Hai người hiển nhiên uống nhiều rượu, ánh mắt Lạc Thiên Uy say mê ly, không giảm phong độ, mê hoặc lòng người.
Áo mở rộng ra ba nút cài, lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu tuyết đẹp khiến tất cả phụ nữ thèm thuồng, mắt giống như bị rượu cồn xông qua, phát ra ánh sáng lười biếng, khóe miệng anh nâng lên nụ cười mê người tà ác, nhìn qua xa lạ lại cao ngạo, lực hút người trí mạng.
“Cô đang đợi tôi?”
Anh say híp mắt lại nhìn Tống Khuynh Vũ, tùy ý vung áo lên ghế salon.
Cả người thiếu chút nữa đứng không vững, thật may bên người anh còn có người phụ nữ cao gầy đỡ lấy.
Người phụ nữ có ánh mắt quyến rũ câu hồn, khinh thường lại khiêu khích nhìn Tống Khuynh Vũ.
Sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng xanh, âm thanh run rẩy: “Cô ta là ai?”
Cô còn tưởng rằng Lạc Thiên Uy biến mất cả ngày, đi tìm nữ thần Lạc Tích Tuyết của anh, không ngờ anh lại mang về một người phụ nữ lẳng lơ, mấy ngày nay anh đều cùng với cô ta sao?
“A”
Người phụ nữ nở nụ cười, chủ động vươn tay quơ quơ cùng Tống Khuynh Vũ: “Hi, tôi tên là Trì Nhược Huân.”
Cô nghiêng đầu, cười khinh thường với Tống Khuynh Vũ, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến hàng vạn thiếu nữ mê của Lạc Thiên Uy, chu lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm: “Này, anh nói xem em là gì đi?”
“Người – Tình!”
Lạc Tích Tuyết không chút do dự trong miệng khạc ra hai chữ, cúi đầu hôn cổ cô ấy giống như ngọc thạch mềm mại trơn mịn.
Trì Nhược Huân nhanh chóng tháo ra cà vạt của Lạc Thiên Uy, tay nhỏ bé dò vào trong lồng ngực anh vuốt ve.
Lạc Thiên Uy cười, cũng không chịu yếu thế, xé ra cổ áo của cô, một đường hôn đi.
Hai người vừa hôn nhiệt tình, vừa nổi điên cởi quần áo của nhau, dây dưa lên lầu.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng cười khanh khách phóng đãng của người phụ nữ vang lên liên tiếp.
Tống Khuynh Vũ sững sờ đứng yên tại chỗ, toàn thân lạnh băng.
Đêm tân hôn, cô ảo tưởng bao nhiêu, nhưng Lạc Thiên Uy tự nhiên dẫn người phụ nữ khác về nhà, cố ý nhục nhã cô.
Yên lặng nhặt lên quần áo xốc xếch, nếu như sáng mai người hầu đến, nhất định lại cười nhạo cô.
Đứng ở trước cửa phòng tân hôn của cô, lúc này âm thanh nam nữ trêu chọc không ngừng truyền đến, cả người Tống Khuynh Vũ run rẩy, không chịu nhịn được nữa, cô xoay người đi vào phòng ngủ sát vách.
Phòng ngủ chính bố trí lãng mạn mà xa hoa, cả phòng trang trí màu hồng ý nghĩa, cơ hồ hấp dẫn mắt Trì Nhược Huân.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, tối nay Lạc Thiên Uy lại tìm đến mình, còn mang cô vào phòng cưới của anh.
Giờ phút này anh có chút lung lay, nghĩ đến vừa khiến Tống Khuynh Vũ vênh váo ta đây tức giận mặt lạnh, cũng thấy sảng khoái không nói nên lời.
Đây chính là ngao cò tranh nhau, cô ngư ông đắc lợi rồi.
Nghĩ tới việc Tống Khuynh Vũ bày trăm phương nghìn kế đuổi Lạc Tích TUyết đi, còn không phải cho cô áo cưới sao? Nghĩ đến tối nay cô mới là cô dâu chân chính của Lạc Thiên Uy, cả người cô muốn tê dại rồi, có thể cùng Uy thiếu giao hợp, cô nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, nhưng hôm nay lại thành thật.
Mặc dù nhìn Lạc Thiên Uy có vài phần không yên lòng, nhưng cô lòng tin sẽ anh nhiệt tình với cô.
Trì Nhược Huân giờ phút này, cả người giống như bị lửa đốt lên vậy mà nóng ran, một nửa là bởi vì rượu cồn, một nửa là vì người đàn ông anh tuấn trước mắt.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ, xé ra lá chắn cuối cùng trước ngực, hai luồng phấn hồng ở trước lồng ngực anh ép vào trêu chọc, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át vội vàng đè lên.
“Đừng đụng vào môi tôi!”
Lạc Thiên Uy tức giận, cảnh cáo nói.
Trì Nhược Huân ngơ ngác, lập tức lại nở nụ cười xinh đẹp, đổi thành hôn lên lồng ngực của người đàn ông to lớn.
Cô quỳ gối trước mặt của Lạc Thiên Uy, cởi hết quần áo của mình, cánh môi ướt át mềm mại dọc theo cơ thể kiện tráng của anh, một đường hôn xuống.
Bụng dưới của Lạc Thiên Uy căng thẳng, không thể phủ nhận cô đã khởi lên lửa dục của anh.
Ôm ngang Trì Nhược Huân lên giường, thân thể che kín đi lên, mặc dù dục vọng trong cơ thể kêu gào, nhưng lại cảm giác thiếu hụt cái gì đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rời đi, xem ra Tống Khuynh Vĩ đã tức giận bỏ đi.
Anh đứng dậy, không chút khách khí đem người phụ nữ nằm trên giường, lạnh lùng ném xuống đất.
“À? Uy -----“ Trì Nhược Huân ngã xuống đấy, bị đau cau mày lại, ánh mắt buồn bã mê ly, mi hoặc lại bò lên giường.
“Cút!”
Lạc Thiên Uy không nhịn được quát, còn không nói nếu Trì Nhược Huân không đi thì sẽ ném xuống.
Gương mặt Trì Nhược Huân phàn nàn, cực kỳ không cam lòng đi ra khỏi.
Cho đến khi cô rời đi, Lạc Thiên Uy mới từ đầu giường lấy ra một tấm hình.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve người trong hình, trong mắt yêu hận xen kẽ.
“Tích Tuyết, anh yêu em, chỉ yêu một mình em, họ đều không bằng em!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu tím bắn vào trong phòng.
Tống Khuynh Vũ tỉnh lại, rửa mặt xong, đi tới phòng cưới vốn thuộc về mình.
Trên sàn nhà có quần áo ngổn ngang vứt bừa ra đó, còn có áo ngực ren đen làm cho người tưởng tượng, trên giường bị vò thành một nắm, cùng với không khí mập mờ như có như không, kích thích tới cô.
Chiêm Mỗ Tư, anh lấy em, chính là muốn hành hạ em đúng không?
Bắt đầu từ hôm nay, Lạc Thiên Uy cả người trầm mê ở các quán bar và club, bắt đầu cuộc sống xa hoa lãng phí của anh.
Hàng đêm cùng những người phụ nữ khác nhau uống rượu mua vui, rượu cồn tê dại quên mất khổ sở, mặc dù là ngắn ngủi, nhưng cũng được nhẹ nhõm ngắn ngủi, cũng là cách anh giảm bớt khổ sở.
Tỉnh táo đi qua, sẽ gặp phải thực tế khổ sở tàn khốc, chỉ có ở đó sống mơ màng bên trong, mới cứu lại được, chỉ có say,ở trong mơ Tích Tuyết mới có thể là của anh, anh có thể tưởng tượng người phụ nữ bên cạnh thành cô.
Cả ngày anh đắm chìm trong rượu cồn tê dại bên trong, ngây ngô dại dột, nhưng trong đầu vẫn luôn có bóng dáng của Lạc Tích Tuyết.
Thẩm Tâm Lam hoàn toàn thất vọng, bà cho rằng con trai cưới Tống Khuynh Vũ về, sẽ có tiền đồ sáng lạng hơn, không ngờ một khi mất đi Lạc Tích Tuyết, Uy của bà cũng quên mất cả cách sống tốt rồi.
Tống Khuynh Vũ mỗi ngày lấy nước mắt ra rửa mặt, Lạc Thiên Uy cả đêm không về, trong vòng một tháng bọn họ cũng khó thấy được mặt nhau một lần, thỉnh thoảng đêm khuya yên tĩnh, anh cũng sẽ về nhà, nhưng nhất định là uống say mèm, trong tay đang ôm một người phụ nữ, kêu to tên Lạc Tích Tuyết.
Cô chưa từng nghĩ rằng, lấy được người đàn ông mình yêu, lại không có được cuộc hôn nhân mĩ mãn.
Cuộc hôn nhân này càng ngày càng biến thành xiềng xích của cô.
Từ biệt thự của bố về đây, Tống Khuynh Vũ 12 giờ đêm mới về nhà.
Trong đêm khuya cô vẫn nhớ Lạc Thiên Uy, gọi điện thoại cho anh, luôn được nói rằng đối phương đang bận, không cách nào nghe.
Đây là phương thức anh xa lánh cô, không tiếng đọng cự tuyệt.
Ánh đèn sáng ngời lóe lên, lò sưởi ấm áp, cô một mình đứng trong biệt thự đẹp đẽ, nhưng trái tim lại thấy trống rỗng.
Cảm giác mình đang không ngừng biến mất, cảm giác mình sắp chết rồi.
Cứ như vậy ngủ trên ghế salon, lúc tỉnh dậy thì đã sáng sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả người giúp việc trong biệt thự đứng lên bận rộn.
Tống Khuynh Vũ vuốt vuốt mắt buồn ngủ, cơ hồ kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Phu nhân, thiếu gia trở lại rồi!”
Một người giúp việc hưng phấn chạy tới nói cho cô biết.
Tống Khuynh Vũ không ngờ, cô đang nằm mơ sao? Thiên Uy giờ lại sẵn sàng về nhà sao? Anh chưa bao giờ về nhà ngủ qua đêm cả.
Cô đi tới thư phòng, Lạc Thiên Uy quả nhiên đang bận rộn trước máy vi tính.
Râu mọc mấy tháng này của anh đã cạo sạch sẽ rồi, mặc áo sơ mi trắng, tắm rửa sáng sớm, càng lộ vẻ anh tuấn rồi.
“Chào buổi sáng.”
Tống Khuynh Vũ mỉm cười đi tới.
“Chào buổi sáng.”
Lạc Thiên Uy mặc dù đã phản ứng, cũng không ngẩng đầu lên, nói giọng lạnh lùng.
Tống Khuynh Vũ có chút xấu hổ, vẫn nở nụ cười:“Này, trở lại sao không gọi em?”
Lạc Thiên Uy vẫn cúi đầu làm việc, không thèm nhìn cô.
Trầm mặc một lúc, anh mới nhàn nhạt nói: “Thấy em đang ngủ, không muốn đánh thức.”
“Đúng, đúng không?”
Tống Khuynh Vũ dừng một chút, đè nén mất mác trong lùng, nỗ lực nặn ra nụ cười: “Thời tiết thật tốt, chúng ta cùng đi ăn sáng được khong?”
Lạc Thiên Uy giọng lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi đang rất bận.”
“Anh ở đây vội cái gì, cần em giúp một tay không?”
Tống Khuynh Vũ cố ý lại gần, nghĩ thầm nếu như có thể dung nhập vào trong cuộc sống của anh, có lẽ sẽ gần nhau hơn.
Lạc Thiên Uy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi nhớ rõ em không giúp được tôi.”
Tống Khuynh Vũ trầm mặc, cảm xúc chua xót nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Đây chính là phương thức chung sống sau khi cưới của bọn họ sao? Nếu như thế cô tình nguyện không muốn kết hôn với anh nữa.
Lạc Thiên Uy cau mày lần nữa: “Tôi sẽ có lúc tìm tới em, giúp tôi đóng cửa được không?”
Anh ấy rõ ràng muốn đuổi cô, Tống Khuynh Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài.
Rửa mặt để cho mình tỉnh táo.
Cô vừa đi vào phòng bếp, nghe thấy tiếng giày cao gót.
Lại là Trì Nhược Huân! Cô biết cô ta là thủ hạ của Lạc Thiên Uy, nhưng không chỉ là thủ hạ, bao gồm quan hệ bạn giường của anh.
Trì Nhược Huân trang điểm đậm, ưỡn ngực liền đẩy cửa vào thư phòng của Lạc Thiên Uy, sau đó bên trong truyền đến tiếng thở gấp mập mờ của nam nữ.
Chồng của cô nói với cô là anh rất bận, thì ra chính là vội cùng phụ nữ lên giường.
Tống Khuynh Vũ thở dài sâu, cô bắt đầu hâm mộ Trì Nhược Huân rồi, ít nhất cô ta còn được lên giường với Thiên Uy, thì cô bây giờ anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Trước kia cô muốn thay thế được Lạc Tích Tuyết, làm người phụ nữ chân chính của Lạc Thiên Uy ---
- trở thành vợ anh, nhưng bây giờ mới phát hiện, vợ còn kém xa.
Sớm biết cô không an phận làm, ít nhất sẽ không trầm luân cho tới tình trạng hôm nay.
“Nếu như tôi mà là cô, sẽ ly hôn với anh ấy!”
Truyền đến tiếng đùa cợt phía sau của Trì Nhược Huân.
Tống Khuynh Vũ tay nắm quyền, quay đầu lại: “Đây là chuyện của tôi và chồng tôi, không tới lượt cô xen vào.”
“Chồng?”
Trì Nhược Huân giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Cô coi anh ấy là chồng mình sao? Đáng tiếc anh ấy chưa bao giờ coi cô là vợ, trong lòng anh ấy vĩnh viễn chỉ có một mình Lạc Tích Tuyết mà thôi, người nào muốn thay thế được vị trí của Lạc Tích Tuyết, kết quả cũng giống như cô mà thôi!!”
“Cô đang cười nhạo tôi sao?”
Tống Khuynh Vũ tức giận.
Trì Nhược Huân chẳng quan tâm: “Chẳng lẽ cô không buồn cười sao? Tràm phương ngàn kế đuổi Lạc Tích Tuyết đi, cuối cùng cũng để tôi chiếm tiện nghi, tôi thật sự muốn cảm tạ người phụ nữ ngốc là cô đã giúp tôi loại bỏ Lạc Tích Tuyết, bằng không tôi sao có cơ hội lên giường với Thiên Uy chứ?! Ha Ha -----“