Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 167: Bảo Bối, Có Muốn Tôi Hay Không?





Edit: Fannie93

“ Rầm ! ! !”

Cả người Lạc Tích Tuyết như bị sét đánh, hắn dám nói tên tiếng trung của hắn là Lạc Thiên Uy? Hắn chính là Lạc Thiên Uy? Em trai Lạc Thiên Uy của cô sao?

“Anh…anh là”. Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn hắn, âm thanh không ngừng run rẩy.

Chỉ là thân thể cô càng run rẩy hơn, Chiêm Mỗ Tư thừa dịp cô sợ hãi, bàn tay tà ác đã đem chân cô tách ra, ngón tay nóng rực thừa dịp dò vào mảnh đất bí ẩn sâu hơn.

“A ----“. Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, vừa vội vừa xấu hổ, cô vội vàng muốn thoát khỏi cảm giác này.

Trong đầu cô có hàng loạt nghi vấn, nhưng người đàn ông này chuyên tâm chỉ muốn cùng cô làm, hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng.

“Không thể, không thể ở chỗ này”. Lạc Tích Tuyết vội vàng cự tuyệt, lý trí hai chân khép lại tay phải của anh.

# đã che giấu #

Lạc Tích Tuyết xinh đẹp, 2 má đào lập tức đỏ bừng như lửa, cả người vô cùng xấu hổ liền xụi lơ, cô rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo mà.

Nhìn gương mặt đỏ bừng cùng bộ dạng lúng túng không biết làm sao của Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư càng cảm giác vui vẻ.

“Bảo bối, thật ra thì em cũng rất muốn tôi đúng không?”. Chiêm Mỗ Tư mập mờ cười nhẹ, âm thanh khàn khàn, mang theo cảm giác mê hoặc lòng người.

# đã che giấu #


“A ừ không… không nên tiếp tục”. Lạc Tích Tuyết không có nhiều sức lực liền thở hổn hển, gương mặt sớm từ lâu hồng hào bây giờ thành một mảnh nắng chiều, trong miệng phun ra hơi thở nóng rực, xen lẫn sâu sắc.

Không biết sao, lúc nghe thấy hắn nói tên tiếng trung là Lạc Thiên Uy, một khắc kia cô đã như bị đầu độc, cho nền tất cả đề phòng cùng kháng cự đều thất bại, cô chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, cơ hồ không thể khống chế, muốn cởi tất cả quần áo phối hợp với hắn.

Cô cũng đã khát vọng hắn quá lâu, ba năm qua cô một mực chờ đợi hắn, mặc dù biết hắn đã không còn trên đời này, nhưng trong tiềm thức cô vẫn nhớ hắn thật sâu.

Đối mặt hắn, cô căn bản không có cách nào không chế, càng không cách nào cự tuyệt.

Chiêm Mỗ Tư thấy thời cơ chín muồi, tay phải một đường tuột xuống vào giữa hai chân cô, một ngón xông thẳng tiến vào, bắt đầu như chơi nhạc công cụ theo quy luật ra vào.

“A không cần”. Lạc Tích Tuyết lo lắng kêu, nhưng không có ngăn cản được động tác của Chiêm Mỗ Tư, cô chỉ cảm giác mình đã trầm luân vào đó, cảm giác rung động không thể tả được, đi thẳng vào trái tim, lan khắp toàn thân.

Chiêm Mỗ Tư cười, hắn biết Lạc Tích Tuyết rất hưởng thụ với động tác như thế, không khỏi tăng tốc độ, gia tăng trêu đùa, Lạc Tích Tuyết lúc bắt đầu chống đối đến dần dần thích ứng, cảm giác mất phương hướng, thâm chí còn chủ động đáp lại động tác của hắn.

“Ừ”. Lạc Tích Tuyết tuyệt đẹp lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh tươi kiều diễm, hơi thở bắt đầu nức nở dần dần uyển chuyển khẽ xầm xì, thân thể xinh đẹp lung linh mềm mại theo từng đợt sung sướng mà không ngừng run rẩy.

“Bảo bối, có muốn tôi hay không?”. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư bây giờ đã là một mảnh lửa nóng, hắn không kịp chờ đợi xé rách sạch y phục của cô, muốn mau sớm hòa làm một thể với cô.


“Không…không được ở chỗ này, xin anh!”. Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới thật chặt, một chút ý chí mâu thuẫn chống lại cảm giác thân thể nóng ran.

Coi như cô cũng rất khát vọng hắn, nhưng đạt được trong trường hợp này, nếu ở nơi này cùng hắn như vậy, cô sẽ vô cùng xấu hổ.

Chiêm Mỗ Tư nhìn cô rõ ràng rất khát vọng, lại bộ dạng khổ sở chống đỡ, hắn biết cô rất thận trọng, không phải người phụ nữ tùy tiện, nhưng hắn cũng không thể cầm cự được nữa. Cô ấy mê người như vậy, khiến hắn kháng cự thế nào được.

Toàn thân hắn cũng sôi trào lên, mặc dù như vậy, hắn lại không muốn ép buộc cô.

Hắn chỉ thở hổn hển, liều mạng kiềm chế, mỗi khối cơ bắp trên người đều run rẩy, mồ hôi hạt lớn chảy xuống, cùng cô đổ mồ hôi hòa làm một thể.

Lạc Tích Tuyết cố gắng bình phục lại nhịp tim của mình, tình cảm cùng lý trí đấu tranh lẫn nhau, lúc này cô không biết phải đẩy hắn ra như thế nào, nhưng cũng khó để tiếp nhận cùng hắn làm chuyện như vậy ở chỗ này, trên mặt nháy mắt có vẻ mặt kinh hoàng bất lực.

Đang lúc này, một giọng nói lo âu từ ngoài cửa nhẹ nhàng truyền vào:

“Tích Tuyết, em ở bên trong sao? Tại sao lại lâu như thế?”


Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc, đây là âm thanh của Lãnh Khinh Cuồng, nhất định là cô ra ngoài quá lâu, anh đi tìm đến cô.

Làm thế nào giờ? Bây giờ toàn thân cô trần truồng núp ở trong lòng người đàn ông này, tạm thời cô phải như thế nào để ra ngoài gặp anh ấy đây?

Cảm nhận được cô khẩn trương, Chiêm Mỗ Tư khẩn trương, ánh mắt phức tạp: “Anh ta là vị hôn phu của em?”

“Ừ”. Lạc Tích Tuyết khẩn trương gật đầu, không biết làm sao.

“Không bằng chúng ta biểu diễn một đoạn cho anh ta xem một chút?”. Chiêm Mỗ Tư trong mắt có một tia sáng không thể đoán được, thấy Lạc Tích Tuyết khẩn trương như vậy, khiến lòng hắn không cực kỳ thoải mái.

Vốn còn muốn thả cô, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng trừng phạt cô.

“Cái gì? Umh”. Lạc Tích Tuyết không còn kịp kinh ngạc, đầu lưỡi của Chiêm Mỗ Tư đã chảy vào trong miệng của cô, hai lưỡi dây dưa, nhiệt tình mà kịch liệt chuyển động.

“Đừng!”. tâm của Lạc Tích Tuyết cũng nhảy tới cổ họng, Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở ngoài cửa, ngộ nhỡ anh đẩy cửa vào tìm cô, phát hiện cô len lén ở trong phòng vệ sinh cùng người đàn ông xa lạ làm chuyện như vậy, về sau cô còn muốn đối mặt anh thế nào đây.

“Không cần sao? Nhưng thân thể của em lại khát vọng tôi mãnh liệt đấy”. Hô hấp nóng rực của Chiêm Mỗ Tư ở bên tai cô, trong mắt bị dục vọng đốt cháy.

# đã che giấu #

“Ừ a”. Lạc Tích Tuyết bị kích thích như vậy, thân thể liền run rẩy, cảm giác tê dại khó hình dung phân tán ra toàn thân, trong môi đỏ không nhịn được tràn ra những tiếng rên.

Nhưng cô lại không dám gọi quá lớn tiếng, Lãnh Khinh Cuồng vẫn còn ở bên ngoài, cô không thể phát ra âm thanh để anh nghe, nhưng người đàn ông tà ác này lại nhìn thấu tâm tư của cô, # đã che giấu #

“Có vị hôn phu ở bên ngoài, em càng nhạy cảm hơn thì phải?”. Chiêm Mỗ Tư cười tà nịnh, khó nhìn gầm nhẹ một tiếng, hắn xoay người đem Lạc Tích Tuyết chỗng đỡ áp trên tường, “Nên chủ động lấy lòng tôi, nếu không tôi nhất định sẽ làm anh ta biết em bây giờ đang làm gì đấy?”

“Anh không cần, a”. Lạc Tích Tuyết không còn kịp đẩy anh ra nữa, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân, Chiêm Mỗ Tư đem chay cô quấn lên bên eo của anh, sau đó xông vào, anh đã hoàn toàn đoạt lấy cô.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.