Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 153: Ba Năm Sau, Bắt Đầu Mới





edit: Fannie93

Ba năm sau.

Đầu mùa hè, mặt trời nóng bức nướng cả vùng đất.

Ở tầng chót trong một tòa nhà văn phòng, toàn thân Lạc Tích Tuyết giỏi giang mặc đồ công sở, ngồi ngay ngắn ở cửa sổ sáng ngời phía trước, lông mi dài khóa chặt, một chiếc bút máy trong tay gõ lên mặt bàn, xuyên thấu qua bàn kính, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ánh mắt của cô sáng có hồn, lóe ánh trí khốn, hình dáng tuyệt mỹ, trang phục hạng sang, tỏa ra khí chất cao quý.

Giờ phút này, cô đang nghiêm túc suy tư ra kế hoạch trong tay, rốt cuộc có một thời gian hợp lý, cô sẽ tỉ mỉ nhớ kỹ.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, thời gian rảnh rỗi, cô sẽ lẳng lặng vì mình mà pha 1 ấm trà, trà hương nhàn nhạt, mím môi thưởng thức.

Đây chính là cuộc sống bây giờ của cô, làm trong một công ty nhỏ, mặc dù bình thường, những sống cũng rất dễ chịu.

Một tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, sau khi được Lạc Tích Tuyết đồng ý, Cầm Tư Liên mới đẩy cửa vào, cô đã sớm từ nhà hội sở kia từ chức, bây giờ cô cùng Lạc Tích Tuyết là đồng nghiệp.

“Tích Tuyết, đây là hoa hồng của cậu, vừa 999 đóa, mỗi ngày một bố, xem ra anh ta rất có nghị lực”. Cầm Tư Liên đem hoa hồng đỏ vào bàn làm việc của Lạc Tích Tuyết, cười trêu ghẹo nói.

“Trời ơi! Lại đưa! Mỗi ngày lúc này, cũng một bó như vậy, người nào chịu được chứ, Tích Tuyết cậu nên đồng ý với anh ta thôi”. Đồng nghiệp Tần Hương tốt bụng gào khóc một tiếng, vẻ mặt tươi cười.

Lạc Tích Tuyết lay mắt, lông mày khôm thành một đường cong đẹp mặt: “Hai người các cậu đừng chỉ biết nói tớ, người muốn hẹn hò với các cậu còn không phải xếp hàng dài sao, thế nào rồi, chuẩn bị kết hôn chưa?”

“Người theo đổi của chúng ta, tại sao có thể so với cậu chứ? Tớ với Tiểu Mạt cũng rất quan tâm cậu nha, thế nào rồi, cậu quyết định chưa?”. Cầm Tư Liên vỗ Lạc Tích Tuyết bả vai, hỏi thâm tình.

Đôi mắt Lạc Tích Tuyết sáng chớp chớp: “Quyết định gì hay chưa?”


Cầm Tư Liên oán trách liếc cố một cái, cố gắng khuyên: “Chớ giả bộ với tớ, anh ta a, ngày ngày tặng hoa cho cậu, Hàn Diệp Thần, tớ cảm thấy anh ta không tệ, cậu có thể suy tính a”.

“Tớ bây giờ còn chưa có ý kết hôn”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu một cái, trả lời dứt khoát.

“Thật không có ý định, sao chưa nghĩ chứ? Thì ra thì người phụ nữ cso lúc thích nhất là lừa gạt mình, Tích Tuyết, cũng đã nhiều năm như vậy, cậu cũng nên quên chuyện đã qua, tìm người nào đi chứ?”. Cầm Tư Liên nhìn thông suốt, gương mặt nghiêm túc nhìn Lạc Tích Tuyết.

“Tớ có bạn trai a, Lãnh Khinh Cuồng”. Lạc Tích Tuyết cười, trả lời vô tư.

“Làm ơn, anh ta là công tử hòa hoa a, thần long thấy đầu chứ không thấy đuôi, cậu thật phải gả cho anh ta, sẽ bị mỗi ngày chờ phụ nữ tìm tới cửa đấy chứ?”. Tần Hương im lặng bĩu môi.

“Nhưng anh ấy là người mà ba mình trước khi mất phó thác đấy”. Lạc Tích Tuyết miệng méo nói.

“Nếu nói là giao phó, ban đầu Lạc Chấn Long cũng không phải đem Vi Tĩnh Nam giao cho Hàn Diệp Thần, nhưng người nào biết thế lợi thế nào của Vi Tĩnh Nam, nhìn thấy Lạc thi sa sút một chút liền chạy với người khác, tình cảm thì phải nhìn vào cảm giác của mình”. Tần Hương không đồng ý phản bác.

Lạc Tích Tuyết chau mày: “Được rồi, biết các cậu đều hâm mộ Hàn Diệp Thần, tớ sẽ chú ý đến anh ấy chút được chưa”.

Cầm Tư Liên thu lại vẻ đùa giỡn trong mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tích Tuyêt, tớ giúp cậu điều tra Hàn Diệp Thần, anh ta chưa yêu ai hay kết hôn, đối với cậu vẫn một lòng một dạ, huống chi cậu đến công ty nhỏ này, không phải muốn có cuộc sống đơn giản sao? Cuộc sống như vậy, chỉ cso người đàn ông dịu dàng như Hàn Diệp Thần mới có thể cho cậu… cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tớ với Tiểu Mạt còn có hẹn, đi trước”.

Giờ tan việc, Lạc Tích Tuyết một mình trên đường về nha, chợt có cảm giác cô đơn.

Không thể phủ nhận, lời của Cầm Tư Liên, chính xác nói đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô, ba năm qua rồi, nhiều chuyện nên buông xuống.

Cô biết cô cần một người đàn ông, cần một người để dựa, bắt đầu một tình yêu mới, tất cả lần nữa bắt đầu.

Nhưng cô cũng rõ ràng hiểu tình cảnh của mình, cô không thể mang thai, đối với người là cô, cùng một người đàn ông kết hôn thì đây là điều không công bằng.

Chuyện này cô với ai cũng chưa nói, cho nên hai bạn tốt mới có thể hết sức khuyên cô

như vậy.


Có lẽ, cô nên suy tính không kết hôn, nhưng có tìm đối tượng để yêu rồi.

Chỉ là người này, cô nghĩ tới nghĩ lui còn Lãnh Khinh Cuồng là thích hợp, ít nhất với loại công tử đào hoa thì yêu chính là vui đùa một chút, cô sẽ không cảm thấy gánh nặng, cũng không thấy áy náy, huống chi bố trước khi chết còn đưa cô giao phó cho anh.

Điều cô chú ý duy nhất là thân phận bây giờ của Lãnh Khinh Cuồng, anh bây giờ là nhân vật số 1 nổi tiếng trong nước, hiện tại cô mà đi cùng với anh, nhất định lại quay về với cuộc sống ngày trước.

Cô không muốn lại làm đại tiểu thư, làm thiếu phu nhân, cô chỉ muốn được bình thường, một người bình thường nhất, cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất dễ dàng, rất vui vẻ, cô hài lòng nhất.

Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn tiếp nhận Hàn Diệp Thần, nói thế nào anh cũng là chủ tịch của công ty, mặc dù anh cũng ưa cuộc sống an nhàn, nhưng muốn cuộc sống thế nào và đang sống thế nào là hai việc khác nhau.

Cô hiện tại chỉ muốn tìm người đàn ông bình thường một chút, ngày đơn giản qua ngày, như vậy là đủ rồi.

Ở ngã tư đường giao nhau, Lạc Tích Tuyết đứng bên chuẩn bị gọi một chiếc taxi, đột nhiên, một chiếc xe hơi màu xanh dương vèo một tiếng dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi anh tú, Hàn Diệp Thần hướng cô nháy mắt, cười nói: “Lên xe”.

Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc, vội vàng khoát tay, “Ách không cần em tự gọi xe được rồi”.

“Lên xe đi, anh cũng không ăn em, làm gì sợ vào xe của anh như vậy”. Hàn Diệp Thần một lần nữa yêu cầu, trong mắt bao hàm mong đợi, anh chờ cô sau khi tan việc đúng 1 giờ, vẫn chờ tới bây giờ.

“Không phải vậy, em không muốn làm phiền anh, anh đi trước đi”. Lạc Tích Tuyết còn chưa bằng lòng, với thân phận bây giờ của Hàn Diệp Thần, bọn họ thật sự không nên đi quá gần.

Bầu trời lúc này bắt đầu mưa bụi mù mịt, bắt đầu có tiếng sấm vang lên, mây đen tứ bốn phía tụ tập tới đây, càng mưa lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Tích Tuyết bị ướt, cô chỉ cầm lên cặp che kín đầu, tránh né mưa làm mất tầm mắt của cô.

“Mưa lớn như vậy, rất khó gọi xe, anh đưa em đi một đoạn thôi”. Hàn Diệp Thần mỗi ngày công tốt, đồng thời mở miệng nói.

“Được rồi”. Lạc Tích Tuyết không hề cự tuyệt nữa, mở cửa xe, ngồi lên vị trí kế bên tài xế.


Hàn Diệp Thần nâng lên khóe môi, hài lòng cười với cô một tiếng, khởi động chân ga, xe như tâm tình trong lòng chủ nhân chiếc xe, hết sức hăng hái xông về phía trước đi ra ngoài.

Vừa lái xe, Hàn Diệp Thần hướng Lạc Tích Tuyết mỉm cười: “Cơm tối, muốn đi đâu ăn?”

“Em muốn về nhà”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt nói.

Hiện tại cô đã tan làm, cũng trở về siêu thị mua thức ăn, tự làm ình ăn.

“Không bằng, mời anh ăn cơm đi?”. Hàn Diệp Thần chợt đề nghị.

“A?”. Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn, không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy.

“Thật xin lỗi, em đã rất lâu không đi ra ngoài ăn, không có thói quen ăn món ở đó”. Lạc Tích Tuyết xin lỗi khước từ nói.

Hàn Diệp Thần nhíu mày: “Anh không muốn em mời anh đi ra ngoài ăn cơm, anh chỉ muốn ăn cơm em làm”.

“A, em làm cơm, nhưng hắt xì ! !”. Lạc Tích Tuyết mới nói được một nửa, liền hắt hơi một cái, vội vã nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi!”

“Thế nào? Em không thoải mái sao?”. Hàn Diệp Thần lập tức khẩn trương hỏi, đưa tay chạm vào trán cô, có chút nóng.

Lạc Tích Tuyết lúng túng cười: “Có thể mới vừa rồi mắc mưa, có chút lạnh!”

“Anh đưa em đi bệnh viên”. Hàn Diệp Thần lập tức quay đầu xe.

Lạc Tích Tuyết vội vàng nói: “Không cần, em không đi bệnh viên”.

“Không đi bệnh viên?”. Hàn Diệp Thần sửng sốt một chút, cũng không có ép buộc cô. “Vậy anh đưa em về nhà thôi”.

Anh đạp chân ga, tăng tốc độ xe.

Chỉ chốc sau, xe hơi hạng sang của anh đã dừng lại tại cửa chung cư của Lạc Tích Tuyết, đây là một phòng trọ bình thường, Lạc Tích Tuyết thuê một buồng 2 phòng, ở tầng 8.

“Tích Tuyết, đến đây!”. Hàn Diệp Thần khẽ đẩy một cái thì Lạc Tích Tuyết đã dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.


“Hả? !”. Lạc Tích Tuyết mơ màng tỉnh lại, có lẽ bởi vì phát sốt, ý thức của cô có chút không tỉnh táo, nhìn người trước mặt có chút mơ hồ.

Người đàn ông trước mắt, cực kỳ giống cái người trong trí nhớ kia….

Vóc người cao lớn, hình dáng tuấn tú, còn quan tâm cười với cô.

Cô run run đưa ra ngón tay, vuốt ve gò mắt người đàn ông trước mặt, đầu ngón tay nóng, truyền trên mặt Hàn Diệp Thần, anh hơi ngẩn ra.

Cô sốt, hơn nữa còn mê man.

“Thiên Uy, anh gầy quá!”.

Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Diệp Thần một hồi lâu, chợt nói ra một câu như vậy, đau lòng nói.

Tâm tình của Hàn Diệp Thần nhất thời rơi xuống đáy vực, lâu như vậy, cô vẫn chưa quên được cậu ta sao? Cho dù anh ta đã biết mất khỏi đây, cô vẫn không có cách nào quên cậu ta.

Thậm chí lúc bị bệnh, mơ hồ kêu tên cậu ta, coi anh như Lạc Thiên Uy.

Ông trời, căn bản dáng dấp của anh cùng Lạc Thiên Uy cũng không giống như vậy phải không? Nếu không cô cực kỳ nhớ người đàn ông kia, thế nào lại nhìn nhầm anh ra Lạc Thiên Uy đây?

“Thiên Uy, tại sao anh lâu như vậy cũng không tới thăm em?”. Lạc Tích Tuyết nhíu mày, chợt làm bộ dạng đáng thương nói, nũng nịu chui vào trong ngực Hàn Diệp Thần.

Thân thể Hàn Diệp Thần như bị cái gì đánh vào, một cảm giác chua xót chạm vào đầu.

Anh nhìn cô thật lâu, chợt một phát bắt lấy tay cô, đặt ở bên môi hôn nhẹ, bao hàm tình yêu say đắm nhìn cô.

Phần ngọt ngào này đã từng thuộc về Lạc Thiên Uy, bây giờ là của Hàn Diệp Thần anh được rồi, chỉ tiếc, anh chỉ có thể làm thế thân, cảm giác như mình là ăn trộm vậy, trộm đi chức vụ làm người ta hạnh phúc.

“Tích Tuyết, anh đưa em lên lầu, em bị bệnh”. Cuối cùng anh buông cô, lễ phép rút về, mở cửa xe cho cô xuống.

Ai ngờ Lạc Tích Tuyết cũng không buông tha chu miệng lên: “Umh, Thiên Uy, đầu của em thật choáng váng a, anh ôm em về nhà được không?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.