Chiêm Mỗ Tư không nói gì ôm con gái vào phòng tắm.
Lần đầu tiên anh cùng một cô bé như vậy chung đụng, theo kinh nghiệm xưa của anh, đứa trẻ như vậy, bình thường rất sợ anh, nhưng tiểu Băng Băng là ngoại lệ.
Đối với anh không sợ hãi chút nào, còn cùng anh đùa giỡn, rất bình thường cũng rất tự nhiên, không chút xa lạ nào, mặc dù bọn họ cũng mới gặp nhau vài lần, nhưng loại máu mủ tình thâm này sẽ không thay đổi.
Sau khi tắm xong, Chiêm Mỗ Tư cũng dễ dàng đưa vật nhỏ mềm nhũn ôm lên giường.
Tiểu Băng Băng ngủ thẳng, bắt đầu nhìn ga giường, thấy sợi vun trên mảnh ga giường hoa, nhàm chán kéo ra.
“Bảo bối, ngủ!”
Chiêm Mỗ Tư dùng đôi tay khép lại ánh mắt cô bé.
Ai ngờ tiểu Băng Băng lại mở mắt ra, hai đôi mắt to sáng ngời nhìn anh, một chút buồn ngủ cũng không có.
“Sao rồi?”
Chiêm Mỗ Tư dự cảm cô bé sẽ có chuyện hỏi anh.
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
Tiểu Băng Băng mở trừng hai mắt, nghi hoặc nhìn anh: “Chuyện trước lúc ngủ đâu?”
“Hả?”
Chiêm Mỗ Tư ngẩn ra, còn có kể chuyện cổ tích trước lúc ngủ sao? Hồi anh còn bé cũng không có.
Tiểu Băng Băng từ trên giường ngồi dậy, bò lên trên người Chiêm Mỗ Tư: “Mỗi lần trước khi ngủ bố và mẹ con sẽ kể chuyện cho con, chẳng lẽ cậu không nói sao?”
Chiêm Mỗ Tư bật cười, xem ra bọn họ đối với con gái anh không tồi, nhưng kể chuyện trước khi ngủ nên do người bố là anh nói mới đúng.
“Con muốn nghe chuyện gì?”
Anh cúi đầu nhìn con gái.
Tiểu Băng Băng nghiêng đầu: “Bạch Tuyết và 7 chú lùn hoặc là chuyện cô bé lọ lem cùng hoàng tử.”
Chiêm Mỗ Tư nghĩ một lát nói: “Những chuyện cổ tích này bọn họ đều kể cho con cả rồi, hôm nay cậu sẽ kể cho con chuyện khác”
“Khác?”
Tiểu Băng Băng kinh ngạc nhìn anh, bình thường cô bé nói muốn nghe chuyện cổ tích, Lãnh Khinh Cuồng cũng sẽ chiều theo bé, cậu này thật kì quái a, lại muốn kể chuyện khác sao?
Chiêm Mỗ Tư bắt đầu nói: “Có một hoàng tử yêu một công chúa, toàn tâm toàn ý với công chúa đó, cho cô ấy kẹo, cho cô ấy tòa thành, cũng dành tình yêu cho cô ấy.
Nhưng công chúa của anh ta lại chạy theo một hoàng tử nước khác, chỉ để lại cho anh ta một tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa đó không biết hoàng tử này chính là bố của cô bé đó.”
Câu chuyện này thật ra bắt nguồn từ sự kiện anh cùng Lạc Tích Tuyết, anh vừa nói xong thì trong mắt chớt động vẻ sức quyến rũ mê hoặc lòng người, tiểu Băng Băng cũng nghe say sưa, đòi phải nghe kết cục.
Cô bé vội vã muốn biết hoàng tử cuối cùng có ở chung với công chúa hay không, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại nói cho bé biết, chuyện này vẫn đang phát triển, kết cục thế nào là quyền quyết định thuộc về tiểu công chúa kia.
Chiêm Mỗ Tư vì con gái đắp kín chăn, nhẹ nhàng đặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn một nụ hôn, lúc này mới khép cửa đi ra ngoài.
Phòng ngủ chính, Lạc Tích Tuyết đang nằm ở trên giường, đêm đã khuya, cô vẫn chưa ngủ.
Trong lòng lo âu tình huống Băng Băng cùng Chiêm Mỗ Tư chung đụng, cô biết tính khí Chiêm Mỗ Tư không tốt, những năm này càng ngày càng lạnh, thật không biết anh rốt cuộc có thể dỗ được con bé không.
Đang suy nghĩ, eo liền bị một đôi tay vòng chắc, hô hấp nóng rực của người đàn ông phun ở cổ của cô.
“Tích Tuyết”
Chiêm Mỗ Tư khẽ cắn vành tai của cô, ngữ điệu đầu đốc giộng nhu đang ám chỉ cái gì.
Lạc Tích Tuyết xoay người, lông mi khẽ run nhè nhẹ: “Băng Băng đã ngủ chưa?”
“Ừ, ngủ say rồi.”
Chiêm Mỗ Tư hôn lên môi cô, tay dò vào trong váy của cô, dịu dàng vuốt ve: “Bây giờ là thời gian của hai chúng ta.”
“Từ từ.”
Lạc Tích Tuyết né tránh nụ hôn của hắn: “Chúng ta cũng nên nghỉ sớm một chút, động tới con bé không tốt đâu.”
Chiêm Mỗ Tư không trả lời cô, mà lè lưỡi, liếm cổ cô một cái: “Tuyết Nhi, em thật là thơm!”
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết ửng hồng, nhịp tim nhanh.
Hình như dự cảm sắp xảy ra cái gì, cô kéo chăn lên, ngã xuống giường, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại nhanh hơn một bước, vòng qua eo cô, hôn cổ của cô, cảm giác tê tê lan tràn ra sau lưng.
“Tối nay, cho anh chứ?”
Con mắt thấp của anh ngắm nhìn, giống như đang hỏi ý của cô.
Lạc Tích Tuyết nhìn anh, lúc chợt cười gật đầu một cái.
Dục vọng vào giờ phút này như mở cổng thả mãnh thú ra vậy, Chiêm Mỗ Tư cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất cởi váy của cô, nhưng áo ngực bên trong như theo anh đối nghịch, vẫn không mở được.
Diễn
- đàn
- Lê
- Quý
- Đôn
Cuối cùng anh dứt khoát xé rách, trực tiếp tháo ra.
Cả người Lạc Tích Tuyết da trắng nõn đã bị nhuộm thành màu hồng nhạt, hơn nữa mái tóc đen nhánh như thác nước mềm mại được thả trên ga giường cùng với thân thể của cô, cảm giác như một thiên sứ vậy khiến tim Chiêm Mỗ Tư nhảy lên nhanh chóng kì dị.
Phương diện nhu cầu của anh luôn rất mạnh, nhất là lúc đối mặt với cô, luôn kiềm chế không được, chỉ ánh mắt của cô, khiến cả người anh rung động.
# đã che giấu #
“Ưmh.”
Lạc Tích Tuyết khó có thể kiềm chế liền kêu lên, bản năng nâng cổ xinh xắn lên, đầu ngón chân cũng co rúc lên.
Chiêm Mỗ Tư thuận thế hôn lên hôn của cô, tiếng nói đùa giỡn trầm thấp nói: “Có cảm giác rồi, thật sao?”
Lạc Tích Tuyết cắn môi, ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác: “Không có!”
“Không có sao? Vậy đây thì sao?”
Chiêm Mỗ Tư cười tà một tiếng, # đã che giấu #, “Như vậy còn không có sao?”
“Ưmh.”
Lạc Tích Tuyết run rẩy, gương mặt đỏ bừng.
“Muốn anh sao? Tuyết Nhi?”
Bàn tay Chiêm Mỗ Tư vững vàng nắm trước ngực mềm mại của cô, đè xuống, ánh mắt như có lửa nhìn cô: “Có muốn hay không muốn? trả lời anh?”
Lạc Tích Tuyết như bị mê hoặc, cô nhỏ giọng trả lời: “Muốn!”
Chiêm Mỗ Tư trong lòng vui mừng, tiếng cười trầm thấp từ môi mỏng của hắn tràn ra: “Được, nhất định anh sẽ thỏa mãn em!”
Rất nhanh, cô cùng anh kết hợp với nhau.
Một luồng sóng mãnh liệt đánh tới, Lạc Tích Tuyết vì anh chạm vào mà run rẩy, trong điên cuồng cơ hồ quên mất lý trí.
Suốt một đêm, anh muốn thật lâu, muốn một lần rồi lại một lần, cho đến khi cô không chịu nổi ngất đi, anh vẫn còn đang trên người cô cày cấy.
Chiêm Mỗ Tử để trần dựa vào đầu giường, ngắm nhìn người phụ nữ khát vọng đã lâu trong ngực, bên môi nâng lên nụ cười thỏa mãn.
Anh đốt một điếu thuốc, thở khẽ ra khói trắng, ôm cô trong ngực chặt hơn chút.
Cảm giác rung động đã lâu, lòng mình hình như lại bốc cháy lên rồi, tất cả vì người phụ nữ bên cạnh này, anh sẽ không để cô rời đi, anh sẽ thương yêu cô, cưng chiều cô cả đời.
Điện thoại bên tay vang lên, là giọng phụ nữ, Chiêm Mỗ Tư cau mày, không thích lúc này bị người khác quấy nhiễu.