Lạc Tích Tuyết ngồi trên ghế salon xem tivi, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, sáng chói, tâm tình của cô cũng vui vẻ.
Bây giờ cô không có quá nhiều ý định, cũng không có nhiều phiền não, mỗi ngày chỉ đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, tự đùa tự vui.
Bác sĩ nói cô có thể khôi phục trí nhớ, mẫu chốt ở chỗ cô có muốn hay không.
Bùi Địch đang học tiểu học, mà tiểu Băng Băng cũng đến vườn trẻ rồi.
Mỗi ngày Lạc Thiên Uy cũng tự mình đón hai đứa bé đi học về, nhưng tiểu Băng Băng thích Bùi Địch đến đón bé hơn, cô bé sẽ được tự do, hơn nữa trong lòng bé còn chưa rõ mình với Lạc Thiên Uy rốt cuộc là quan hệ gì.
Chuông cửa vang lên, sau đó là bóng dáng đầy sức sống của hai đứa trẻ.
Tiểu Băng Băng không chút nghĩ ngợi liền chạy tới Lạc Tích Tuyết: “Mẹ ----“
Nhưng đáp lại bé vẫn chỉ trầm mặc.
Lạc Tích Tuyết chăm chú xem tivi, cũng không nghe rõ tiếng của đứa bé.
Tiểu Băng Băng có vẻ thất vọng, đã lâu mẹ không nói chuyện với bé, cũng rất lâu không ôm bé.
Bùi Địch đi tới, làm bộ anh trai: “Băng Băng, mẹ đang mệt, em không cần quấy rầy mẹ, anh dẫn em đi chơi!”
Nói xong bé dắt tay tiểu Băng Băng đi, nhưng lại bị Băng Băng bỏ ra.
“Em không muốn, em muốn được mẹ ôm!”
Tiểu Băng Băng bĩu môi.
“Bố nói rồi, không nên đi quấy rầy mẹ!”
Bùi Địch lắc đầu nói cho bé biết, ngồi xổm người xuống, bất đắc dĩ nói: “Thôi, anh ôm em!”
Tiểu Băng Băng tránh ra, muốn tới chỗ Lạc Tích Tuyết: “Mẹ, mẹ không nhớ ra con sao? Con là Băng Băng a, mẹ.”
Lạc Tích Tuyết chần chừ quay đầu lại, ánh mắt mơ mang nhìn chằm chằm tiểu Băng Băng.
Cô bé này rất xinh, hơn nữa rất giống cô lúc còn bé, cô muốn gần gũi với bé, nhưng vẫn sợ, cuối cùng lại trốn tránh.
“Mẹ?”
Băng Băng thất vọng không dứt, chỉ có thể khóc chạy ra.
Chờ tới lúc Lạc Thiên Uy hết bận trở lại, thấy khung cảnh như vậy.
Người lớn thì sợ, đứa bé thì khóc, người giúp việc thì bị hù dọa hết.
“Dẫn hai đứa đi trước đi.”
Lạc Thiên Uy nói với Uy Mục bên cạnh.
Uy Mục gật đầu một cái, dẫn hai đứa bé đi.
Anh đi tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, đưa tay vuốt ve mái tóc thật dài của cô, âm thanh trầm nhẹ: “Tích Tuyết, không sao, em cùng anh tiếp tục xem tv được không?”
“Em trai, tại sao vẫn muốn chị đợi trong nhà này? Sao không thấy bố đâu?”
Lạc Tích Tuyết nhút nhát kéo tay Lạc Thiên Uy hỏi.
Sắc mặt Lạc Thiên Uy cứng lại, chỉ có thể nói dối với cô: “Bố đi ra nước ngoài rồi, lần nào bố đi cũng rất lâu.”
“A……”
Lạc Tích Tuyết có vẻ tin tưởng gật đầu một cái, một lát sau, lại ngẩng đầu lên: “Vậy chúng ta không cần đi học sao? Anh Vũ Trạch cũng lâu rồi không tới tìm chị!.”
Lạc Thiên Uy trong lòng đau nhói, lúc này Lạc Tích Tuyết vẫn còn mối tình đầu, người trong tim không phải là anh.
Ngày trước, có lẽ anh còn dùng sức mạnh cùng thủ đoạn nói cho cô biết, người đàn ông của cô là anh, không phải là ai khác.
Nhưng bây giờ cô bệnh ra như vậy, khiến anh nhẫn tâm thế nào được đây?
“Hiện tại đang được nghỉ học, Tiếu Vũ Trạch cũng có việc, chờ khi nào đi học, em có thể nhìn thấy anh ta.”
Lạc Thiên Uy chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Lạc Tích Tuyết rốt cuộc mong đợi cười: “Ừ, mong tới lúc đi học nha.”
Lạc Thiên Uy nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, chỉ có thể thở dài, tiếp tục ôm cô.
Sau khi ăn tối xong, Bùi Địch kéo Băng Băng đi tới phòng chơi game, hai bé vui đùa một lúc,chờ tới lúc chơi mệt rồi, mới ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Lạc Thiên Uy một tấc cũng không rời khỏi Lạc Tích Tuyết, xem cô cần gì không, anh có thể thỏa mãn cho cô.
“Em trai, chị đi tắm, đi ngủ sớm một chút!”
Lạc Tích Tuyết xoa cổ, vừa tạm biệt với Lạc Thiên Uy.
Nhìn cô trực tiếp đi khỏi như thế, một mình lại đi về gian phòng của cô, trong lòng Lạc Thiên Uy khổ sở.
Có vợ cứ như không có vậy.
Hiện tại Tích Tuyết coi anh là em trai, không cho anh đụng, ngay cả chung giường chung gối cũng xa xỉ.
Bây giờ mỗi ngày bọn họ chung sống, anh đối với cô chỉ có thể kính trọng nhưng không gần gũi, thỉnh thoảng thân mật đụng vào, cô đều phòng bị theo dõi anh, cứ nói không cho hoạt động thân mật với nhau.
Lạc Tích Tuyết vào phòng, cởi quần áo ngoài của mình, treo áo lót tới tủ quần áo, lấy ra một cái váy ngủ, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Vừa mới xoay người, liền có một bóng dáng quỷ dị, hiện vào tầm mắt cô.
Cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng tìm được đèn, bật lên.
Trong phút chốc, đèn sáng lên.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, ánh mắt sáng nhìn Lạc Tích Tuyết.
Lãnh Khinh Cuồng!!
Nhưng Lạc Tích Tuyết giờ không biết anh, hơn nữa chỉ muốn né ra theo bản năng.
Khuôn mặt đẹp của cô, không có nét mặt gì, mắt trong suốt, cũng không gợn sóng gì, giống như anh không có liên hệ gì mà là người xa lạ, cô không muốn dựa vào, cũng không muốn để ý tới.
“Tích Tuyết!”
Lãnh Khinh Cuồng tiến lên một bước, cô liền lùi phía sau một bước.
Cô lạnh lùng xa cách, khiến anh càng đau đớn hơn.
“Tích Tuyết, anh biết anh sai rồi, tha thứ cho anh được khong?”
Lãnh Khinh Cuồng nhích lại gần cô, Lạc Tích Tuyết sợ lại trốn vào trong tủ.
Cô có chút chán ghét nhìn anh chằm chằm, giống như anh là đồ bẩn thỉu gì, không muốn anh đụng lấy cô.
Lãnh Khinh Cuồng thoáng qua tia bi thương, chỉ có thể cách cô một khoảng để nói.
“Tích Tuyết, anh biết rõ lần đó, là anh làm em tổn thương! Nhưng em biết không? Từ nhỏ anh đã sớm mất đi, kể từ sau khi bố mẹ anh ly hôn, bọn họ cũng không muốn anh, để cho anh có bóng ma trong lòng, cho đến khi anh gặp được cha nuôi.
Nhưng năm này anh vẫn sợ bị người khác vứt bỏ, cho nên anh không dám động lòng với người phụ nữ nào, anh cho rằng nếu anh rung động thì sẽ là cả đời! Cho nên anh không thể tiếp nhận chuyện em chia tay với anh, mới có thể làm chuyện không thể tha thứ nhu thế.”
Lạc Tích Tuyết lẳng lặng nghe, ít phòng bị với anh hơn một chút, thân thể cũng không run rẩy nữa, nhưng vẫn không muốn anh gần cô.
“Tích Tuyết, anh muốn rời khỏi đây, trở về Nam Phi, em nguyện ý cùng đi với anh không?”
Lãnh Khinh Cuồng đưa tay với cô, ánh mắt si mê nhìn chăm chú vào cô.
Lạc Tích Tuyết mơ hồ nhìn hắn, như nghe không hiểu anh có ý gì.
“Anh không thể không có em, Tích Tuyết.”
ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng thật sâu, giống như đang tỏ tình, càng giống như giữ lại: “Đừng rời khỏi anh, lựa chọn anh, được không?”
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, dùng y phục trong tủ che kín mặt mình, bày tỏ cự tuyệt
Lãnh Khinh Cuồng lập tức đau lòng, anh đau buồn nhìn cô, trái tim bỗng dựng xẹt qua tia bi thương, cuốn lấy toàn thân.
Anh vươn tay, muốn bắt được cô, lại chỉ có thể có được một đám khí.
Cuối cùng cô không phải người phụ nữ thuộc về anh, cho dù anh cố gắng thế nào, cũng bắt không được.
Tay của anh dừng trong không trung, hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi thân thể Lạc Tích Tuyết không yên, từ trong tủ ngã xuống.
Lãnh Khinh Cuồng vừa vặn vươn ra hai tay, tiếp được cô -------