Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 162: Bỏ Lỡ Ba Năm, Như Thế Nào Tiếp Tục Được Đây?





Editor: Trâm Trần

Lãnh Khinh Cuồng dẫn Lạc Tích Tuyết lên xe, anh phát động động cơ, quan tâm nhìn cô một cái:”Tên kia không làm gì em chứ?”

Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, hỏi lại:”Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

“Còn không phải do Tiếu Vũ Trạch sao, anh vừa chuẩn bị lên máy bay đi Ai Cập, liền bị hắn trên máy bay kéo xuống, nói rằng em có chuyện!” Lãnh Khinh Cuồng lái xe đi ra ngoài.

Lạc Tích Tuyết nhíu mày, cảm kích nhìn anh nói:”Cám ơn anh!”

Xem ra anh Vũ Trạch cũng biết Lãnh Khinh Cuồng có bối cảnh hắc đạo, nên mới tìm anh đến cứu cô, quả nhiên Chiêm Mỗ Tư thả người.

Lãnh Khinh Cuồng cười cười, vỗ vỗ bả vai của cô “Anh nói với em, vợ yêu này, em lần sau có ra ngoài nên cẩn thận chút có được hay không, loại bữa tiệc phức tạp đó sau này chồng yêu của em là anh đây dẫn em đi vẫn tốt hơn”.

Lạc Tích Tuyết trừng mắt liếc anh một cái:”Lần sau tôi sẽ chú ý, chỉ là lần sau anh cũng chú ý cho đừng gọi tôi là vợ yêu gì đó nữa”.

“Tại sao? Vợ yêu không phải là muốn vứt bỏ chồng để đi tìm người khác đấy chứ?” Lãnh Khinh Cuồng che ngực nhìn như rất đau lòng mà nói.

Lái xe cẩn thận” Lạc Tích Tuyết thấy anh chỉ lo trêu cô thiếu chút nữa tông xầm vào một cái xe trước mặt, cô không khỏi vì an nguy cho bản thân mà nhắc nhở anh.

“Tuân lệnh!” Lãnh Khinh Cuồng hướng cô làm một hành động vâng lời.

Lạc Tích Tuyết im lặng bĩu môi, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tiếu Vũ Trạch.

“Anh Vũ Trạch, em không sao rồi anh đang ở chỗ nào?” Trong tay của cô còn đang giữ đồ của anh, cô tất phải trả lại cho anh.

Tiếu Vũ Trạch vừa nghe điện thoại của cô, cả người nhất thời khẩn trương, nghe nói cô không sao lúc này mới an tâm được một chút:”Anh đi tìm Lãnh Khinh Cuồng bảo hắn tới cứu em, Tích Tuyết giờ em có khỏe không? Bọn họ có gây khó dễ cho em không?”

“Em không sao, Lãnh Khinh Cuồng đến kịp thời, bây giờ em có thể đi đâu để tìm được anh?” Lạc Tích Tuyết an ủi anh.

“Anh đang thi hành nhiệm vụ, em về nhà trước đi, anh tới nhà chờ em” Tiếu Vũ Trạch suy nghĩ một chút nói.


Lạc Tích Tuyết lập tức cúp điện thoại, nói với Lãnh Khinh Cuồng:”Khinh Cuồng làm phiền anh đưa tôi về nhà”.

“Em phải về nhà?” Lãnh Khinh Cuồng giật mình, trên mặt thoáng qua nhất mạt lo lắng:”Em vừa mới từ nơi đó ra ngoài, em quên những người kia tìm em gây phiền toái rồi sao?”

“Nhưng anh Vũ Trạch nói sẽ gặp tôi ở nơi đó” Lạc Tích Tuyết khổ sở nhíu mày.

Lãnh Khinh Cuồng xoay đầu lại, để nghị nói “Gọi hắn đến nhà anh không được sao?”

“Sợ rằng không được” Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, trong tay cô đang có thứ cần giao cho anh Vũ Trạch, không thể có người ngoài ở đây.

“Được rồi, anh chỉ có thể đóng vai anh hùng để giúp mỹ nhân thôi” Lãnh Khinh Cuồng thấy cô kiên trì như vậy, cũng không ngăn trở nữa, anh thay đổi tay lái đi theo hướng ngược lại.

Chờ đến khi hai người bọn họ lái xe đến gần chung cư thì vửa hay nhìn thấy Tiếu Vũ Trạch đang đứng ở đó lo lắng đi tới đi lui.

Lạc Tích Tuyết đẩy cửa sổ xe xuống, vẫy tay về phía anh:”Anh Vũ Trạch!”

Tiếu Vũ Trạch vừa nhìn thấy Lạc Tích Tuyết liền vội vàng nghênh đón, Lạc Tích Tuyết cũng đồng thời xuống xe, anh vội chạy đến ôm cô.

Lãnh Khinh Cuồng nhìn thấy một màn này ánh mắt lập tức trầm xuống.


Tiếu Vũ Trạch cẩn thận tra xét cô, thấy cô bình yên vô sự, anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

“Hoàn hảo em không có chuyện gì hết, khi nhìn thấy bọn hắn bắt em lên xe làm anh lo lắng muốn chết!’ Tiếu Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm.

“Em không sao rồi, anh yên tâm đi!” Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, khẽ lại gần thân thể của anh, đem vật trong lòng bàn tay giao cho Tiếu Vũ Trạch, cẩn thận nói:”Đây là đồ mà người đồng nghiệp trước khi chết của anh giao lại cho em”.

Tiếu Vũ Trạch nhìn thấy vật trên tay, nhất thời nội tâm vui vẻ:”Tích Tuyết, thì ra là em giúp anh giữ chúng”.

“Chút về anh lấy xem, tư liệu này không biết có hữu dụng với anh không, nếu đây là chứng cứ của bọn phạm tội thì nhiệm vụ lần này của anh có thể thuận lợi hoàn thành rồi”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn anh suy nghĩ nói:” Anh Vũ Trạch, làm cảnh sát nằm vùng quá nguy hiểm, sau khi nhiệm vụ kết thúc anh đừng làm cảnh sát nằm vùng nữa!”

Ánh mắt sáng quắc của Tiếu Vũ Trạch nhìn cô chăm chú, dịu dàng nói:”Tích Tuyết, nếu như anh không làm cảnh sát nằm vùng nữa, nhiệm vụ lần này kết thúc chúng ta cùng rời đi nơi này có được hay không?”

Lạc Tích Tuyết ngưng lông mày:”Anh với em rời đi sao? Chúng ta đi đâu?”

Tiếu Vũ Trạch đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, thâm tình nói:”Đi tới nơi nào cũng được miễn là chỉ cần có em bên cạnh anh là được rồi”.

“Nhưng…” Lạc Tích Tuyết do dự cau mày, năm đó hình ảnh của cô cùng đi với Tiếu Vũ Trạch hiện lên trong đầu nhưng rất nhanh lại bị hình ảnh của một người khác xẹt qua.

Lạc Thiên Uy?!

Nếu cô cùng với Tiếu Vũ Trạch rời đi, có phải hay không cô sẽ không có cơ hội để biết thân phận thật sự của Chiêm Mỗ Tư.


“Không có gì nhưng là” Tiếu Vũ Trạch khẩn trương cầm tay của Lạc Tích Tuyết, sợ nhìn thấy cô do dự, anh hạ quyết tâm nói:”Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc chúng ta sẽ kết hôn”.

Lạc Tích Tuyết cả kinh trong long, khó có thể đè nén kháng cự.

“Có sớm quá không?” Cô chỉ có thể nói những lời như thế này, cô không có cách nào ở trước mặt anh không ngụy trang chính mình, cô không muốn làm tổn thương anh.

Tiếu Vũ Trạch cố chấp nâng cằm của cô lên, mắt đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô dịu dàng nói:”Không còn sớm nữa đâu. Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm rồi, hiện tại chúng ta cũng quay lại như hồi xưa thôi, Tích Tuyết, anh thật sự rất muốn cùng em ở chung một chỗ càng sớm càng tốt”.

Lạc Tích Tuyết chống lại đôi mắt đen của anh, tâm vẫn đau như vậy, để ặt của cô càng lúc càng tái nhợt.

Bỏ lỡ ba năm, còn có thể quay trở lai được như xưa nữa sao?

Cho dù kết hôn, cự ly giữa bọn họ có thể rút ngắn được nữa sao?

Cô không biết.

Đối mặt với người một thời mình đã yêu cô cảm thấy thật khó đối diện.

Tiếu Vũ Trạch giật mình vuốt gò má trắng bệch của cô, nhìn cô chăm chú:”Em không muốn sao?”

Lạc Tích Tuyết quay đầu đi, một giọt nước mắt theo gò má tái nhợt chảy xuống.

“Anh Vũ Trạch, cho em ba ngày, em sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn”.

“Tốt, anh sẽ chờ em” Tiếu Vũ Trạch kiên nhẫn nói, anh biết bọn họ đã ba năm không gặp, hiện tại gặp lại cô cần thời gian là điều tất nhiên.

“Tích Tuyết, em dọn dẹp đồ đi, anh dẫn em đi nơi khác ở, em ở chỗ này quá nguy hiểm” Tiếu Vũ Trạch bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh khẩn trương nói.

“Không cần, anh làm chuyện của anh đi, có Lãnh Khinh Cuồng ở đây anh ấy sẽ bảo vệ an toàn cho anh. Chờ chuyện này qua đi em sẽ trở về” Lạc Tích Tuyết cười trấn an anh.

“Em không phải muốn ở cùng Lãnh Khinh Cuồng chứ?” Tiếu Vũ Trạch không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, trong lòng cực kỳ không thoải mái:”Tại sao muốn cùng với hắn ta ở chung một chỗ? Em cùng hắn có quan hệ gì?”

“Chúng em chỉ là bạn bè bình thường, chẳng qua ba em trước khi chết có giao em cho anh ấy, những năm tháng gần đây chúng em vẫn thường ở chung một chỗ, tựa như anh em trong nhà” Lạc Tích Tuyết nhún nhún vai, cũng không đề phòng cười nói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.