Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 275: Không thấy Băng Băng



Editor: Trâm Trần

Ban đêm lạnh lẽo, Chiêm Mỗ Tư thân mặc một chiếc áo mỏng manh ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đờ đẫn.

Trong tay của hắn cầm một chai rượu đỏ, vốn là để ăn mừng khi cùng Lạc Tích Tuyết gặp lại, không nghĩ tới hôm nay thời điểm hắn đi đón cô, thế nhưng phát hiện cô đã mang theo con gái rời đi.

Là hắn quá ngu sao? Cho là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ còn có thể ở chung một chỗ? Hôm nay Lạc Tích Tuyết đã sớm không phải là của hắn như lúc ban đầu rồi.

Đồng ý trước mặt hắn, nhưng sau lưng lại len lén rời đi, tự tay cho hắn hi vọng, rồi lại chính tay làm cho hi vọng này tan biến!!

Lạc Tích Tuyết, em thật nhẫn tâm, cứ như vậy mang theo con gái rời đi, thật không ngờ em vô tình như vậy?

Hướng về phía ngoài cửa sổ loáng thoáng ánh trăng, Chiêm Mỗ Tư cười lạnh, ngẩng đầu lên, say lảo đảo đem trọn bình rượu toàn bộ rót vào trong miệng.

Uống xong giọt cuối cùng, hắn tiện tay ném đi, chỉ nghe “choang”

một tiếng, chai rượu nện vào nền nhà trơn bóng, ở trước mặt hắn, cứ như vậy mà nát tan, tựa như trái tim của hắn giờ phút này vậy.

Khi hắn ngây thơ cho là, rốt cuộc có thể thoát khỏi những ngày ác mộng kia, cùng người phụ nữ mình yêu nhất bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cô lại phá hủy tất cả hy vọng của hắn, thậm chí ngay cả một tia bù đắp cơ hội cũng không chịu cho hắn.

Hắn lần đầu tiên nếm được tư vị này, mấy năm không thấy, Tích Tuyết cũng ngày càng thành thục, học được cách lừa gạt người khác.

Trên sàn nhà trước mặt, vỏ chai rượu ngổn ngang, Chiêm Mỗ Tư giống như lại trở về mấy năm trước, cuộc sống vừa mới mất đi cô.

Khi đó hắn đúng là lấy rượu sống qua ngày, cả ngày uống say mèm, cho là như vậy mà có thể quên được cô.

Hôm nay cô lại một lần nữa đẩy hắn tiến vực sâu, biến mất ngay cả tí dấu vết cũng không để lại, chẳng lẽ cô tính toán đoạn tuyệt quan hệ với hắn, gả cho Lãnh Khinh Cuồng rồi sao?

Chiêm Mỗ Tư đau lòng cau mày, thoáng qua trong mắt là nhất mạt băng hàn âm chí.

Đang lúc ấy thì, điện thoại đột nhiên vang lên.

Đầu của hắn hỗn loạn, nghiêng người dựa vào ghế sa lon, lục lọi nửa ngày, lúc này mới nhắm mắt lại, alo một tiếng.

Đầu điện thoại bên kia lập tức truyền tới tiếng lo lắng hỏi thăm của một người phụ nữ: "Uy, anh có sao không? Có phải hay không lại uống rất nhiều rượu?"

"Không chết được!" Chiêm Mỗ Tư cắn răng nói, muốn cúp điện thoại.

"Anh bây giờ có phải đang tự làm khổ mình hay không?" Nhược Trì Huân còn muốn nói them mấy câu nữa, không nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư đã cúp điện thoại.

Người đàn bà này càng ngày càng không biết đúng mực rồi, chuyện của hắn cùng Tích Tuyết, còn chưa tới phiên người ngoài như cô ta hỏi tới.

Lãnh Khinh Cuồng cho là hắn đem Tích Tuyết mang tới một nơi hắn không tìm được là hắn sẽ không tìm được họ sao? Mười phần sai rồi!

Người phụ nữ của hắn làm sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được, ngay từ mấy năm trước hắn đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi.

Chiêm Mỗ Tư vứt điện thoại, một tia giảo hoạt cười lạnh xẹt qua đáy mắt của hắn.

Lạc Tích Tuyết mang theo con gái cả đêm rời đi, bởi vì đi quá mau, đêm đó lại vừa gặp mưa to, Băng Băng ở trên đường liền bắt đầu ho khan, cho đến khi con bé bị cảm lạnh.

Tại phòng bệnh của một bệnh viện, tiểu Băng băng sắc mặt tiều tụy, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, cả đêm dầm mưa, thân thể không chịu nổi là chuyện hiển nhiên.

"Mẹ ——" Tiểu Băng Băng ngủ một lúc, cảm nhận được mẹ đang ngồi ở cạnh giường bệnh, yếu đuối mở hai mắt ra.

"Băng Băng ngoan, thân thể còn chỗ nào khó chịu không?" Lạc Tích Tuyết dịu dàng nhìn cô bé, lo lắng vuốt ve trán con gái.

"Đã không còn đau nữa."

Tiểu Băng băng khéo léo lắc đầu một cái.

"Mẹ mua chút gì cho con ăn, con ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại ngủ thêm một chút có được hay không?" Lạc Tích Tuyết nhẹ ru con gái, trong mắt hiện đầy đau lòng.

"Dạ”

Tiểu Băng băng hai mắt nhắm lại, đột nhiên lại giống như là nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở mắt ra, kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết, mở miệng nói: "Mẹ, ba tại sao không đến thăm con, con thật là nhớ ba?"

Lạc Tích Tuyết sắc mặt hơi chậm lại, trong mắt dấy lên vẻ phức tạp, nhẹ giọng trấn an nói: "Băng Băng ngoan, ba bên ngoài có công việc, tạm thời không thể tới nhìn Băng Băng, chỉ là ba có nói với mẹ, Băng Băng nếu ngoan ngoãn dưỡng bệnh, ba sẽ sớm một chút trở lại."

"Thật sao? Nếu như Băng Băng ngoan ngoãn, ba sẽ sớm một chút đến xem Băng Băng?" Tiểu Băng băng chớp mắt to, vô cùng chờ mong hỏi.

"Ừ, ba sẽ đến, Băng Băng ngủ trước đi."

Lạc Tích Tuyết mỉm cười gật đầu một cái.

Cô đứng dậy thở dài một cái.

Ra khỏi phòng bệnh, Lạc Tích Tuyết nóng nảy liên lạc với bệnh viện, hỏi thăm bệnh tình của con gái.

"Lạc tiểu thư, con gái của cô tạm thời không có gì đáng ngại, chờ báo cáo xét nghiệm có, tôi sẽ báo với cô."

Bác sĩ hướng Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, tự mình đưa cô ra khỏi phòng bệnh.

"Dạ, sức khỏe của con tôi xin trông cậy vào bác sĩ."

Lạc Tích Tuyết cười nhạt, lễ phép cùng bác sĩ bắt tay cáo biệt.

Trong phòng bệnh Băng Băng đã ngủ say, cô mua chén cháo đặt ở bên cạnh, đột nhiên nhớ mình chưa có lấy thuốc cho Băng Băng nên vội vàng bước ra khỏi phòng để đi lấy thuốc.

Chỉ là thời điểm Lạc Tích Tuyết vừa rời phòng bệnh, sau một khắc, một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, lặng yên không tiếng động xuất hiện tại phòng bệnh của Băng Băng.

Lạc Tích Tuyết ở dưới lầu lấy thuốc, vào thang máy, vòng qua hành lang bệnh viện, đang định đi tới cửa chính, đột nhiên hai bóng dáng quen thuộc chiếm cứ tầm mắt của cô.

Chỉ thấy cách đó không xa trong đại sảnh bệnh viện, Lãnh Khinh Cuồng đang cùng Cầm Tư Liên ở phòng VIP chờ khám bệnh, bởi vì cửa phòng rộng mở, từ góc độ này của Lạc Tích Tuyết vừa lúc có thể nhìn thấy hai người đang ngồi bên trong.

Bọn họ nói chuyện tương đối thân mật, Lãnh Khinh Cuồng còn chủ động cởi áo khoác của mình xuống, săn sóc khoác lên trên người Cầm Tư Liên.

Lạc Tích Tuyết suy đoán quan hệ của hai người không đơn giản.

Mặc dù cô cũng không quá hoài nghi gì, nhưng Lãnh Khinh Cuồng đã đi công tác rất nhiều ngày rồi, chuyện của công ty hắn xử lý như thế nào cô không biết, nhưng trực giác cho cô biết từ khi hắn đi điện thoại hắn điện cho cô càng ngày càng ít, nhất định có chuyện không ổn.

Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân mà hắn nói muốn đi công tác?

Lạc Tích Tuyết trong lòng có chút chột dạ, cô hiện tại đột nhiên cảm thấy Lãnh phu nhân cho cô địa chỉ, chỉ sợ không phải tùy tiện, mà là có dụng ý khác.

Mặc dù cô đối với Lãnh Khinh Cuồng chưa thật sự là yêu, nhưng khi cùng hắn ở chung một chỗ lâu như vậy, cô cũng cảm nhận được ít nhiều sự quan tâm của hắn dành cho cô, nếu như không phải là Chiêm Mỗ Tư xuất hiện, cô tuyệt đối đã thành tâm cùng hắn.

Mặc dù cách một khoảng cách, nhưng cô vẫn tinh tường nhìn thấy phòng bệnh đó là khoa phụ sản.

Một người đàn ông sẽ cùng với một người phụ nữ đi khoa phụ sản, điều này đại biểu cái gì? Lạc Tích Tuyết quả thật không dám nghĩ tiếp rồi.

Đúng lúc này, bạn tốt Trần Tiểu Mạt gọi điện thoại tới, là số điện thoại di động, cô cũng chỉ cho Trần Tiểu Mạt biết số của cô.

"Tích Tuyết, cậu lại đi đâu mất tiêu? Đi cũng không nói một tiếng?" Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh chất vấn của Trần Tiểu Mạt.

Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, nhìn hai người cách đó không xa, giọng nói của cô có chút chua chát: "Tiểu Mạt, cậu có biết Tư Liên cùng Lãnh Khinh Cuồng là quan hệ như thế nào không?"

Trần Tiểu Mạt lập tức ý thức được chuyện không đúng, liền vội vàng hỏi: "Tích Tuyết, cậu đi Băng Cốc sao?"

Lạc Tích Tuyết không nghĩ tới bạn tốt lập tức liền đoán được, cười khổ một cái: "Làm sao cậu biết? Có phải là bọn họ thường xuyên đến nơi này ước hẹn?"

Trần Tiểu Mạt ở bên kia đầu điện thoại trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Tích Tuyết, mình nghĩ cậu không nên ở cùng Lãnh Khinh Cuồng!"

"Tại sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự có cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Mạt sẽ nói như vậy.

"Không —— cậu đừng hiểu lầm, giữa bọn họ không có quan hệ gì đặc biệt, nếu như có cũng là do Tư Liên thích Lãnh Khinh Cuòng, mà trong long anh ấy chỉ có cậu, làm sao có thể tiếp nhận người phụ nữ khác."

Trần Tiểu Mạt lập tức đính chính, lúc chợt lại nói: "Mình nói cậu nên nhường Lãnh Khinh Cuồng cho Cầm Tư Liên, là bởi vì —— đây là cậu thiếu nợ cô ấy!!"

"Mình nợ cô ta sao? Mình nợ cô ta cái gì?" Lạc Tích Tuyết không hiểu cau mày, tại sao Trần Tiểu Mạt lại nói với cô những lời như vậy?

Trần Tiểu Mạt bên kia thở dài: "Nói qua điện thoại sẽ không rõ được, cậu nói địa chỉ của cậu cho mình biết đi mình sẽ qua chỗ cậu."

"Được rồi, cậu mau qua đây đi!" Lạc Tích Tuyết nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.

Trong phòng khám không còn thấy Lãnh Khình Cuồng và Cầm Tư Liên nữa, lạc Tích Tuyết vốn định đuổi theo để hỏi chuyện gì xảy ra nhưng cô lại thôi.

Huống chi Trần Tiểu Mạt nói cho cô biết, đây tất cả đều là cô thiếu Tư Liên, đến tột cùng trong đó có bí mật gì?

Lạc Tích Tuyết vẫn còn trầm tư, bên kia y tá đột nhiên đã chạy tới nói cho cô biết: "Không xong, Lạc tiểu thư, có một người đan ông mặc quần áo màu đen mag con gái của cô đi rồi!!"

"Cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh hãi, liền vội lao ra bệnh viện, ngăn lại một chiếc xe ta-xi, một đường tìm kiếm tung tích của con gái.

Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lãnh Khinh Cuồng, dù sao cô vừa mới ở trong bệnh viện gặp qua hắn cùng Cầm Tư Liên, Băng Băng lại khăng khăng đòi muốn gặp hắn, hắn mang con gái của cô đi cũng không phải là không được.

Chỉ là Lãnh Khinh Cuồng không phải luôn luôn thương yêu con gái của cô sao? Tại sao lại đột nhiên bắt Băng Băng đi? Tư Liên cùng với hắn xuất hiện tại bệnh viện, thực ra là có ý gì?

Lạc Tích Tuyết lòng như lửa đốt, trong đầu càng thêm loạn như ma.

"Cô gái, nếu như không tìm được người, chi bằng báo cảnh sát thôi."

Tài xế thấy lâu như vậy cũng không có nhìn thấy người cô muốn tìm, không khỏi tốt bụng khuyên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.