Sáng sớm, ánh sáng màu vàng từ mặt trời chiếu vào, gió nhẹ phất qua lá cây.
Tất cả đều là màu sắc mới mẻ.
Cánh cổng lớn của biệt thự Tiếu gia được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên trong đi ra.
Gió mát thổi qua mái tóc của cô, quần áo màu trắng tung bay theo gió, bả vai gầy yếu giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là cô sẽ bị ngã vậy.
Lạc Tích Tuyết theo bản năng kéo áo trước ngực che cổ của mình lại, đôi tay ôm lấy thân thể, trên tay cầm túi xách, cô bước ra khỏi biệt thự.
Mới vừa ra khỏi cổng sắt lớn thì bỗng có một sức mạnh mạnh mẽ kéo cô tới.
Đôi tay Lạc Thiên Uy giữ chặt bả vai của cô, một đôi mắt tịch mịch mà nóng bỏng đang gắt gao nhìn cô.
“Thiên Uy, em…”
thế nào mà lại ở nơi này?
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, đôi môi khô khốc, tầm mắt ngưng tụ trên đôi mắt hiện đầy tơ máu của Thiên Uy.
Em trai cô không phải đứng ở chỗ này cả một buổi tối chứ? Cô nhíu đôi này thanh tú lại, trong lòng dâng lên kinh ngạc khó nói, chẳng lẽ cả đêm qua hắn không ngủ đứng bên ngoài biệt thự cả đêm chờ cô?
“Cô cùng Tiếu Vũ Trạch tối hôm qua…..”
Đôi tay của Lạc Thiên Uy nắm chặt bả vai của Lạc Tích Tuyết, tròng mắt u ám nhìn thẳng về cô, thanh âm khàn khàn chất vấn.
Hắn còn hỏi cô hôm qua có chuyện gì không? Chẳng phải không cần hỏi hắn cũng đã biết rồi sao, tại sao còn ôm hy vọng hỏi cô, chẳng lẽ nhất định phải nghe từ miệng cô nói ra câu đó hắn mới cam tâm sao?
“Chị cùng với anh Vũ Trạch thật ra thì……….”
Lạc Tích Tuyết mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu.
Thiên Uy chỉ là em trai cô, tối qua cô cùng anh Vũ Trạch có xảy ra chuyện gì cũng không nhất thiết phải nói cho hắn biết.
Lạc Thiên Uy lôi cô đến gần hắn, vốn định hỏi cô một lần nữa nhưng khi thấy khắp người cô đầy rẫy những dấu hôn thì thân thể hắn cứng lại.
Những vết hôn này!!!!!!
Đây là lần thứ hai hắn ở trên người cô thấy những vết hôn như vậy rồi, chứng minh đây không phải là lần đầu tiên của cô.
Cô đã sớm không thuộc về hắn, mà hắn vẫn còn ở nơi này kiên trì, chấp nhất làm gì nữa đây?
Lạc Thiên Uy có chút mất tỉnh táo mở vạt áo của Tích Tuyết ra, trên làn da trắng noãn mịn màng là hàng loạt những dấu hôn trải rộng khắp cơ thể, xinh đẹp mà chói mắt.
“Chị quả nhiên đã…..”
trong mắt Lạc Thiên Uy xẹt qua sự mất mát, hắn bi thương chăm chú nhìn cô:”
Chị là cam tâm tình nguyện sao? Chị muốn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ sao?”
Kết hôn,gả cho hắn?
“Thiên Uy?”
Lạc Tích Tuyết hơi buồn cười nhìn hắn, không hiểu vì sao Thiên Uy lai hỏi như thế, nhưng cô không thể chấp nhận chuyện em trai lại mở tung vạt áo của cô ra.
“Tiếu Vũ Trạch thật tâm yêu chị sao? Chị rất thích hắn sao?”
Lạc Thiên Uy thấy Lạc Tích Tuyết không nói lời nào, hắn có chút gấp gáp vội vã hỏi:”
Hắn cả đời sẽ đối tốt với chị chứ? Cả đời chỉ thương mình chị sao? Hắn có khi nào khi dễ chị không?”
“Thiên Uy, Vũ Trạch là bạn trai của chị”
Lạc Tích Tuyết bị ánh mắt của Lạc Thiên Uy hù dọa, cô giùng giằng bật thốt lên.
Ngực Lạc Thiên Uy chấn động, trong lòng nổi lên nỗi khổ khó thấu như đang bị khoét thành một vết thương rộng.
“Em hiểu rồi”
Hắn xoay người rời đi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ưu thương.
“Nếu như hắn là sự lựa chọn của chị mà chị cũng thích hắn thì em sẽ rời đi, không bao giờ quấy rối chị nữa”