Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 180: Vợ Của Hắn Tìm Đến Cửa





edit: Fannie93

Nước mắt theo gương mặt cô, trượt xuống vào miệng hắn, nhàn nhạt cay đắng chạm vào đầu lưỡi đang quấn vào của họ, sau đó chậm rãi tản ra.

Chiêm Mỗ Tư hôn lên nước mắt của cô, cánh tay bao bọc cô càng chặt hơn, giống như muốn đem cô vò nát, sau đó in vào máu, khắc vào trong xương tủy.

Nhưng ngược lại thân thể Lạc Tích Tuyết lại càng run rẩy hơn, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, ngừng không được, cuối cùng khóc mạnh hơn.

“Tại sao khóc?”. Rốt cuộc động tác xâm phạm của hắn ngừng, ngón tay dài đụng vào cằm cô, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô, lông mày hắn nhíu chặt thể hiện vẻ không vui.

Lạc Tích Tuyết nức nở nghẹn ngào nhìn hắn, không trả lời, chỉ ra sức lắc đầu.

“Em lại nghĩ tới người đàn ông tên Lạc Thiên Uy đúng không?”. Chiêm Mỗ Tư tức giận trừng mắt nhìn cô, vóc người cao thẳng lộ ra khiến người ta khó hít thở, như bị bức ép.

Hắn đã phái người điều tra qua, Lạc Tích Tuyết từng có 1 người đàn ông, tên là Lạc Thiên Uy, hai người họ từng thân mật ở chung một chỗ, còn từng có qua 1 đứa bé nhưng không thành.

Điều này khiến hắn ghen tỵ phát điên, cô là người phụ nữ của hắn, chỉ có thể sinh con cho hắn.

“Trong lòng tôi nghĩ tới ai, liên quan gì tới anh!”. Lạc Tích Tuyết giận tái mặt, như muốn cố ý chọc giận hắn, ánh mắt của cô kiên định thay đổi mà cố chấp.

Tròng mắt đen của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô: “Em dám ở cùng một chỗ với tôi mà còn nghĩ tới người khác?”


“Anh cho rằng anh là ai chứ? Tôi đã sớm nói với anh, cho dù tôi với anh ở cùng một chỗ, anh cũng chỉ là vật thay thế của anh ấy”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu cười lạnh nhìn về phía hắn, trong âm thanh có cảm giác mờ nhạt về khoảng cách.

Chiêm Mỗ Tư bị một câu của Lạc Tích Tuyết mà như bị bế tắc không nói được, hắn khắc sâu khuôn mặt u sầu, nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ có cặp tròng mắt đen tĩnh mịch kia, chăm chú nhìn cô, như giận,tự hận.

Hắn là người nào của cô? Ở trong cảm nhận của cô, hắn với cô như vậy liền thay đổi xa lạ như vậy sao?

Vật thay thế? Không, đây không phải là điều hắn muốn.

Chiêm Mỗ Tư ủ đột ,sắc mặt hắn rốt cuộc có gợn sóng, vẻ tàn khốc nham hiểm hiện lên ở đáy mắt, bàn tay của hắn như kìm sắt lập tức đè lại bả vai Lạc Tích Tuyết, âm thanh xé rách quần áo vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Tôi hiện tại liền nói cho em biết, tôi là gì của em!”. Hắn bá đạo ôm eo của cô, ôm ngang cô hướng tới chiếc giường lớn trong phòng đi tới.

“A! Anh định làm gì? Nếu như anh còn dám đụng tôi, tôi liền báo cảnh sát tới bắt anh!”. Lạc Tích Tuyết sợ hét lên một tiếng, liều mạng dùng sức giãy giụa, cố gắng chút nào cũng không thoát được, chỉ có thể tức giận hướng hắn hô to.

“Báo cảnh sát? Tốt, em cứ báo đi, tôi liền nói tôi với vợ ở trên giường duy trì tư thế này, xem ai dám phản đối!”. Chiêm Mỗ Tư nheo lại con ngươi, khóe miệng cười lạnh càng thêm tĩnh mịch.

Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, giận không kiềm chế được liền nói, “Anh vô sỉ! Tôi căn bản không phải là vợ anh, tại sao anh có thể nói như vậy?”

Đáy mắt Chiêm Mỗ Tư liền nảy lên một tia âm trầm nồng đậm đến mức không tan được, hắn nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ bằng dáng dấp em giống với vợ của tôi, chỉ cần một câu nói của Chiêm Mỗ Tư tôi đây, nói em là vợ tôi thì em chính là vậy”.

Lạc Tích Tuyết hừ lạnh một tiếng, tức giận mở to mắt: “Hừ, anh nghĩ thì hay lắm, coi như đàn ông trên thế giới này chết sạch, tôi cũng sẽ không gả cho anh”.

“Vậy em muốn gả cho ai? Lãnh Khinh Cuồng sao? Hay là người gọi là Tiếu Vũ Trạch hay sao?”. Chiêm Mỗ Tư tuấn tú sắc mặt ảm đạm lại buông xuống, hắn cúi người nhìn vào nhìn cô.


“Mặc kệ chuyện của anh”. Lạc Tích Tuyết căn bản không muốn nhiều lời với hắn, xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Chiêm Mỗ Tư trong lòng không khỏi căng thẳng, giống như bị ai dùng tay hung hăng đánh một hồi. Cô kháng cự khiến hắn hoảng sợ, chưa từng có một người phụ nữ có thể làm cho hắn luống cuống như vậy.

Bàn tay hắn đưa ra, đem Lạc Tích Tuyết ôm ngang trong lòng, con mắt liếc cô, sâu sắc nhìn vào mắt cô: “Tuyết Nhi, tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích em rồi, tôi đã không thể rời bỏ em, làm thế nào đây?”

Cả người Lạc Tích Tuyết không tự chủ căng thẳng, tai liền đỏ lên, cô không sợ hắn nói rằng hắn với cô chỉ là vui đùa một chút, cũng không sợ hắn chơi xong liền không cần cô, cô sợ nhất chính là không khí kiều diễm thế này, cô không biết ngăn cản thế nào, càng muốn thì không làm được, hắn rõ ràng đã có vợ, vì sao còn buộc cô phải như vậy.

“Tôi mệt rồi, muốn ngủ”. Lạc Tích Tuyết hít một hơi thật sâu, tránh ra khỏi Chiêm Mỗ Tư, cố gắng khống chế nhịp tim loạn của mình.

“Tốt!”. Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, nằm vào cùng với chăn của cô, mỉm cười cúi đầu nghiêng người với cô, nhẹ nhàng hôn lên tai của cô, kiên nhẫn khiêu khích.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, gò má Lạc Tích Tuyết nóng lên như phát sốt, gương mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng gần, chỉ còn lại một cư lý ngắn.

Nhiệt độ nóng rực mập mờ phủ trên gương mặt cô, Lạc Tích Tuyết phản ứng không kịp nữa, lòng bàn tay của hắn đã cố định đầu của cô, đầu lưỡi ấm ấp chui vào trong miệng cô, tỉ mỉ thưởng thức hương thơm ngọt ngào của cô.

“Ưmh”. Tay thon của Lạc Tích Tuyết nắm chặt ga giường, đôi mắt đẹp trợn to không biết ra sao, cô rõ ràng hôn hắn có cảm giác, rồi lại không thể ép mình loại bỏ cảm giác này, cô không thể như vậy đối với một người đàn ông đã kết hôn, có suy nghĩ không thật này với cảm giác sai lầm.

Lưỡi Chiêm Mỗ Tư linh hoạt cạy ra hàm răng của cô, hôn điên cuồng mà tùy ý chạm vào lưỡi mềm mại của cô, dùng sức mút lấy nước miếng ngọt ngào trong môi cô, Lạc Tích Tuyết dần dần xụi lơ trong ngực hắn, chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm.

Trong nháy mắt, môi lưỡi của hắn đã dần dần rời xuống, theo cổ trắng nõn của cô quanh co mà xuống, trêu đùa đi tới trước ngực cô, vỗ về chơi đùa, liếm phần mềm mại của cô, yêu thích không buông tay.


Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, cỏ cảm giác như bị điện giật lan khắp toàn thân, cô có chút bất lực nhìn Chiêm Mỗ Tư, cũng thấy ngọn lựa không che giấu chút nào ở đáy mắt hắn, trong lòng cô căng thẳng, lập tức kêu lên: “Anh,anh muốn làm gì?”

Chiêm Mỗ Tư mị hoặc cười, đối với Lạc Tích Tuyết mập mờ trừng mắt nhìn, buồn cười nói: “Lúc này, em cho là tôi muốn làm gì?”

Bàn tay như có lửa của hắn trượt vào trong áo cô, cởi ra núi cài áo lót của cô, dao động ở trên da thịt nõn nà của cô, từ từ đi xuống.

Từng một khóa cài áo ngủ của cô được cởi ra, áo khoác rơi xuống, hắn lại bắt đầu tiến công vào nội y của cô, trong nháy mắt áo ngực cũng từ trên tay hắn rơi xuống thảm trải sàn, môi mỏng càn thêm vội vã gặm nhấm thân thể hấp dẫn của cô.

Hắn mút hôn cổ của cô, bàn tay vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, vừa quanh co hôn cô, giọng nói của hắn thấp xuống, lười biếng lại mê hoặc lòng người: “Bảo bối, vì anh mà sinh một đứa bé, được không?”

“Không, tôi không muốn, umh!”. Lạc Tích Tuyết trong bụng hoảng hốt, thân thể cũng run rẩy, cô dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng Chiêm Mỗ Tư đã nhanh chóng dùng sức cố định đầu cô, môi mỏng hung hăng đặt lên môi đỏ mọng của cô.

Giống như là muốn trừng phạt cô vậy, thân thể cao lớn của hắn kề sát thân thể mềm mại của cô, vòng tay ở eo của cô, ác ý cố gắng nụ hôn này sâu hơn, không cho cô có cơ hội nói chuyện.

“Ưmh umh umh”. Lạc Tích Tuyết mơ hồ bị môi lưỡi quấn quít của bọn họ không nói rõ ra được, nhưng lưỡi người đàn ông này lại thừa dịp cô muốn nói chuyện, lại đột nhiên xâm nhập vào miệng anh đào của cô.

Hắn tùy ý trêu chọc lưỡi thơm mềm mại của cô, dùng sức mút hương thơm ngọt ngào của cô, khiến cô chỉ có thể vô lực mê man thì thầm.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy khó thở một hồi, không khí trong lồng ngực chỉ một chút nữa bị rút khô, đúng lúc cô đang lo mình có thể vì thiếu dưỡng khi mà ngất đi hay không, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên buông môi cô ra, chui vào trong hai luồng đẫy đà của cô, lửa nóng bắt đầu trêu chọc.

“Không ----“. Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn lấy đôi môi đỏ mọng, ép buộc mình coi thường cảm giác hắn đem cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc lại nổi lên gò má đỏ, thân thể không khỏi dấy lên cảm giác khát vọng.

“Tuyết Nhi, em không cự tuyệt được anh”. Trên mặt Chiêm Mỗ Tư cương nghị lúc này đã là tràn đầy say mê, hắn xoa nhẹ lên thân thể của cô, trong mắt lóe ra ngọn lửa nóng bỏng, “Thân thể của em còn thành thực hơn em”.

Gò má Lạc Tích Tuyết đã đỏ lên cả cổ, cô hận tại sao mình đối với sự trêu chọc của hắn lại có phản ứng,cô cắn chặt môi, sức lực giãy giụa ngày càng nhỏ đi.


Con mắt Chiêm Mỗ Tư mê ly mà chớp động tình triều, hắn cũng không nhịn được nữa, bàn tay chạm vào hai đùi trắng nõn của cô, ngay sau đó nhanh chóng, đụng vào cô.

Không có nhiệt tình đã dự đoán trước, lần này Chiêm Mỗ Tư đối với cô cực kỳ dịu dàng, mỗi một cái đều để ý cẩn thận như vậy, sợ đâm vào làm cô bị thương vậy, mỗi động tác của hắn êm ái đòi lấy cô.

Cả đêm bọn họ biến đổi các loại tư thế, không biết làm bao nhiêu lần, cho đến lúc sáng sớm, hai thân thể dây dưa còn khó rời nhau ra, giống như họ nguyên bản là một khối.

Lạc Tích Tuyết xụi lơ ở trong khuỷu tay Chiêm Mỗ Tư, môi đỏ mọng yếu đuối thở dốc, trên mặt đỏ vẫn chưa hết.

Chiêm Mỗ Tư dịu dàng ôm cô trong ngực, bàn tay xòe ra vỗ về chơi đùa mái tóc dịu dàng của cô, hắn lẩm bẩm thở dài bên tai cô một tiếng, nhưng cô lại không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ là khi hắn dịu dàng vuốt ve, cô dần dần tiến vào mộng đẹp.

Gió mát thổi qua rèm cửa sổ mỏng manh, ánh mắt trời xuyên thấu quá màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong phòng ngủ như là được phủ một lớp vàng óng.

Lạc Tích Tuyết từ trong mở tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng dáng của Chiêm Mỗ Tư, cô vuốt vuốt mắt tỉnh ngủ, ngồi dậy phát hiện trên đầu giường có tờ giấy nhỏ, là Chiêm Mỗ Tư để lại cho cô, anh có việc gấp phải đi ra ngoài, đặc biệt bảo cô phải chăm sóc mình thật tốt.

Lạc Tích Tuyết có chút khổ sở cười, hắn quan tâm ngay trước mắt, nhưng cô lại muốn liều mạng đè nén mình không thể đi thương hắn, có chút đáng buồn, nhưng hơn nữa là đau lòng, bởi vì hắn yêu, vốn không thuộc về cô, cô có cảm giác như đoạt lấy đồ của người khác.

Ngoài cửa, chợt vang lên âm thanh huyên náo, ngay sau đó, thì có một người phụ nữ ăn mặc cao quý xông vào.

Người phụ nữ có khuôn mặt mỹ lệ, vóc người bốc lửa, tóc xoăn ở sau lưng cô trải rộng ra thác nước, giày cao gót nổi tiếng giẫm trên sàn nhà, nhiều tiếng thanh thúy.

Nhưng giờ phút này cô cố tình, cặp mắt to xanh thẳm mang theo hàm ý xấu xa, ôm hận nhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết.

“Cô chính là người phụ nữ không biết xấu hổ sao?”. Cô ta vừa mở miệng chính là một chuỗi tiếng anh lưu loát.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.