Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 165: A, Cái Người Lưu Manh Này!





Edit : babynhox

Không kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy lồng ngực tràn đầy tức giận, cô gần như là không tự chủ buột miệng nói ra :

"Tiên sinh, tiểu thư, trên lầu nhà hàng này có phòng, ban ngày ban mặt làm loại chuyện này ở nơi công cộng, cẩn thận bị cảm!"

Nói không nên lời là loại tâm trạng như thế nào, Lạc Tích Tuyết giấu trong lòng một loại lửa giận không tên, không trút ra được, biết rõ rành rành quấy rầy chuyện tốt của người khác là không có đạo đức, nhưng cô nhìn người đàn ông Chiêm Mỗ Tư này quá giống Lạc Thiên Uy, ôm ấp cô gái kia liền muồn làm chuyện này, trong lòng cô liền cảm thấy rất không thoải mái.

Chiêm Mỗ Tư nhíu mi, quay ánh mắt thâm thúy mà lại mờ ám dính sát vào Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết bị ánh mắt kỳ quái của hắn nhìn chăm chằm làm cho da đầu run lên, vừa định quay đầu đi, bỗng nhiên người đàn ông kéo lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng hắn.

Lạc Tích Tuyết không ngờ rằng người đàn ông này lại hành động như vậy, dưới chân không đứng vững, ngả xuống thân người đàn ông. Vật tượng trưng cho đàn ông đang không e dè dâng cao phơi bày trước mặt cô.

"A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, đỏ mặt, dùng sức trốn khỏi người đàn ông.

Người đàn ông này cũng quá bẩn thỉu, lại còn mặt dày đem vật đó đến gần cô, lại còn hại nhìn thấy chỗ phía dưới của hắn. . . . . .

Lạc Tích Tuyết bụm mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực đỏ bừng.

Phi lễ chớ nhìn a, xấu hổ! !

Cô cũng không biết mình bị làm sao nửa, quản việc vớ vẩn của bọn họ làm gì ? Nhưng mà vừa nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô gái khác, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu, thậm chí là ghen tị

Trời ạ, cô đang ghen tị cái gì? Chẳng qua bộ dáng của hắn có phần giống em trai thôi, cũng không phải là em trai.

Khôi phục cảm xúc, Lạc Tích Tuyết nhìn vào gương miễn cưỡng cười một cái, ở trong lòng cô càng không ngừng cảnh báo mình, mặc kệ chuyện của hắn.

Nhưng mà, vừa mới cô bước ra đến cửa lớn nhà vệ sinh nữ, ngay sau đó, lại lại bị người đàn ông nắm chặt cánh tay.


"A!" Cô hét lên một tiếng, lúc nhìn rõ người kia là Chiêm Mỗ Tư, vẻ mặt của cô càng trở nên khó coi hơn.

Cái người đàn ông này, không phải là cố ý trả thù cô chứ?

Người đàn ông nguy hiểm tới gần, vây cô giữa cánh tay mình và vách tường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, toàn thân tản mát ra hơi thở yêu mị.

"Có biết quấy rầy chuyện tốt của người khác, là chuyện không có đạo đức hay không?"

Chiêm Mỗ Tư nheo hai mắt lại, tóc mái hơi xoăn, ngũ quan mê người đúng là còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết hoảng sợ, có cảm giác bối rối khi bị vạch trần suy nghĩ, nhìn trong ánh mắt hắn rõ ràng là đang trêu đùa, thậm chí là quyến rũ!

Cô liền cảm thấy lửa giận không nói nên lời, thế nào mới vừa cùng cô gái kia làm xong, còn muốn tới trêu chọc cô sao?

"Tiên sinh, mời anh buông! Chúng ta đơn thuần không quen, tôi không chấp nhận anh dùng quyền lợi như vậy đối với một cô gái gặp mặt lần đầu!"

Chiêm Mỗ Tư chớp chớp đôi mắt vô cùng mị hoặc , một bàn tay nắm chặt eo nhỏ nhắn của cô, một bàn tay chống đỡ vách tường sau lưng cô, giống như thợ săn một loại nhìn con mồi trong lòng.

"Gặp mặt lần đầu? Sao tôi lại cảm thấy có ấn tượng rất sâu sắc với tiểu thư?"

Lạc Tích Tuyết mở to hai mắt nhìn, trái tim nhảy tới cổ họng: "Anh nói cái gì? Không cần lớn tiếng như vậy!"

Mặt cô đỏ bừng, đây chính là nhà vệ sinh nữ, tuy là sáng sớm, nhưng cũng sẽ có người vào, đợi lát nữa nếu một người xa lạ đi vào, thấy tư thế bọn hắn mờ ám như vậy, sẽ làm cho nghĩ rằng cô gái là cô cùng với người đàn ông làm chuyện vô liêm sĩ trong nhà vệ sinh!

Chiêm Mỗ Tư không thèm để ý nhướng mày, nhìn bộ dáng tức giận của cô, hắn càng có ý nghĩ trêu đùa cô.

"Em quấy nhiễu phá hỏng chuyện tốt của tôi, thì phải chịu trách nhiệm tới cùng! Tôi hiểu được, cảnh tượng vừa rồi có phải làm cho em gấp gáp rồi hay không? Em cố ý muốn quấy rầy chúng tôi đúng hay không? Có phải em đã sớm nhìn trúng tôi rồi hay không?"

Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, vội vàng phản bác: "Anh đừng nói bậy, tôi không có!"

"Không có sao?" Chiêm Mỗ Tư nhếch môi cười cười, kề môi lại sát bên tai cô, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai mẫn cảm của cô.


Có một hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người cô, trong lòng Lạc Tích Tuyết sợ không thôi, giống như đã bị mê hoặc.

Dường như Chiêm Mỗ Tư nhìn ra cảm xúc của cô, càng lúc càng tà tứ cắn vành tai của cô, mở miệng hạ giọng : "Tôi biết, em xấu hổ! Nhưng mà không có vấn đề gì, chúng ta có thể đi khách sạn mướn phòng, tôi bảo đảm như vậy thì hai người chúng ta sẽ không bị cảm!"

Hắn cười nhạo cô.

Lạc Tích Tuyết không cần nghĩ ngợi liền dơ tay lên, đánh một cái tát vang dội vào trên mặt người đàn ông không biết xấu hổ này.

Khuôn mặt cô cùng tuấn tú của người đàn ông, lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Tức giận nảy lên trong đấy mắt Chiêm Mỗ Tư, hắn giơ tay lên, hung hăng bóp chặt cằm Lạc Tích Tuyết, hung tợn mở miệng:

"Chưa từng có ai dám ra tay với tôi, cô gái, em —— rất càn rỡ! ! Một khi đã như vậy, em nhất định phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình!"

Dứt lời, hắn lôi kéo thân thể nhẹ nhàng của Lạc Tích Tuyết, ôm cô vào phòng vệ sinh kế bên, dán chặt ở trên vách tường.

Thân thể hai người không hề có khoảng cách dán chặt vào nhau, da thịt cọ xát, có một loại điện nóng truyền vào thân thể hai người.

Loại cảm giác tuyệt vời khiến cho người ta khó có thể kiềm chế này, làm cho toàn thân Chiêm Mỗ Tư chấn động, loại mùi vị động lòng này, hắn đã từng tại vô số lần dây dưa qua lại trong mơ, làm hắn không bao giờ quên.

Hiện tại lai ôm lấy cô một lần nửa, cái loại cảm giác ghi lòng tạc dạ cũng trở lại.

Cô, và bóng dáng chồng chéo trong lòng hắn giống nhau.

Chả trách mỗi một lần hắn nhìn thấy cô, cảm xúc cùng ánh mắt đều không tự chủ được bị cô hấp dẫn, loại cảm giác đến chết không đổi này, chỉ có tại trên người cô mới có.

Mà ở trước mặt cô, đối với hắn mà nói bất cứ người phụ nữ nào cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.

"Là em, chính là em, tôi luôn luôn tìm em!" Hơi thở hắn nóng bỏng, ánh mắt trở nên mơ màng, hơi nóng của hắn liên tục phun vào trong cổ Lạc Tích Tuyết.


Giờ phút này, trong đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén của Chiêm Mỗ Tư , đã tràn ngập thâm tình nồng đậm.

Lạc Tích Tuyết gần như ngạc nhiên, ánh mắt giống như Lạc Thiên Uy lúc trước.

Nhưng chống lại ánh mắt của hắn, lòng của cô lại thất vọng.

Đôi mắt màu xanh thẳm, hắn ta không có khả năng là hắn!

"Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì? Mời anh buông, bên ngoài còn có bạn đợi tôi, tôi đi trước !"

Lạc Tích Tuyết vùng vẫy phải rời khỏi, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại hung hăng nắm chặt eo nhỏ nhắn của cô, không cho cô rời khỏi nửa bước.

"Quyến rũ tôi, rồi muốn rời khỏi sao? Không dễ dàng như vậy!"

Hắn gắt gao vây quanh thân thể của cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ vây quanh người cô, đột nhiên khiến cho Lạc Tích Tuyết ngẩn ra.

Vẻ mặt bướng bỉnh này của hắn, cực kỳ giống hắn, giống như chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, toàn bộ chướng ngại hắn đều không để vào mắt.

Dù cô là chị của hắn, hắn muốn cô, liền nhất định phải đạt được cô!

Khuôn mặt này của hắn, thật sự làm cho cô có nhiều cảm xúc đan xen.

Trong lúc này, Lạc Tích Tuyết đã bị mê hoặc, giọng nói không nhịn được mà trở nên dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Cuối cùng anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn em! !"

Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm mắt của cô, gằn từng chữ rõ ràng, toàn thân tản ra kiêu ngạo bắt buộc.

Người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh được này, khiến cho hắn nhớ thương, hắn tuyết đối không thể buông tha ci6nhất định phải để cho cô thuộc về hắn, luôn đứng ở bên cạnh hắn.

"Anh điên rồi sao? Tôi có vị hôn phu, không phải lần trước anh cũng nhìn thấy anh ấy rồi sao? Hiện giờ anh ấy ở bên ngoài!"

Bỗng nhiên Lạc Tích Tuyết nhắc nhở hắn, người đàn ông chết tiệt này lại ôm cô thật chặt, cô gần như không thở nổi, cô ở trong lòng hắn vùng vẫy, nhưng càng là vùng vẫy, hắn lại càng ôm chặt.

"Tôi mặc kệ, em nhất định phải chia tay với anh ta, ở một chỗ với tôi!" Người đàn ông kề sát cánh môi của cô, cưỡng ép lại bá đạo nói.


Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết xoắn xuýt, bị vướng mắc phải một người đàn ông ngang ngược như vậy, cô phải làm để thoát khỏi hắn?

"Tôi với anh chỉ là tình cờ gặp nhau, anh cần gì phải khổ sở bức bách chứ?" Cô thử giảng đạo lý với hắn.

Lại không biết người đàn ông này ngạo mạn, căn bản không hề có đạo lý.

"Tôi chính là nhìn trúng em, tôi muốn em, mặc kệ em có đồng ý hay không!"

Chiêm Mỗ Tư cường bạo xoay mặt cô qua, nhắm ngay môi đỏ mọng của cô, mạnh mẽ hôn xuống.

Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy đầu óc choáng váng, bị người đàn ông bá đạo mạnh mẽ ôm vào trong ngực, nụ hôn của hắn mãnh liệt lại nóng bỏng, hôn đến gần như cô hít thở không thông.

Lạc Tích Tuyết liều mạng kháng cự, bất đắc dĩ lại không làm lại sức lực đàn ông, cuối cùng tiếng kêu sợ hãi biến thành tiếng thì thầm mờ ám, mỗi một tiếng giống như nốt nhạc mê người, từ gian phòng rửa tay phát ra, mà ý thức của cô cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Hoảng hốt, cô giống như cảm thấy, nụ hôn của người đàn ông này không phải của người khác, mà chính là người cô ngày nhớ đêm mong Lạc Thiên Uy.

Sức chống đỡ trên cánh tay càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không kháng cự tiếp, ngược lại chậm rãi đặt lên cổ của hắn.

Không cách nào phản bội cảm giác thân thể, cô biết mình vẫnkhát vọng Lạc Thiên Uy, cho dù là quá khứ hay hiện tại, nụ hôn nóng bỏng của hắn, toàn bộ đều làm cô không cách nào từ chối hắn.

Lạc Tích Tuyết yên lặng tiếp nhận nụ hôn của hắn, thậm chí còn đang đáp lại tiếng thở dốc của hắn, trong tiềm thức, nàng hình như cô đã hình thành thói quen bị hắn yêu thô bạo , yêu thương, giữ lấy , đoạt lấy , dùng cách thức bão tố kịch liệt như vậy yêu cô, kích thích khát vọng tình yêu như vậy.

Cô không thoát khỏi , cho dù đây là một ác mộng, cô cũng không cách nào cho rằng toàn bộ đều là gió thổi mây bây toàn bộ đều không xảy ra.

"Bảo bối, anh muốn em!" Nụ hôn của Chiêm Mỗ Tư nồng nhiệt tràn đầy trời đất, hắn thở gấp hổn hển.

Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể cho hắn cảm giác như vậy, hắn đã không chế nổi thậm chí là hoàn toàn không khống chế được nửa.

Hắn vội vàng đưa tay xé áo khoác ngăn trở dáng người hoàn mỹ của cô, áo khoác bị ném lên trên mặt đất, lộ ra đồ lót viền tơ màu đen.

Bàn tay lớn nóng bỏng của hắn cũng đi thẳng tới mông của cô, kéo làn váy của cô lên, bắt nó ấn về phía dục vọng cao thẳng của hắn, một cánh tay kia nhưng lại chụp vào nơi cao ngất của cô, đói khát vuốt ve ,môi mỏng quến rũ từ từ rời khỏi đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, hôn dọc theo đường cong hoàn mỹ trắng nõn của cô.

"A ừm không cần!" Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, dường như là biết được hắn muốn làm gì, cô vội vàng lên giọng hô to.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.