Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 194: Thì Ra Bọn Họ Là Sinh Đôi





Edit: Fanni93

“Xin bà không nên nói xấu mẹ tôi như vậy, tôi không quan tâm bà nói thế nào, nhưng mẹ tôi không có liên quan gì tới chuyện này, xin vui lòng bà tôn trọng bà ấy!”. Lạc Tích Tuyết không chịu nổi việc người phụ nữ này vu oan ẹ cô như thế, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị.

“Tôn trọng? Cô ta xứng sao? Ở trong mắt tôi, cô cũng như cô ta, đều là người phụ nữ đê tiện, hôm nay tôi tìm cô tới đây, đã là ban ơn cho cô rồi, cái loại phụ nữ thấp hèn như cô, căn bản không xứng sống ở cõi đời này!”. Khóe miệng người phụ nữ vểnh lên, càng thêm khinh thường trách cứ.

Lạc Tích Tuyết nhíu mày: “Tôi với mẹ tôi đắc tội bà sao? Tại sao bà cứ phải dùng giọng nói ác độc để nói chúng tôi như thế?”. Nếu như bà ấy hận cô phá hư gia đình của con trai bà ý, thì chuyện này có liên quan gì tới mẹ cô?

“Cô đoạt đi con trai của tôi, mẹ của cô đoạt đi người đàn ông của tôi, tôi chẳng lẽ không nên hận các người sao?”.Hai mắt Thẩm Tâm Lam bốc hỏa nhìn con gái của Tống Tháng Như trước mắt, hận không đem lấy cô có dáng dấp y chăng không khác gì mẹ mình ra xé thành mảnh.

“Mẹ tôi đoạt người đàn ông của bà?”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hai mắt trợn to: “Chẳng lẽ bà là?”

“Không sai, tôi chính là mẹ ruột của Lạc Thiên Uy, Thẩm Tâm Lam!”. Thẩm Tâm Lam cao ngạo hất đầu, xác định suy nghĩ của cô.

Lạc Tích Tuyết khó tin, nghi ngờ hỏi: “Làm sao có thể chứ? Bà không phải là đã chết rồi sao?”

Thâm Tâm Lam không phải là người phụ nữ mà Lạc Chấn Long cưng chiều sao? Năm đó bố vì cô mà không cần mẹ cô nữa, mẹ cuối cùng cũng buồn bực mà chết đi, mà bà ta cũng qua đời, cho nên bố mới đưa Lạc Thiên Uy về Lạc gia.

Bà ta, làm sao có thể không chết đây?

“Tôi chết?”. Thẩm Tâm Lam cười lạnh: “Đó chỉ là lý do mà Lạc Chấn Long dùng để an ủi mẹ con các người thôi! Tôi căn bản chưa chết, mà bị ông ta vứt bỏ, người phụ nữ ông ta yêu thương nhất là mẹ cô, không phải tôi!”


“Cho nên, bà vì sinh hận, con trai cũng không cần sao?”. Lạc Tích Tuyết nghe được lời của bà ta tiếp tục suy đoán, cho là người phụ nữ này tràn đầy hận thù, độc ác đem con trai ruột Lạc Thiên Uy cho Lạc Chấn Long nuôi dưỡng, làm hại Thiên Uy từ nhỏ không có mẹ.

“Cô sai rồi, Thiên Uy tôi vẫn luôn chăm sóc, là bố cô Lạc Chấn Long nghe được tin, biết tôi sinh ra đứa bé của ông ta, mới quyết đem con trai tôi đi. Ông ta không quan tâm tới tôi, nhưng ông ta muốn có con trai, bởi vì Lạc Thiên Uy là con trai, có thể thừa kế tài sản của ông!”. Thẩm Tâm Lam trên mặt thoáng qua ánh lửa ghen ghét.

Lạc Tích Tuyết sáng tỏ rồi, khó trách lúc Thiên Uy được sáu bảy tuổi thì Lạc Chấn Long mới đưa về, thì ra là Lạc Chấn Long trước đó cũng không biết ông có con trai.

“Bà hôm nay tìm tôi tới đây, không phải chỉ cùng tôi tán gẫu chuyện cũ đơn giản như vậy chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.

“Rời khỏi con trai Chiêm Mỗ Tư của tôi, cô có thể có bất cứ điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng, chỉ cần cô rời khỏi nó!”. Thẩm Tâm Lam đem chi phiếu ném ra trước mặt Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết cầm lấy chi phiếu, trong mắt lóe lên tia phức tạp.

“Bà có ý gì?”. Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, muốn dùng tiền để mua tình yêu của cô sao?

Thẩm Tâm Lam khinh thường liếc nhìn cô, âm thanh lành lạnh: “Tôi hiểu rõ cô không thiếu tiền, chẳng qua tôi yêu cầu cô không chỉ rời khỏi Chiêm Mỗ Tư, đi tới một thành phố xa lạ đơn giản như vậy, tôi muốn cô cưới người đàn ông khác, bất kể là ai, chỉ cần không phải con trai tôi là được, bởi vì như vậy, nó mới chịu từ bỏ cô!”.

Lạc Tích Tuyết nắm chặt chi phiếu trong tay, dùng sức nắm, phát ra tiếng xào xạc nhỏ nhẹ từ tờ giấy. Nhưng giây kế tiếp, cô dùng đôi tay uốn nếp lên, cẩn thận, sau đó đặt ở trước mặt Thẩm Tâm Lam trên khay trà.

Thẩm Tâm Lam nhíu mày: “Có phải cô không muốn rời khỏi Chiêm Mỗ Tư?”

Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, “Tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn biết một chuyện thôi”.

“Chuyện gì?”. Thẩm Tâm Lam không kiên nhẫn hỏi.


Lạc Tích Tuyết quyết định, liền hỏi: “Tôi muốn biết Chiêm Mỗ Tư có phải chính là Lạc Thiên Uy hay không?”

Thẩm Tâm Lam sững sờ, cảm thấy run rẩy. Ánh mắt thâm thúy của bà nhìn Lạc Tích Tuyết, hai lòng bàn tay bắt đầu có mồ hôi.

“Không phải!”. Bà đi tới cửa sổ, quay lưng đi, chỉ để cho Lạc Tích Tuyết một bóng lưng ảm đạm.

“Không phải sao?”. Lạc Tích Tuyết khẽ cau mày, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác họ chính là một người chứ? Ngay cả lúc làm cái chuyện đó, bọn họ cho cô cảm giác giống nhau.

“Vậy tại sao, dáng dấp bọn họ giống nhau như đúc?”. Lạc Tích Tuyết chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Thẩm Tâm Lam trầm mặc, qua hồi lâu, bà mới quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.

“Lạc tiểu thư, chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư cùng Lạc Thiên Uy có thể là anh em sinh đôi sao?”

“Bà nói cái gì?” Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, sắc mặt lập tức trắng xanh.

Thẩm Tâm Lam nhàn nhạt mở miệng: “Cha của tôi là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, tôi có một nửa là lai, cho nên đôi mắt của tôi là màu xanh dương. Năm đó tôi sinh 2 đứa, ánh mắt Chiêm Mỗ Tư là theo tôi nên màu mắt xanh dương, mà ánh mắt Lạc Thiên Uy là di truyền từ Lạc Chấn Long nên có màu đen, cho nên hai người bọn họ dù là sinh đôi, nhưng khác biệt duy nhất là màu mắt khác nhau”.

“Bọn họ thật sự là hai người?”. Thân thể Lạc Tích Tuyết như bị cái gì đánh vào vậy, cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Cô thế nhưng cùng anh trai của Lạc Thiên Uy, lại xảy ra quan hệ, cho nên Thẩm Tâm Lam mới có thể hận cô như thế, nhất định làm cho cô rời khỏi con trai của bà ta chứ?


“Nếu bọn họ là sinh đôi, tại sao chỉ có Lạc Thiên Uy ở Lạc gia?”.Lạc Tích Tuyết nghi ngờ, sợ rằng Lạc Chấn Long cũng không biết có đứa con trai Chiêm Mỗ Tư của mình có tồn tại không.

“Năm đó lúc Lạc Chấn Long biết tin, cũng không biết tôi sinh đôi, ông ta đã phái người trực tiếp dẫn Lạc Thiên Uy đi, mà vừa vặn lúc đó Chiêm Mỗ Tư ở trong sân không bị phát hiện, cho nên Lạc Chấn Long chỉ đem đi Lạc Thiên Uy, mà con trai Chiêm Mỗ Tư của tôi vẫn luôn ở lại nước Pháp, đi cùng với tôi”.

Thẩm Tâm Lam có chút ưu buồn nói, ánh mắt đau khổ.

“Lạc Chấn Long vẫn không cho phép tôi thấy Thiên Uy, còn nói cho ông ta biết tôi đã qua đời, những năm này tôi không thấy con trai mình, nhớ nhung thành điên, mới lấy tên tiếng trung của Chiêm Mỗ Tư thành Lạc Thiên Uy, hi vọng có một ngày 2 anh em chúng nó có thể biết nhau, ai ngờ còn chưa có cơ hội nhìn thấy Thiên Uy, nó đã mất rồi!”

Lạc Tích Tuyết thở dài một cái, không ngờ lại như vậy, trong lòng cô nhất thời có nhiều cảm xúc ngổn ngang, nhìn người phụ nữ cao ngạo Thẩm Tâm Lam mà cũng thế này, trong mắt cũng có phần đồng tình.

Dù sao để con trai ruột tách ra khỏi mẹ mình, Lạc Chấn Long làm vậy cũng hơi quá đáng.

“Cô bây giờ đã biết, tôi vì cái gì mà hận cô rồi hả? Cô đã hại chết một đứa con trai của tôi, bây giờ còn trở lại hại một đứa nữa sao? Nếu như không phải vì mẹ của cô, Chấn Long năm đó cũng không vứt bỏ tôi…. Tôi cùng Thiên Uy sẽ không tách ra, nếu như không phải vì cô, Thiên Uy lại bị tai nạn xe cộ, cô với mẹ cô thiếu nợ của tôi, cả đời này trả không xong, hiện tại tôi chỉ hi vọng cô rời khỏi con tôi, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?” Thẩm Tâm Lam vừa ghét vừa giận trừng mắt về phía cô.

Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, cũng không phản bác được. Nếu như chuyện quả thật giống lời của Thẩm Tâm Lam, đúng là cô thiếu bà ấy quá nhiều.

Ba năm trước đây Lạc Thiên Uy bị tai nạn xe cộ, cô vẫn tự trách mình, nếu như hắn không phải vì tới gặp cô, cũng không phải bỏ mạng.

Hôm nay nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, cô còn tưởng rằng có thể cùng Lạc Thiên Uy đoàn tụ, không thể phụ nhận, cô cũng ôm lấy hi vọng với Chiêm Mỗ Tư, mong đợi hắn chính là Lạc Thiên Uy, hoặc là trong lòng cô đã tự cho là vậy rồi.

Nhưng hôm nay Thẩm Tâm Lam tìm được cô, nói cho cô biết chân tướng, cô khiếp sợ không thể tiếp nhận nổi!

“Mấy năm trước Chiêm Mỗ Tư đã kết hôn, Lisa là vợ chính thức của nó, gia tộc của cô ta có ảnh hưởng lớn tại Pháp, Chiêm Mỗ Tư nếu vì cô mà ly hôn, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn, tôi sẽ không để nó làm vậy, cho nên xin cô mau sớm cưới người khác đi, bất kể là kết hôn thật, kết hôn giả, chỉ có cô thuộc về người đàn ông khác, nó mới từ bỏ cô”. Thẩm Tâm Lam nói tới đây, giọng điệu như là làm ơn khẩn cầu.

Lạc Tích Tuyết trầm mặc chốc lát, lúc chợt lay con mắt, khóe miệng chậm rãi ra vẻ chua chát : “Chiêm Mỗ Tư quả thật yêu cầu tôi làm người tình của anh ấy, nhưng tôi cũng không đồng ý, hiện tại tôi đã ra khỏi biệt thự của anh ta rồi!”

Thẩm Tâm Lam kinh ngạc nhìn cô: “Ý của cô là, 2 người đã?”


“Đúng, chúng tôi đã chia tay rồi”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái.

Thẩm Tâm Lam chẳng những không thoải mái, ánh mắt càng thêm nặng nề.

Tính khí con trai bà sao bà không biết, từ nhỏ đến lớn, nó thích gì nhất định phải thu vào tay, làm sao có thể buông tay?

Bà nhiều lần cảnh cáo không cho phép con mình quan hệ với Lạc Tích Tuyết, bà biết nó sẽ không đồng ý, cho nên mới tìm Lạc Tích Tuyết nói chuyện.

Không nghĩ tới, nó đã thả cô ta ra sao? Sao lại có thể như thế? Con trai của bà rốt cuộc đã suy nghĩ gì?

“Nếu tôi với Chiêm Mỗ Tư đã không còn quan hệ gì, bà cũng không cần phải lo lắng nữa, vậy bây giờ, tôi có thể đi được rồi chứ?”. Lạc Tích Tuyết đứng lên, muốn rời khỏi.

“Để cho Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn từ bỏ cô, cô nên mau sớm lập gia đình thôi”. Thẩm Tâm Lam uy nghiêm mở miệng, giọng nói yêu cầu hơn.

Trong con ngươi Lạc Tích Tuyết xẹt qua tia khổ sở, chỉ có thể nói: “Tôi sẽ suy nghĩ tới đề nghị của bà”.

“Tốt lắm, cô có thể đi!”. Thẩm Tâm Lam phất tay một cái, phân phó vệ sĩ dẫn Lạc Tích Tuyết đi, trước khi đi, bà vẫn chưa yên tâm, dặn dò tiếp: “Nhớ lời cô nói hôm nay, về sau không cần có quan hệ gì với Chiêm Mỗ Tư. Còn nữa, nhỡ về sau cô nhìn thấy nó, không cần nói cho nó chuyện hôm nay”.

“Tôi biết rồi, bà yên tâm đi”. Lạc Tích Tuyết gật đầu, không quên lễ phép cúi đầu, sau đó mới rời đi.

Từ nay về sau, cô cùng người đàn ông tên Chiêm Mỗ Tư này, sẽ là người xa lạ đi.

Nếu như cô bắt đầu bởi vì hắn có dáng dấp như Thiên Uy mà đến gần hắn, vậy bây giờ đã rõ ràng rồi, quan hệ của bọn họ cũng nên rõ ràng rồi, vĩnh biệt, Chiêm Mỗ Tư!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.