Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 271: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, gặp lại người dưng



Edit: Fannie93

Hai ngày nay giá cổ phiếu trong nước của Lãnh thị không ổn định tí nào, Lạc Tích Tuyết nhiều phen thăm dò, mới biết Chiêm Mỗ Tư đang làm trò quỷ.

Xem ra anh không chỉ có dùng con gái bắt ép cô, còn vụng trộm đánh lén Lãnh thị, anh đang ép cô rời khỏi Lãnh Khinh Cuồng.

Thư kí đi vào phòng làm việc, thấy Lạc Tích Tuyết thì đưa lên một tập tài liệu, báo cáo: “Phu nhân, vừa rồi người phụ trách của Adisehong gọi điện tới, trước khi đơn đặt hàng này từ bỏ, tiền hủy bỏ hợp đồng sẽ là 10% trên hợp đồng dự tính trả cho chúng ta.”

“Cái gì?”

Lạc Tích Tuyết bỗng chốc từ chỗ ngồi đứng lên: “Bọn họ có nói rõ tại sao phải hủy bỏ đơn phương hay không?”

Thư ký vẻ mặt đau khổ, lắc đầu một cái.

Lạc Tích Tuyết than một tiếng, phất tay một cái: “Cô đi xuống làm việc trước đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

Thư ký không đi tới cửa, lại vòng trở lại, lo lắng ưu sầu nói: “Phu nhân, gần đây thật là họa đến dồn dập, cứ theo đà này, Lãnh thị cho dù có nền móng vững chắc, cũng không chịu nổi a.”

Lạc Tích Tuyết vuốt mi tâm, âm thanh lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn

Vì để bù đắp lại tổn thất, cô tự mình mang theo thư kí đi một chuyến xuống xem nhà máy, sau lại đi tìm người phụ trách của Adisehong, tuy nhiên lại thất bại, rốt cuộc tại sao bọn họ lại từ bỏ hợp đồng, đến nay không có ai nói rõ chính xác.

Nhưng tất cả mọi người đã biết rõ, Lạc Thiên Uy đã nói cứng, muốn Lãnh thị chết, còn ai dám cùng Lãnh thị hợp tác nữa, đắc tội tổ chức hắc đạo là đắc tội lớn nhất.

Lạc Tích Tuyết ở trong công ty bận tới sáu giờ tối, nhưng còn một đống vấn đề lớn chờ xử lý, chờ cô đi giải quyết.

“Cô về trước đi thôi, đã trễ thế này.”

Nhìn thư ký trẻ tuổi, Lạc Tích Tuyết không đành lòng, để cho cô ấy về nhà trước.

Thư ký lại lắc đầu một cái, đưa lên số liệu thống kê bên ngoài mới nhất: “Phu nhân, tôi tới Lãnh thị là nhờ có ân huệ của thiếu gia, hiện tại Lãnh thị xảy ra chuyện, tôi nhất định muốn cùng công ty sống chết, phần này là tôi thống kê tình huống tổn hại trước mắt của công ty, công ty đã hao tổn gần 10 tỷ, trừ phi có người đầu tư, nếu không sẽ phải gặp nguy hiểm tới mức đóng cửa.”

Diễn ✿ Đàn

- Lê

- Quý ✿ Đôn

“Phải tìm người đầu tư sao?”

Lạc Tích Tuyết cau mày một cái, lại thở dài: “Hiện tại tình huống này, chỉ sợ không có ai nguyện ý tới đây đầu tư.”

“Thiếu gia đã ra nước ngoài, nghĩ biện pháp rồi, công ty nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Thư ký rót cho cô một cốc cà phê nóng, tốt bụng khuyên can.

Lạc Tích Tuyết cười với cô, lại vùi đầu vào làm việc thêm, cho đến khi bạn trai thư ký tới đón cô ấy, cô mới để cho cô ấy rời đi.

Đợi đến lúc Lạc Tích Tuyết từ công ty đi ra, đã gần 12 giờ.

Cô gọi điện thoại cho người giúp việc, Băng Băng đã ngủ rồi.

Ban đêm, một mình Lạc Tích Tuyết lái xe về nhà.

Trên đường không có nhiều xe lắm, cô chạy xe trên đường cao tốc, đi một đoạn dưới đường xe tốc hành cỡ 10 phút thì lối vào hơi hỗn loạn, cô bèn kiên nhẫn chờ đợi.

Một chiếc xe xám bạc đột nhiên tiến nhanh tới, cho dù Lạc Tích Tuyết đã đi với tốc độ chậm như vậy, vẫn không tránh kịp.

Chỉ nghe thấy tiếng “ Ầm”

, chiếc xe đó đụng vào bên trái xe của cô.

Lạc Tích Tuyết mở cửa xuống xe.

Người lái xe đó là một chàng tria trẻ, vội vàng hấp tấp xuống xe, luôn miệng nói: “Thật xin lỗi a, thật xin lỗi, hôm nay quá muộn tôi không thấy rõ đường, xe bên trái đột nhiên vọt lên, tôi muốn tránh xe đó liền đụng vào cô.”

Lạc Tích Tuyết cúi đầu kiểm tra, trừ đèn xe bị đụng vào nên hỏng, khác cũng không có gì: “A, cũng may, sự cố nhỏ.”

Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn

Tài xế thấy cô không so đo, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, trên xe tôi còn có ông chủ, thật sự không có thời gian, cô giải quyết riêng được không?”

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, đã trễ thế này cô chỉ muốn nhanh về nhà.

Chàng trai trẻ cúi đầu xem xe của cô, từ trong túi móc ra mấy tờ 100 đưa ra: “Tiền bù cho đèn xe này không biết đủ hay không, tôi không mang nhiều tiền như vậy.

Hoặc là, tôi đưa cho cô số điện thoại, không đủ cô tìm thêm với tôi.”

Lạc Tích Tuyết chỉ cười nói: “Thôi! Lần sau cẩn thận một chút.”

Chàng trai trẻ sửng sốt một chút, sờ gáy: “Cám ơn cô!”

Đúng lúc xe, cửa sổ xe nhẹ nhàng đi xuống, một giọng nữ trong trẻo nói: “Tiểu Trương, thế nào rồi? không đủ tiền sao? Cô ta muốn bao nhiêu, tôi đưa cho anh.”

Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn, trong cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, tóc ngắn, sắc mặt vui tươi.

Cô vội vã liếc mắt một cái, liền nhanh chóng quay đầu trở lại, nói với chàng trai trẻ: “Cứ như vậy đi, anh lùi ra phía sau một chút, để cho tôi đi trước.”

Người tài xế đồng ý chuẩn bị đi mở cửa xe, đột nhiên trong xe lại truyền đến âm thanh khác: “Từ từ đã.”

Diễn đàn .

Lạc Tích Tuyết nhất thời liền ngây dại, không dám quay đầu lại, cả người nháy mắt lạnh lẽo.

Cửa xe bên kia mở ra, có người xuống xe, đi tới phía sau cô.

Nhưng Lạc Tích Tuyết khẩn trương không nhúc nhích.

“Tích Tuyết?”

Một âm thanh quen thuộc dịu dàng, đang gọi tên cô.

Lạc Tích Tuyết trong lòng đau xốt, có cái gì nóng xông lên hốc mắt.

Đã nhiều năm như vậy, không ngờ cô còn gặp lại anh.

Trong lúc nhất thời, nhiều chuyện xưa trước kia xông tơi, Lạc Tích Tuyết nhớ lại như cuốn phim cũ nhanh chóng xẹt qua.

Cô đã từng cho là, đời này cô ngoài anh ra thì không gả cho ai, nhưng không nghĩ rằng, lúc gặp mặt, bọn họ đã không còn như xưa.

Tiếu Vũ Trạch ---------

Giữa cô và anh có nhiều điều tốt đẹp nhớ lại, cũng có nhiều điều bỏ qua cùng sự hiểu lầm, cuối cùng bọn họ chỉ có thể lệch khỏi quỹ đạo, càng ngày càng xa.

Đúng, cô đã sớm biết, năm đó Lisa cho cô xem đoạn clip là giả, đó là khích bác cô hận Chiêm Mỗ Tư.

Nhưng trên thực tế, Chiêm Mỗ Tư thật sự phái Tống Khuynh Vũ đi mê hoặc Tiếu Vũ Trạch, chỉ là cô ta không giết anh, mà là để cho anh bị trọng thương, trờ thành người sống đời sống thực vật.

Những năm này, Lạc Tích Tuyết cũng biết anh vẫn còn sống, chỉ là cô không dám đi quấy rầy anh.

Không phải là không muốn, mà không muốn vì cô mà liên lụy tới anh.

Cô biết anh Vũ Trạch thuộc về ánh sáng, mà cô đã rơi vào bóng tối, bọn họ là hai thế giới khác nhau, nhất định sẽ không còn gặp lại.

๖ۣۜ

Lạc Tích Tuyết cứng ngắc, lại cảm nhận được ánh mắt sáng của anh sau lưng cô.

Có lẽ chỉ qua mấy giây, nhưng đối với Lạc Tích Tuyết mà nói, nhưng đã qua một thế kỷ rất dài vậy.

Cho đến khi nghe được âm thanh vui mừng của anh: “Tích Tuyết! Thật sự là em!”

Tiếu Vũ Trạch đã đi tới gần, Lạc Tích Tuyết không thể trầm mặc nữa, chỉ xoay người, dùng âm thanh bình tĩnh nhất để chào hỏi: “Xin chào, cục trưởng Tiếu.”

Mấy năm không gặp, Tiếu Vũ Trạch đã làm chức vụ cao, là nhân viên quan trọng trong chính phủ, là đảng viên bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi.

Kể từ sau khi hoạt động nằm vùng của anh kết thúc, liền làm cảnh sát, sau đó dọc theo đường mà làm, cho đến hôm nay được chức vụ lãnh đạo lớn lao như vậy.

Anh đứng ở trước mặt cô, mặc dù so với trước kia gầy yếu, giờ thì tráng kiện kiên cường.

Trên mặt cũng hiện ra vẻ cương nghị.

Ngày trước nam sinh anh tuấn dịu dàng khoan khoái, đã thành người đàn ông anh tuấn thành thục.

Duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt nhìn cô, tỏa sáng như cũ.

Chỉ là hôm nay, anh cùng cô, bất kể từ thân phận đến quan hệ, cũng là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Tiếu Vũ Trạch hơi sững sờ, vì Lạc Tích Tuyết gọi xa cách như thế, sau đó lại cười cười: “Xin chào, Tích Tuyết!!”

Anh không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mặt của cô, mà Lạc Tích Tuyết phải cố gắng mỉm cười, không để cho mình lộ ra sơ hở, chỉ trong lòng đã sớm không còn như trước.

Tiếu Vũ Trạch quan sát cô cẩn thận, thở phào nhẹ nhõm: “Em một chút cũng không thay đổi.”

Lạc Tích Tuyết thở dài lắc đầu: “Làm sao lại không thay đổi.”

Lúc cô biết Tiếu Vũ Trạch, còn là thiếu nữ trẻ tuổi thuần khiết, hôm nay đã là người mẹ, người phụ nữ thành thục sa đọa,làm sao lại không thay đổi đây?

Tiếu Vũ Trạch cười nhìn cô: “Em trong trí nhớ của anh vẫn giống như thế.”

Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, có chút đau khổ, hiện tại anh cùng cô còn lại chỉ là ký ức mà thôi.

Anh lúc này, giầy lau vô cùng sáng, quầy tay thẳng lì, áo sơ mi trắng có đường vân xanh dương nhạt, anh là nhân viên chính phủ cao cấp.

Trong trí nhớ, người thiếu niên mặc đồng phục cùng cô, tay nắm tay cười nói trong gió, là hoàn toàn khác nhau.

Mấy năm đã qua như vậy, bọn họ cũng thay đổi, trẻ trung như vậy, cô bắt không được,chỉ có thể nhớ lại.

Lúc này, người phụ nữ trong xe cũng đi xuống, cô đi tới bên người Tiếu Vũ Trạch, thân mật kéo tay của anh.

“Tiếu Vũ Trạch, anh không giới thiệu chút sao?”

Người phụ nữ mặt cười như hoa nói.

Lạc Tích Tuyết bấm vào đùi của mình, ép buộc mình cười tự nhiên một chút, nhưng trong lòng lại đau khổ.

Người phụ nữ này, cô ấy và cô không phải lần đầu gặp nhau.

Trước kia lúc học đại học, cô và Tiếu Vũ Trạch yêu nhau, người phụ nữ này từng theo đuổi anh Vũ Trạch nhưng lại bị anh từ chối.

Cô ấy là con gái cán bộ, bố là tướng quân, người trong nhà cũng nắm giữ chức vụ trong cơ quan chính phủ.

Chắc hẳn anh Vũ Trạch làm xong chuyện, có thể chuyển công tác chính thức, quan hệ nhà cô ấy cũng có tác dụng không nhỏ.

Tiếu Vũ Trạch do dự một chút,: “Tích Tuyết, đây là bạn của anh – Điền Điềm.

Điền Điềm, đây là Lạc Tích Tuyết.”

Nụ cười trên mặt Điền Điềm hơi chậm lại, cố gắng ưu nhã mỉm cười: “Xin chào Lạc Tích Tuyết, tôi thường nghe Vũ Trạch nhà tôi nhắc tới cô!”

Cô ta cố ý dùng hai chứ ‘ nhà tôi’, ám chỉ Tiếu Vũ Trạch cùng cô ta trước mắt có mối quan hệ không tầm thường.

Lạc Tích Tuyết thật thà cười, viện cớ rời đi.

Điền Điềm so với trước kia đẹp hơn, không chỉ có ngũ quan tinh xảo, cả người cũng sôi nổi hơn trước nhiều.

Cô thấy được, có một người phụ nữ yêu mến mới có vẻ mặt nhưu thế, anh Vũ Trạch nhất định đối xử với cô ấy rất tốt, dù sao anh Vũ Trạch là người săn sóc như thế.

Nghĩ đến quá khứ anh cùng cô, Lạc Tích Tuyết lái xe tới một nơi vắng vẻ, lại hút thuốc.

Người yêu đầu đã làm quan, là nhân viên chính phủ, bên cạnh có vợ trẻ xinh đẹp, cô thì sao? Những năm này cô lại làm cái gì?

Vốn cô có tiền đồ sáng lạng, nhưng năm này vì Chiêm Mỗ Tư mà sinh cô, lại cùng người khác ở chung lâu như vậy.

Cô ở giữa hai người đàn ông nhu vậy, càng ngày càng rơi xuống, không giống mình nữa.

Cô bây giờ, đã cùng cô quả thật tưởng như hai người, nếu như có thể, cô hi vọng cả đời không cần gặp lại Tiếu Vũ Trạch.

Ít nhất anh hi vọng trong trí nhớ của anh, cô vĩnh viễn tốt đẹp nhu thế, không phải như bây giờ, cơ hồ thành một người đứng đầu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.