Thân hình hắn cứng lại, đứng thẳng, ánh mắt lắng đọng lạnh lùng, trong lòng hiện lên một cỗ khí nóng, môi mỏng mím chặt thành một đường.
Nhìn hai người trong phòng, tròng mắt của hắn hiện lên sự chua chát, ngay sau đó bị sự đau lòng cùng tuyệt vọng thấu tâm can thay thế.
Hắn nắm chặt thành quyền, chiếc cằm căng thẳng, thân thể run run.
Hắn khẽ mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng được.
Hắn có thể nói được cái gì đây? Lấy tư cách gì để nói? Hắn chẳng qua cũng chỉ là em trai của cô, trừ cái thân phận này ra thì căn bản cái gì hắn cũng không có.
Măc dù lòng hắn đầy ngập lửa ghen, muốn xông lên trước kéo Tiếu Vũ Trạch ra khỏi người Lạc Tích Tuyết nhưng làm như vậy thì có thay đổi được gì đâu? Tiếu Vũ Trạch là bạn trai chân chính của cô, hai người bọn họ là đôi tình nhân thật sự thì hắn có tư cách gì mà xen vào? Hắn lấy lý do là em trai của cô để phản đối sao?
Tâm, hung hăng co quắp lại, thương thế khắp người làm hắn không thể nào thở nổi.
Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, cắn răng nhẫn nại, vẻ mặt vì khắc chế mà có chút vặn vẹo.
“Thiên Uy”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc đang dứng ở cửa, vẻ mặt cô hốt hoảng, vội vàng đẩy Tiếu Vũ Trạch ra.
Tại sao em trai cô lại ở đây? Làm sao để hắn thấy tình cảnh thân mật giữa cô và anh Vũ Trạch đây? Hắn chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, hình ảnh bây giờ của cô sẽ ảnh hưởng đến em trai cô.
Lạc Tích Tuyết vội vàng lấy chiếc khăn tắm lên che người lại, nhưng vừa bước xuống giường thì Tiếu Vũ Trạch từ đằng sau đã ôm cô lại:”
Bảo bối, em muốn đi đâu vậy?”
“Thiên Uy, hắn… Ưm………”
Lạc Tích Tuyết vừa địn mở miệng thì Tiếu Vũ Trạch đã chặn môi của cô lại, hắn không coi ai ra gì hôn cô, cố ý trước mặt Lạc Thiên Uy biểu thị công khai cô là của Tiếu Vũ Trạch hắn.
Nhìn người trước mắt mình, thân thể bị hôn đến mù mịt, Lạc Thiên Uy cảm thấy lòng mình như chìm xuống đáy bể.
Hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện người con gái mà mình yêu thích lại trước mặt mình nằm trong vòng tay của người đàn ông khác.
Lòng hắn như bị dao cắt, có loại chua xót từ trong cổ họng xông lên, cuối cùng mắt hắn cũng ươn ướt.
Hắn không thể nào ảo tưởng nữa, càng không thể lưu luyến cô không buông nữa.
Hắn hận cô, hận cô cứ như vậy mà chối bỏ hắn! Tại sao cô không thể đợi hắn lớn lên, cô muốn hắn cũng có thể cho cô, tại sao cô không chờ hắn?
Cũng bởi vì bọn họ là chị em sao? Buồn cười cho tầng máu mủ kia, hắn không thể yêu cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác cướp đi, dũng khí để đoạt lại cô hắn cũng không có, chỉ có thể nhếch nhác xoay người rời đi.
Lạc Tích Tuyết, tại sao em lại là chị của tôi? Tại sao?
“Rầm!”
Lạc Thiên Uy nặng nề nện một quyền vào tường trên mu bàn tay ứ đọng máu, nhưng hắn vẫn như cũ điên cuồng đập, không ngừng, không ngừng.
Trên tay phải đầy máu nhưng hắn không biết như thể nào là đau, có lẽ hắn đã mất cảm giác rồi.
Hắn không muốn dừng lại bởi nếu hắn dừng lại thì trong đầu chỉ toàn hình ảnh của hai người bọn họ đang ôm hôn thôi.
Hình ảnh đó hắn không thể nào tiếp nhận được, cái cảm giác đau lòng đó lại ùn ùn kéo tới, đẩy hắn vào địa ngục tuyệt vọng.
Tại sao, Lạc Tích Tuyết lại là chị của hắn? Tại sao hắn lại đi thích chị của mình?
Biết rõ là không thể, biết rõ là không đúng nhưng hắn không tự chủ được mà đi yêu cô, bị cô hấp dẫn, một lòng cứ hãm sâu vào.
Nhưng Tích Tuyết cũng không thích hắn, cô thích Tiếu Vũ Trạch, cô muốn cùng những người đàn ông khác lui tới, hắn cũng không có đủ tư cách để phá tan hạnh phúc của cô.
Hắn không biết sao nữa, hắn không muốn cô bị tổn thương nhưng hắn cũng không thể bỏ được cô.
Hắn hy vọng hắn có thể lấy thân phận em trai để yên lặng bên cạnh bảo vệ cô nhưng đến khi tận mắt chứng kiến cô cùng người đàn ông khác ôm hôn thì tim của hắn như bị ai đó cứa vào, cái loại cảm giác đó đau đến tê tâm liệt phế, quả thật đem hắn sống không bằng chết.