Buổi tốt nghiệp tiệc rượu này nam nữ ngồi vây quanh nhau, cầm ly rượu chúc mừng lẫn nhau.
Trong khách sạn ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tiết tấu chậm của ca khúc vang lên.
Nơi
này tràn ngập không khí của rượu, trên mặt tất cả mọi người đều mang
theo nụ cười, chìm đắm trong mùi hương của rượu.Lạc Tích Tuyết
vừa mới đẩy cửa đi vào, không cẩn thận đụng phải một người đàn ông làm
anh ta ngã nằm trên nền gạch trên tay còn cầm một chai rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.“Anh không sao chứ? Lạc Tích Tuyết đi tới đỡ hắn dậyNgười đàn ông giùng giằng tự mình đứng lên, quát:”
Tôi không có say ai nói tôi say tôi còn có thể uống được nữa”
Nói xong câu đó, hắn đụng phải ghế
sofa nằm luôn trên đó không dậy được nữa.Lạc Tích Tuyết nhìn bộ dạng này của hắn lắc đầu một cái, tiệc rượu vừa mới bắt đầu mà hắn đã say thành ra như vậy rồi.“Tích Tuyết, cậu tới rồi? Chúng ta mau vào trong đi”
Trần Tiểu Mạt hướng cô vẫy vẫy tay, cầm tay cô kéo đi.Trong phòng bạn học vừa thấy Lạc Tích Tuyết tới, tất cả đều vỗ tay huýt sáo,
đặc biệt là mấy bạn nam còn từng người tranh giành muốn cùng cô hát.Tích Tuyết vốn là hoa khôi nổi tiếng của trường lại chưa từng công khai bạn
trai Tiếu Vũ Trạch, bình thường chỉ có thể đứng xa nhìn lần này dù sao
cũng là buổi tốt nghiệp cuối cùng đương nhiên bọn họ muốn nắm lấy cơ hội được gần cô rồi.Thấy bạn bè đối với cô nhiệt tình như thế nên
lạc Tích Tuyết cũng không nỡ cự tuyệt, cùng bạn bè ca hát vui vẻ đến mức quên cả thời gian.Trong khi đó Lạc Thiên Uy lại đang chờ cô ở nhà, kể từ lúc năm giờ hắn tan việc về nhà thì sắc mặt rất khó coi.Hắn đợi cô đã ba tiếng rồi mà vẫn không thấy cô trở về, rốt cuộc không nhịn được nữa hắn gọi điện cho cô.“Alo, ai vậy ạ?”
nghe được điện thoại di động trong túi rung lên, cô cầm lấy điện thoại ra bên ngoài nhấn nút trả lời.“Không phải cô quên đường về nhà rồi chứ?”
Lạc Thiên Uy giọng nói lúc này khồn được tốt cho lắm, hắn cho là Lạc Tích Tuyết ra ngoài hẹn hò với Tiếu Vũ Trạch, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa tức giận kèm theo một cỗ nồng
nặc vị chua.“Là em sao, Thiên Uy?”
Lạc Tích Tuyết sửng sốt một
chút, nghe thấy giọng nói của em trai không khỏi nghĩ tới sao đột nhiên
hắn lại gọi điện ình:”
Có chuyện gì không? Chị vẫn còn ở bên ngoại, em
về nhà rồi thì coi đi ngủ sớm đi”
Nói xong cô nhìn ra ngoài một chút, hiện tại bây giờ đã tám giờ rồi, không biết mấy giờ thì tiệc rượu này mới kết thúc.“Lạc Tích Tuyết, trước mười giờ cô phải có mặt tại nhà, nếu không thì cô hãy ngủ ở bên ngoài luôn đi”
Lạc Thiên Uy trong mắt thoáng qua ngọn lửa,
giọng nói uy hiếp vang lên sau đó liền cúp điện thoại.Lạc Tích
Tuyết sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, em trai mình hôm nay
làm sao vậy giống như ăn phải núi lửa vậy, vô duyên vô cớ lại phát hỏa
với cop? Mới tám giờ đã vội vã thúc giục cô trở về, chẳng lẽ trong nhà
có chuyện gì sao?Lạc Tích Tuyết trong lòng không yên nghĩ cuối cùng cô quyết định về nhà xem một chút.Vào phòng chào tạm biệt các bạn cô liền chuẩn bị dời đi.“Tích Tuyết hay để mình đưa cậu về?”
Trần Tiểu Mạt lôi kéo tay của cô qua nói.“không cần đâu, cậu cứ ở lại chơi vui vẻ với họ mình tự về được mà”
Lạc Tích
Tuyết chào tạm biệt cô rồi xoay người đẩy cửa phòng ra ngoài.Bước ra khỏi khách sạn, gió thổi qua mặt lạnh lẽo, Lạc Tích Tuyết cảm thấy
đau đầu, vừa rồi cô đã uống quá nhiều.
Không suy nghĩ nhiều nữa cô chạy
ra phía trước chuẩn bị đón một chiếc xe về.Nhưng không nghĩ dạ
dày đột nhiên bị nhói một cái, cô quẹo vào một ngõ hẻm, vừa muốn ngồi
chồm hổm để nôn mửa thì một cỗ máu tanh theo hướng gió thổi về phía cô.Lạc Tích Tuyết trong đầu quay cuồng lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng nên cô vội vàng rời đi nhưng một bóng đèn đã đè lên cô.Trong bóng tối, có một bàn tay từ phía sau lưng che miệng của cô lại, một thanh con dao bén nhọn như muốn cắt vỡ cổ họng của cô.