của anh vì là chồng em, dẫn em về nhà, còn có cái gì không đúng?”
Khóe mắt đuôi mày của Chiêm Mỗ Tư đều là khí lạnh, âm thanh lạnh lẽo.
Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ chứa đựng nước mắt, nhìn chòng chọc vào anh.
“Có phải muốn cùng người tình cũ lần nữa bắt đầu phải không? Em chán anh rồi hả? muốn rời khỏi anh, đúng không?”
Lạc Tích Tuyết tức giận phản bác, vừa tức vừa khó chịu: “Anh tìm người phụ nữ khác thì nói thế nào? Anh có thể tìm Tống Khuynh Vũ, em là cái gì không thể tìm Lãnh khinh Cuồng!!”
Lạc Tích Tuyết hừ lạnh một tiếng, mặt tràn đầy châm chọc.
Cô ghét vẻ mặt bá đạo của anh, tại sao cô làm có chút xíu chuyện quá quắt anh liền nổi trận lôi đình, mình cùng người phụ nữ khác có con, cô cũng phải giả bộ cái gì cũng không biết, cô không chịu nổi như vậy.
Chiêm Mỗ Tư nheo mắt lại, theo bản năng phủ nhận: “Anh lúc nào mà đi tìm Tống Khuynh Vũ rồi hả?”
“Anh dám nói anh cùng Tống Khuynh Vũ không có một chút quan hệ không?”
Lạc Tích Tuyết hàm chứa nước mắt nhìn anh chằm chằm, tròng mắt ảm đạm.
Đáy lòng Chiêm Mỗ Tư nơi nào đó bị xúc động rồi.
Thì ra là cô vì Khuynh Vũ nên không vui, anh nên vui mừng sao? Ít nhất nói rõ, cô đang quan tâm tới anh, không đúng sao?
Nhưng vừa nghĩ tới, tối hôm qua cô thế mà khiến Lãnh Khinh Cuồng hôn anh, trong lòng anh không còn dâng lên lửa giận.
Không muốn cùng cô tiếp tục cãi vã không có ý nghĩa, anh đứng dậy cầm áo khoác lên, rời khỏi.
Anh cầng yên tĩnh tốt một chút, muốn như thế nào mới có thể phá ngăn cách của anh với cô trong lòng.
Lạc Tích Tuyết khóc, lúc Chiêm Mỗ Tư rời đi, liền không nhịn được liền lệ rơi xuống.
Anh cứ như vậy đi, thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không cho cô?
Anh cói đây như là cam chịu, quan hệ của anh cùng Tống Khuynh Vũ sao? Muốn cô biết, nếu như cô muốn làm vợ anh, nên dễ dàng tha thứ quá khứ anh từng có phụ nữ.
Đứa bé kia thì làm thế nào? Cô là vợ anh còn không mang thai, vội vã phải tiếp nhận người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình sao?
Lạc Tích Tuyết chỉ có cảm giác muốn chết đi.
Toàn bộ một buổi sang, cô ngồi trong phòng ăn ngẩn người, cũng không nhúc nhích.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại cô reo lên.
Là Tống Khuynh Vũ gọi đến!! cô ta nói muốn cùng cô gặp mặt.
Lạc Tích Tuyết cau mày, cô ta muốn cùng cô ngả bài ra sao?
Lạc Tích Tuyết không có kinh nghiệm về phương diện này nên cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ muốn thông qua Tống Khuynh Vũ tự miệng mình xác nhận, cha của đứa bé, rốt cuộc là người nào?
Nhưng lần này Tống Khuynh Vũ hẹn Lạc Tích Tuyết ra ngoài, hiển nhiên có mục đích khác, cô ta không tiếc bất kì giá nào trở lại bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, đánh bại Lạc Tích Tuyết thì phải đi trước một bước.
Hai người phụ nữ hẹn nhau ở quán cà phê, Tống Khuynh Vũ nhiệt tình cùng cô chào hỏi, điều này làm cho Lạc Tích Tuyết bất ngờ, giống như hai bọn họ không phải tình địch vậ, mà là bạn bè biết nhau lâu rồi.
Ngồi xuống, Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết nói chút chuyện về chủ đề cả hai hứng thú, thấy cô đối với mình không có phòng bị gì, cô ta mới bắt đầu nói thẳng vào chủ đề.
Cô ta không có lập tức nhắc tới Chiêm Mỗ Tư, mà trước cùng Lạc Tích Tuyết nói thân thế của mình, sau đó sẽ nhắc tới cô cùng Chiêm Mỗ Tư biết nhau thế nào.
Cả quá trình, cô ta không hề nhắc tới một chữ muốn Lạc Tích Tuyết rời khỏi, hoặc muốn cô rời đi.
Phần lớn nội dung cuộc nói chuyện, cô đều khen Chiêm Mỗ Tư là người đàn ông ưu tú cỡ nào, sự nghiệp lớn của anh, từ hắc đạo cho đến công việc tổng giám đốc ở ngoài, anh bảo vệ chăm sóc cây cối nhỏ như thế nào, ngay cả cuộc sống riêng của anh cũng được Tống Khuynh Vũ mang nụ cười hạnh phúc nói tới.
Phương diện này Lạc Tích Tuyết sao có thể là đối thủ của cô ta, nghe được cô ta nói như thế, sắc mặt cô trở nên ngày càng khó coi.
Cô đã từng nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ có quan hệ như thế nào, nhưng không nghĩ tới thì ra giữa bọn họ đã thân mật đến mức chỉ thiếu một danh phận.
Cô thì tính là gì? Thằng hề tu hú chiếm tổ khách hay sao?
Thì ra Lạc Tích Tuyết cũng rõ ràng, mục đích Tống Khuynh Vũ nói với cô những lời này, không thể nghi ngờ là nói cho cô biết, thật ra thì người Chiêm Mỗ Tư vốn nên cưới là cô ta, người trở thành vợ anh cũng là cô ta, chỉ là bị cô bao biện làm thay chiếm vị trí của cô ta.
Cô ta muốn cho cô biết, cô ta mang thai con chồng cô, cũng là chuyện đương nhiên, dù sao bọn họ đã có thời gian qua lại với nhau nhiều như vậy, mang thai con của anh, cũng không quá đáng.
Ngược lại Lạc Tích Tuyết, phá hư tình cảm của bọn họ, đoạt người đàn ông của người khác, cô không có tư cách đi chất vấn bọn họ.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút nặng nề, hơn nữa khổ sở, Chiêm Mỗ Tư là người đàn ông của cô, tuy nhiên người phụ nữ khác biệt với cô là vợ anh càng hiểu anh hơn, cô thế nào mà không suy nghĩ lung tung đây?
Thấy Lạc Tích Tuyết buồn bã, Tống Khuynh Vũ cũng biết mình đã thành công chiến thắng với trận này.
Vì vậy cô thừa thấy sắt còn nóng, liền diễn trò, khóc sướt mướt.
“Tích Tuyết, tôi không muốn phá hư gia đình các người, tôi đã sớm chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc tôi rời khỏi, mới phát hiện trong bụng đã có con của anh ấy, làm thế nào? Tôi yêu Chiêm Mỗ Tư như vậy, tôi không muốn không cần đứa bé này, tôi không dám nói cho cô biết, cũng không dám nói cho Chiêm Mỗ Tư, tôi sợ anh không quan tâm tôi cầu xin cô bảo Chiêm Mỗ Tư được không? Cầu xin anh ấy muốn tôi, hay muốn đứa bé này cũng được, tôi không muốn cầu xin làm vợ, làm người tình cũng được, chỉ cần có thể dễ dàng sinh đứa bé này là được rồi”
Toàn thân Lạc Tích Tuyết như bị điện giật đánh, cô ta quả nhiên mang thai con của chồng cô?!
Buồn cười nhất chính là, cô ta lại muốn cô giúp cô ta cầu xin Chiêm Mỗ Tư?
Trên đời này có vợ sẽ yêu cầu chồng mình, cầu xin anh giữ lại con của người tình sao?
Cô không phải là thánh, dĩ nhiên không thể nào làm được.
“Là thật sao?”
Cô hít sâu một hơi, nội tâm tràn đầy cay đắng khó tả, xác nhận hỏi: “Cô thật mang thai con của chồng tôi?”
“Là thật, tôi làm sao dám lừa cô, lại không dám lừa gạt Chiêm Mỗ Tư, tôi chỉ có một người đàn ông là Chiêm Mỗ Tư mà thôi”
Gương mặt Tống Khuynh Vũ đầy nước mắt, tròng mắt tròn xinh đẹp, vẫn minh động như thế.
Lạc Tích Tuyết nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô ta cùng bản thân có điểm gì đó giống nhau, có lẽ Chiêm Mỗ Tư cũng không thích cô, cũng không phải là thích cô ta, mà liền thích loại người phụ nữ này.