Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư chỉ có phẫn nộ trả thù: “Từ lúc em phản bội tôi, cần phải hiểu rằng tôi sẽ không bỏ qua cho em, huống chi là con gái của em!!”
Khóe miệng Lạc Tích Tuyết nâng lên tia cười khổ, đôi mắt long lanh chậm rãi nâng lên, bởi vì dính vào tầng ẩm ướt mà có vẻ đẹp động lòng người, mái tóc đen dính vào gò má tái nhợt của cô, tăng thêm độ xinh đẹp quyến rũ.
Chiêm Mỗ Tư híp mắt nhìn cô, trong lòng tự nói với mình không nên bị người phụ nữ nhu nhược này giả vờ che đi, nhưng tầm mắt tại sao không thể dời đi khỏi cô.
“Chiêm Mỗ Tư, tôi với anh ân oán không cần phải chuyển sang đời kế tiếp, anh có thể lựa chọn cách thức khác báo thù tôi, nhưng xin anh không nên hại con gái tôi.”
Âm thanh của Lạc Tích Tuyết chua xót, giọng nói gần như tuyệt vọng cầu khẩn.
Nhìn bộ dạng cô đau lòng muốn chết, lòng của Chiêm Mỗ Tư trầm xuống.
Con mắt anh biến sắc trầm xuống, có chút phiền muộn móc thuốc lá trong túi ra, bộp một tiếng mở ra cái bật lửa, sau đó chậm rãi nhìn môi mình thổi ra khói, gương mặt của anh càng thấy có vẻ ma mị.
“Em thật sự, cái gì cũng đồng ý sao?”
Anh lạnh giọng chất vấn, ánh mắt lạnh lẽo mà tuyệt tình.
Lạc Tích Tuyết trước sau cúi xuống, lệ không ngừng nuốt vào bụng, bả vai cô rung lên gật đầu một cái.
Con ngươi bình tĩnh của Chiêm Mỗ Tư nhanh chóng thoáng qua tia vui mừng, không xác định hỏi lại một câu: “Em cái gì cũng nguyện ý sao?”
Lạc Tích Tuyết nhịn được nghẹn ngào, ngước mắt nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc anh có điều kiện gì?”
Đôi mắt màu xanh dương của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, ẩn chứa nguy hiểm vô tận, anh đi từng bước một tới gần cô, cực kì chậm chạp, trầm thấp nói: “Tôi muốn em ở lại, làm của tôi!! Bất kể tôi cần lúc nào, em đều không thể cự tuyệt.”
“Đây tuyệt đối không thể nào!”
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt, thẳng thắn cự tuyệt.
Cô không thể cứ tiếp tục xin lỗi Lãnh Khinh Cuồng, cùng Chiêm Mỗ Tư dây dưa 2 năm trước đã kết thúc rồi, không nên tiếp tục nữa mới đúng.
Trong mắt của Chiêm Mỗ Tư hiện lên mảnh thống hận, anh chớp mắt nhìn cô: “Nếu như em không muốn, tôi liền mang con gái của em đi.”
“Anh… anh có ý gì?”
Sắc mắt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, tất cả hơi sức trong nháy mắt biến mất, mắt đẹp nhìn anh chằm chằm, không ngờ gầm nhẹ.
“Tôi muốn mang con gái của em đi!”
Chiêm Mỗ Tư lại lần nữa kiên định nói ra.
“Không thể, làm sao anh có thể mang con gái của tôi đi, Chiêm Mỗ Tư anh thật là quá đáng!!”
Lạc Tích Tuyết điên rồi, cô lắc đầu kêu to, khàn cả giọng.
Chiêm Mỗ Tư chậm rãi nhích tới gần cô, tròng mắt đen nhánh tản ra tia sáng nguy hiểm, cả người anh nằm trên người cô, khí nóng thổi vào lỗ tai nhạy cảm của cô, Lạc Tích Tuyết chỉ có cảm giác lòng mình kích động, cô cho là anh muốn hôn cô, theo bản năng người co rúc lại.
Biết rõ thân thể cô lạnh cứng, vẻ thất vọng xẹt qua trong mắt, môi của anh cách cô một chút rồi lại ngưng!
“Lạc Tích Tuyết, tôi đã sớm nói với em, tôi yêu em, một phút cũng không thể không có em, em đã không muốn đi theo tôi, vậy tôi chỉ có tìm con gái em để thay thế em!”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt mang theo ánh lạnh lập lòe bất định, mỗi câu cũng đâm vào lòng Lạc Tích Tuyết.
Cô chỉ cảm giác mình sắp sụp đổ mất, trời ạ, Chiêm Mỗ Tư nói với cô cái gì? Anh nói anh muốn con gái của bọn họ sao?
Bọn họ là cha con ruột a, tại sao có thể làm loạn!!? Coi như cô chưa nói cho anh biết, tuổi của Băng Băng vẫn còn nhỏ, sẽ bị anh mang đi chà đạp, cô quả thật không thể tin được trong đầu người đàn ông này lại có thể nghĩ ra những điều biến thái như vậy.
“Lạc Thiên Uy, anh bị điên rồi phải không?”
Lạc Tích Tuyết căm hận nhìn anh chằm chằm, nước mắt từ khuôn mặt trắng nõn của cô chảy xuống, anh tuyệt tình, để cho cô đau lòng.
“Từ lúc em rời khỏi tôi 2 năm trước, tôi đã điên rồi!!”
Chiêm Mỗ Tư nhìn thẳng vào cô, tim của anh cũng đau lòng: “Nếu như mà tôi để cho em cùng Băng Băng ở chung một chỗ, không so đo với em chuyện trước kia, em có nguyện ý yêu tôi hay không?”
Lạc Tích Tuyết giật mình, cố gắng để mình tỉnh táo lại, cô hiểu, trong lòng Chiêm Mỗ Tư vẫn tức giận bất bình vì cô từng chủ động ly hôn với anh, trong lòng anh đã sớm coi cô là người phụ nữ phản bội anh, bất kể cô nói gì, cầu xin anh như thế nào, anh đều sẽ chỉ trêu cợt cười nhạo cô.
Nghĩ tới đây, Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, mặt thành khẩn nói: “Lạc Thiên Uy, thật xin lỗi! Nếu như tôi đã từng khiến anh tổn thương, bây giờ tôi nói xin lỗi với anh.”
“Bây giờ nói xin lỗi với tôi, có phải đã quá muộn hay không?”
Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, nhắm mắt làm ngơ với sự áy náy của cô.
Lạc Tích Tuyết vô lực nhìn anh, nhìn thẳng vào tròng mắt đen phức tạp kia, có chút buồn rầu nói: “Vậy anh muốn tôi làm như thế nào? Tôi phải làm sao anh mới không hận tôi?”
Lòng của Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắt liền đau đớn, anh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn kéo mặt cô xuống, dùng sức như vậy, lại tham lam như thế, anh đang cầu xin tình yêu, tựa như cô cầu xin anh thả cô ra vậy, khổ sở như vậy, rồi lại không chiếm được.
“Lạc Tích Tuyết, em biết tôi trôi qua mấy năm nay thế nào không?”
Chiêm Mỗ Tư ánh mắt trầm đi, mất đi độ sáng: “Tại sao các người có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh ẩn đật như vậy, mà tôi một thân một mình rơi vào địa ngục lạnh lẽo khổ sở giãy giụa, tại sao, em cùng anh ta có thể đẩy người ta vào khổ sở còn đâu mình hưởng thụ thành quả thắng lợi của mình?”
Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người, lời nói hung ác bén nhọn để cho cô đau đến mức khó hít thở, những năm nay cô trôi qua yên bình sao? Không, cô cũng không dễ vượt qua, nhưng lại cố gắng để cho mình không để ý tới.
Nếu như anh giãy giụa trong địa ngục lạnh lẽo, vậy cũng là lựa chọn của chính anh, anh lựa chọn Tống Khuynh Vũ, lựa chọn phản bội cô, bây giờ anh còn có tư cách gì tới yêu cầu cô?
Coi như anh hận cô cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, đó cũng là do anh lúc trước kết hôn cùng Tống Khuynh Vũ, nếu nhu anh không cùng cô ta kết hôn, cô thế nào lại cùng Lãnh Khinh Cuồng biến mất không thấy gì nữa đây.
“Nhưng cái này cũng không phải cái đáng hận nhất ----“.
Mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, dùng sức lắc bả vai Lạc Tích Tuyết: “Đáng hận nhất chính là, anh ta đoạt lấy em, tối mỗi ngày anh ta có thể ôm em ngủ, mà tôi chỉ có thể ôm những người phụ nữ khác, coi những người đó là em? Tôi hận Lãnh Khinh Cuồng đoạt em đi, hận người phụ nữ không có lương tâm là em, em nói xem, làm sao tôi có thể để cho 2 người có tương lai tốt đẹp chứ? Tôi muốn em cho tôi, cảm giác tối tăm không ánh mặt trời kia, em đừng mơ tưởng có thể cùng Lãnh Khinh Cuồng kết hôn, cả đời cũng đừng nghĩ!!”
Lạc Tích Tuyết cười lạnh, trong nháy mắt nản lòng thoái chí: “Tôi vừa bắt đầu cho rằng anh đối với tôi tình chưa dứt, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là do chính anh không chịu thua mà thôi, tôi với anh, căn bản cũng không có gì để cho tôi lưu luyến nữa rồi!!”
“Em thử lặp lại lần nữa xem!!!”
Tròng mắt nguy hiểm của Chiêm Mỗ Tư híp lại, sắc mặt cứng ngắc như sắt, câu nói sau cùng của Lạc Tích Tuyết, đâm thật sâu vào lòng anh, giữa bọn họ, cái gì cũng không có sao? Hay là, cô đã sớm quên? Như vậy, anh sẽ để cho cô nhớ tới ---
- sử dụng phương thức của anh!
Anh nguy hiểm nhích tới gần cô, ngoài ý muốn xé áo của cô, lộ ra da thịt tuyết trắng mềm mại.
“Lạc Thiên Uy, anh muốn làm gì?”
Lạc Tích Tuyết tay ôm ngực, cảnh giác nhìn anh, liền bước vui về phía sau.
Chiêm Mỗ Tư ôm eo nhỏ của cô, môi mỏng lấn áp đi lên, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
“Làm chuyện em với Lãnh Khinh Cuồng thường làm!”
Anh không cho cô phản kháng, dùng sức quay mặt cô lại, hung hăng hôn lên.
“Buông tôi ra, không được đụng vào tôi!!”
Lạc Tích Tuyết giống như chim sợ cành non, ở trong ngực anh giãy giụa.
Hai tay cô không cách nào rút ra, chỉ có cố gắng giãy giụa, liều mạng tránh né.
Môi như có lửa nóng, nhiệt độ quen thuộc, cô thật sợ hãi sẽ thiêu đốt lý trí của mình, cô không thể trầm luân nữa, lần này không có kết quả tình yêu nữa, cô muốn lựa chọn lập trường của mình, cùng anh đứng ở hai bên, mà không phải trở lại bên cạnh anh, tiếp tục trải qua cuộc sống bị anh ép buộc.
Cô càng giãy giụa khiến Chiêm Mỗ Tư càng tức giận hơn, bàn tay to của anh chậm rãi trượt xuống theo xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, vẫn dừng lực ở nơi nào đó trước ngực, anh dùng lực vuốt ve, muốn có được một chút phản ứng của cô.
Nhưng, anh thất vọng rồi, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, không chịu để cho mình thỏa hiệp dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của anh, cô không cách nào khống chế thân thể của mình, ít nhất còn có một tia lý trí cuối cùng, cô không biết, mình có thể kiên trì tới khi nào, nước mắt cuối cùng không khống chế được rơi xuống -----.
Tại sao anh lại đối xử với cô như thế? Trước kia không phải anh phản bội cô, không cần cô sao? Bây giờ anh trở nên cực kì hung ác, tàn nhẫn vô tình, còn luôn miệng nói hận cô? Anh có tư cách gì hận cô? Lạc Thiên Uy như vậy thật là đáng sợ, đáng hận hơn!
Anh thế nhưng sử dụng con gái của anh và cô đến ép buộc cô, cho tới bây giờ cô cũng không biết anh thì ra cũng hèn hạ như vậy, trước kia ít nhất anh cũng không đối với cô như vậy, nhưng bây giờ anh dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ với cô, bởi vì anh hận cô!!
Lòng Lạc Tích Tuyết lạnh đi, cô từ từ không phản kháng nữa, cứng ngắn duỗi thẳng người, nhắm hai mắt lại, mặc cho tay anh tiến lên thân thể của mình chiếm đoạt cùng xâm nhập.
Chiêm Mỗ Tư dùng sức vuốt ve da thịt của cô, dùng lực cắn vào luồng đầy đặn của cô, muốn khơi lên dục vọng của cô, nhưng thân thể của cô cũng không cho anh chút phản ứng nào, giống như một thi thể lạnh băng, khiến toàn thân anh cũng phát rét.
Anh nhắm mắt lại, hô hấp nóng rực ở bên tai, anh cắn vành tai của cô,nói mơ hồ không rõ:
“Em ở dưới người anh ta, cũng cứng ngắc như vậy sao, một chút phản ứng cũng không có, như tử thi sao? Hay là, tôi xuống tay lưu tình với em, không đủ để nâng lên nhiệt tình của em sao?”
Nói xong, bàn tay to của anh vững vằng nắm luồng mềm mại trước ngực cô, dùng sức đè xuống, cho đến khi Lạc Tích Tuyết chịu đựng không nổi, bị đau khẽ hô, vẫn kiên cường không chịu nghênh hợp anh, anh căn bản coi cô như một đồ chơi, công cụ để anh phát tiết!
Lạc Tích Tuyết kiên trì không nói lời nào, đôi môi cắn nát, chảy ra máu, bị Chiêm mỗ Tư trong lúc vô tình liếm vào, anh lập tức nổi giận.
Anh hung hăng bỏ đi áo lót còn sót lại trên người cô, hung ác gặm cắn trên da thịt trắng nõn của cô, ở trên vai cô, để lại ấn ký thuộc về mình ----