Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 190: Hận Hắn, Chân Tướng Tàn Nhẫn





Nụ hôn này gần như là đoạt lấy, điên cuồng nhưng rất tuyệt vọng.

Kèm theo đó là tiếng cọ sát giữa răng môi, gặm cắn lẫn nhau, còn có mùi rượu nồng nặc trên người Chiêm Mỗ Tư, tất cả đều xuyên qua đôi môi của Lạc Tích Tuyết xông thẳng vào trong miệng.

Lạc Tích Tuyết theo bản năng cau mày đẹp, cô không thích loại cảm giác này, càng không thích mùi vị này, vươn tay bắt đầu khước từ hắn, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại càng siết chặt thân thể của cô.

Nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng khẩn cầu, dịu dàng mà bá đạo, tràn đầy đoạt lấy, cũng tràn đầy ưu thương, hắn cưỡng bách mà cậy mạnh buộc cô hôn trả lại hắn, lấp đầy nội tâm bi thương cần chữa lành của hắn.

Lạc Tích Tuyết bị hắn bức bách không cách nào tránh được, chỉ có thể chìu theo ý hắn, môi lưỡi dây dưa.

Chiêm Mỗ Tư ôm chầm lấy cô, đẩy cô về phía vách tường, nụ hôn như cuồng phong hạ xuống ngày càng mãnh liệt hơn, không chút kiêng kỵ hoành hành, đoạt lấy.

Khóe mắt của cô đã dần ướt đẫm, nhớ tới trường hợp của Tiếu Vũ Trạch vừa rồi, mà cô lại nằm dưới thân của hắn hiện tại làm cô cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tích Tuyết, Tích Tuyết” Chiêm Mỗ Tư trong miệng không ngừng gọi tên của cô, mê say ngay tại môi cô mà gặm cắn, trong mắt chứa ánh sang hưng phấn “Tôi biết em là Tích Tuyết, em là Tuyết nhi của tôi”.

“Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư, anh say rồi!” Lạc Tích Tuyết cố gắng tránh thoát, cô bây giờ thật sự không thể nào dây dưa cùng một người đàn ông đang nồng nặc mùi rượu trên người như vậy.

Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại dùng hết toàn lực ôm chặt lấy cô, giống như muốn cô hòa nhập vào trong cơ thể hắn vậy “Tích Tuyết, nói em yêu tôi, nói mau, hãy nói là em yêu tôi đi”.

“Tôi không có yêu anh, anh đừng ở đây nổi điên lên nữa, mau buông tôi ra đi, tôi muốn đi ra ngoài” Lạc Tích Tuyết lắc đầu, hết sức khước từ, lại bị Chiêm Mỗ Tư kéo lại.


Một giây kế tiếp, một đôi môi ấm ấp lại đè xuống môi cô, Chiêm Mỗ Tư lúc này chỉ cảm thấy giữa cổ họng một trận khô khốc, có một dòng chảy nóng rực chảy qua cơ thể của hắn, hắn không khống chế được muốn hôn cô,…

Môi của cô mềm mại như vậy lại thơm ngon như vậy, máu tóc xõa đầu vai đụng chạm vào da thịt hắn làm hắn cảm thấy ngứa ngáy, kích thích hắn cực độ. Mùi hương thơm ngát đó như có như không, chậm rãi tỏa ra bốn phía, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Hắn không kìm hãm được ôm chặt cô, lật người đè cô ở trên sàn nhà, dùng môi bao trùm lấy môi cô, hấp thụ hương thơm trong miệng của cô, mút cái lưỡi trơn bóng vào, vị ngọt của cô làm cho hắn trầm mê, hắn không bao giờ buông cô ra nữa.

“Em là của tôi, tôi muốn hoàn toàn đoạt lấy em, không có người nào có thể cướp em đi khỏi tôi!” Chiêm Mỗ Tư trong miệng nỉ non, không ngừng cố gắng mút lấy môi của cô.

Áo khoác trên người của cô không biết đã lạc đi nơi nào, cô lại không ngừng giãy dụa lam cho thân thể của hắn lập tức dấy lên một ngọn đuốc sáng rực.

Hắn nhịn không được nữa liền cởi quần áo của cô ra, một thân thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra trước mặt của hắn, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hầu kết lên xuống.

“Em đẹp quá!” tròng mắt Chiêm Mỗ Tư nóng rực, vụn vặt liếm hôn, dọc theo vai bóng loáng của cô một đường đi xuống.

Lạc Tích Tuyết nhịn không được sự trêu đùa của hắn, dâng lên một cảm giác, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, run giọng kháng cự “Không cần!”

Chiêm Mỗ Tư há miệng ngậm vành tai trắng nõn của cô, mơ hồ nói:”Ngoan, nhắm mắt lại, anh sẽ khiến em thoải mái!”.

“Phải như thế nào anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?” Thân thể của cô không ngừng run rẩy, cô tuyệt đối không thể để cho hắn chiếm thân thể của cô lúc này.

“Phải nói là như thế nào em mới thôi giày vò tôi, Tuyết nhi của tôi” giọng của hắn vô cùng quyến rũ, mang theo ý trêu chọc, nhưng bên trong là sự bá đạo không thể nào bỏ qua.


Trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao, thời điểm hai người như dầu sôi lửa bỏng, bỗng có một tiếng đồ rơi xuống đất vỡ vụn, phá vỡ không khí hiện có.

“A tiểu thư, tôi nghe lời chủ nhân mang canh giải rượu đến!” người làm nữ hoang mang sợ hãi nhìn một màng trước mắt này, vẻ mặt cơ hồ dùng từ khiếp sợ để hình dung.

“Đi ra ngoài!” Chiêm Mỗ Tư nhíu mày, vô cùng không vui quát.

“Vâng vâng…” người làm nữ vội vàng gật đầu, có thâm ý nhìn Lạc Tích Tuyết một cái lúc này mới hoảng hốt ra khỏi phòng.

Kích tình bị gián đoạn, ý thức Lạc Tích Tuyết thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô dùng sức đẩy Chiêm Mỗ Tư ra, nhặt quần áo rơi đầy trên đất lên, nhanh chóng mặc vào.

“Tích Tuyết, chúng ta làm tiếp chuyện vừa rồi đi!” Chiêm Mỗ Tư nâng lên khóe môi, nhào tới lần nữa muốn bắt được cô.

Nhưng Lạc Tích Tuyết lại tránh né được, sắc mặt cô khó coi vô cùng, tìm đại một lý do:”Ưm, trên người anh nồng nặc mùi rượu quá, anh đi tắm trước đi, tôi không thích mùi này”.

Chiêm Mỗ Tư sợ run lên, vốn là thân thể của hắn đang chờ bộc phát, chỉ đợi phóng ra, nhưng người con gái hắn yêu nói không thích mùi rượu này trên người hắn, hắn làm sao có thể không chìu theo ý của cô, dù sao chỉ cần cô cam tâm tình nguyện cho hắn là được rồi.

Hắn đặt một nụ hôn sâu lên trán của cô, mập mờ cười nói:”Ở trên giường chờ anh!” Nói xong hắn đã xoay người bước về phía phòng tắm.

Lòng khẩn trương của Lạc Tích Tuyết rốt cuộc cũng được để xuống, cô muốn ông ngay ra cửa nhưng chợt tiếng di động trong âu phục của Chiêm Mỗ Tư trên mặt đất vang lên.

Cô dừng bước chân lại, ngồi xổm xuống đất, lấy điện thoại di động trong túi của hắn ra, phía trên ghi rõ dòng tin nhắn:”Lao bản, tôi đã thành công đến gần Tiếu Vũ Trạch rồi!”

“Rầm!” cả y thức của Lạc Tích Tuyết nhất thời sụp đổ, vừa rồi cô còn tưởng cái MV đó không phái là thật, không nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư lại cho người làm như vậy!

Hắn thật phái người giết anh Vũ Trạch sao!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.