Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 214: Lấy Tư Cách Là Vợ Tham Dự Yến Tiệc





Edit : babynhox

Chiêm Mỗ Tư phái người lái xe có rèm che đưa Lạc Tích Tuyết đến bệnh viện xong.

Viện trưởng bệnh viện đã nhận được lệnh trước đứng ở cửa bệnh viện nghênh đón, ông đưa theo vài vị bác sĩ phụ sản mời từ các nước tới để kiểm tra cho Lạc Tích Tuyết, từ mỗi một bộ phận trên thân thể cho đến các tế bào máu, kiểm tra tỉ mỉ không bỏ sót chỗ nào.

Lạc Tích Tuyết nhu thuận phối hợp tất cả các kiểm tra của bọn họ, nhìn màu tóc, và tròng mắt khác nhau của bọn họ, cô biết đây là các bác sĩ ngoại khoa đứng đầu trên thế giới mà Chiêm Mỗ Tư tìm đến điều liệu cho cô.

Thật ra trong tiềm thức, cô cũng hi vọng mình có thể khôi phục khả năng sinh con, cho dù là phải sinh con vì Chiêm Mỗ Tư, vẫn tốt hơn là không sinh con được.

Sau khi các bác sĩ kiểm tra thì nhanh chóng tiền hành chuyên gia hội chẩn, nghiên cứu kế hoạch và cách điều trị cho cô.

Đợi trong bệnh viện suốt cả một ngày, lúc trở về tòa thành, đã là màn đêm rồi.

Mấy ngày nay, mỗi đêm Chiêm Mỗ Tư đều phải ôm cô ngủ, trong đêm tối, đôi con ngươi đen thâm thúy trầm tĩnh luôn nhìn cô, cô yên lặng nhàn nhạt , lại ngủ rất say, xem ra cô đối với hắn cũng không phải hoàn toàn chống đối, ít nhất trong giấc mộng, cô còn là tin hắn.

Chiêm Mỗ Tư nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường thoải mái ấm áp, cúi người ôm chặt thân thể thơm mát của cô, hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng thơm ngọt của cô.

Hắn nhất định sẽ làm cho cô mang thai con của của hắn, chỉ có như vậy, cô mới có thể hoàn toàn thuộc về hắn, không ai có thể cướp cô đi từ bên cạnh hắn!

Ở trong mông Lạc Tích Tuyết nhăn đôi mi thanh tú lại, cảm giác có một sợi dây thừng thô to gắt gao buộc chặt thân thể của cô lại, hơn nữa, sức lúc càng lúc càng lớn. Cô muốn tránh thoát dây thừng nhưng ngược lại càng bị kéo căng đè chặt hơn, làm cho cô không thở nổi.

Theo bản năng cô vùng vẫy , lại cảm giác cánh môi của mình đã bị Chiêm Mỗ Tư hôn sâu, hơi thở của hắn giống như sợi dây thừng to lớn chắc chắn, làm cho cô hít thở không thông.

Nụ hôn của hắn càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở của hắn càng ngày càng nặng, cô cảm giác lồng ngực không thở nổi, sau đó dần dần chìm vào hôn mê.


Sáng sớm ngày hôm sau, mùi thơm của cây cối xanh tươi trong veo từ ngoài cửa sổ lan vào, theo từng cơn gió nhẹ, đi theo màn che cửa sổ màu hồng nhạt thổi nhẹ vào.

Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt ra, giấc mơ hít thở không thông, cô vậy mà lại mơ thấy mình vì nụ hôn mãnh liệt của Chiêm Mỗ Tư mà hôn mê.

Khi con ngươi của cô nhìn vào ánh mắt sâu sắc dịu dàng, cô mới đã tỉnh lại, thì ra tối hôm qua không phải là nằm mơ, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô liền ửng hồng lên.

Con ngươi thâm trầm của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm đôi môi son sưng đỏ của cô, tối hôm qua hắn có chút không để ý đến cô đang ngủ say mà điên cuồng hôn cô, hắn càng ngày càng không khống chế nổi muốn cô, đợi bác sĩ điều dưỡng thân thể của cô thật tốt, về sau hắn nhất định phải đòi hỏi cô hằng đêm.

Ánh mắt thâm trầm của hắn làm đôi má của Lạc Tích Tuyết đỏ lên vì xấu hổ, cô muốn đứng dậy, lại bị Chiêm Mỗ Tư đè thân thể lại, nói:

"Không cần vội vàng, hôm nay không cần đến bệnh viện điều trị, em có thể ngủ thêm một chút."

"Không cần điều trị nửa sao?" Lạc Tích Tuyết ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn hắn, đã kết thúc điều trị sao?

"Kết quả là gì?" Đột nhiên cô rất muốn biết tình hình thân thể của mình.

"Không có vấn đề gì. Em vẫn khỏe mạnh có thể mang thai, sau đó sinh con của chúng ta, anh sẽ thật cố gắng thực hiện nguyện vọng này." Chiêm Mỗ Tư ôm cô vào trong ngực, mỉm cười an ủi cô nói.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Lạc Tích Tuyết dán vào lòng ngực cực nóng của hắn, ánh mắt có chút phức tạp, nếu cô có thể khỏe mạnh mang thai, vậy có phải bọn họ phải ngủ chung phòng rồi hay không?

Từ trong ngực hắn vùng vẫy ra, Lạc Tích Tuyết thản nhiên nói: "Tôi muốn ra ngoài một chút."

Thời gian sáng sớm rất ấm áp tốt đẹp, cô không muốn lãng phí nghỉ ngơi vào nghỉ ngơi.

"Anh đi cùng em


Trong lòng Chiêm Mỗ Tư không có thân thể mềm mại, bỗng nhiên cảm giác thấy một chút mất mác, hắn kéo cổ tay cô nói.

"Không cần, anh đi việc của anh đi." Lạc Tích Tuyết từ chối, có hắn ở bên người, ngược lại cô sẽ không được tự nhiên.

"Vậy được rồi, nhưng mà không được đi quá xa, tối hôm nay trong nhà có yến tiệc, em phải cùng theo anh tham dự."

Đôi mắt đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư chăm chú nhìn cô, cuối cùng buông cô ra, đồng ý cho cô tự do, cho dù hắn muốn cô ngày đêm làm bạn bên cạnh hắn, nhưng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại .

"Yến tiệc?" Lạc Tích Tuyết sợ run lên, có chút kháng cự: "Tôi có thể không đi không?"

"Không được! Yến tiệc hôm nay là đặc biệt sắp xếp vì em, anh muốn giới thiệu em với mọi người, em là vợ của Chiêm Mỗ Tư anh!" Chiêm Mỗ Tư oai phong nói, làm rõ thân phận của Lạc Tích Tuyết, có thể làm mẹ của hắn im lặng, đây là cách tốt nhất.

"Được rồi." Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, sau khi ăn mặc gọn gàng liền đi ra phòng.

Từ lâu thì Chiêm Mỗ Tư chuyên đi ra ngoài bằng xe có rèm che.

Bóng đêm sâu lắng,trời đêm đầy sao chiếu sáng, lúc này trong tòa biệt thự lại càng có đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng suối phun không ngừng thả nhẹ phối hợp với tiếng nhạc êm dịu, biệt thự trang trí tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều treo đèn bảy màu lóe sáng để trang trí, làm cho nơi này sáng rực giống như ban ngày.

Lạc Tích Tuyết mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, đường cắt may trên quần áo làm hiện lên đường cong hoàn mỹ của cô, làn váy có mấy viên đá quý lóng lánh, ở dưới ánh đèn thủy tinh, có vẻ chói mắt.

Một đầu tóc dài đen tuyền, dùng kẹp tóc do Chiêm Mỗ Tư phái người đưa tới xoắn thành một búi tóc, bộ lễ phục dạ hội màu đen, chỗ cổ áo lộ ra hình chữ V sâu, bao trùm trước ngực tròn trịa của cô, giống như lười biếng lại gợi cảm, hơn nữa da thịt cô lại trắng nõn nổi bật như ngọc thạch, càng trong suốt như bạch ngọc.


Lúc Lạc Tích Tuyết xinh đẹp mê người đứng ở trước mặt Chiêm Mỗ Tư, đôi mắt thâm thúy của hắn ngoài cô ra, cuối cùng cũng không chứa được những người khác, hắn gắt gao nắm lấy tay nhỏ của cô, trong lòng đang nghĩ có nên để cô xinh đẹp như vậy mà đưa cô ra ngoài để cho người khác nhìn thấy hay không.

"Không ra đi sao? Yến tiệc sắp bắt đầu?" Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, khó hiểu chống lại đôi mắt của hắn, rút rút bàn tay của mình đang bị hắn cầm chặt, nhưng không rút ra được.

"Để cho anh tiếp tục nhìn em." Chiêm Mỗ Tư hơi hơi nghiêng thân thể Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra sáng bóng rực cháy, dường như muốn xem xuyên linh hồn của cô.

Lạc Tích Tuyết quay đầu đi chỗ khác, như là nhận thấy được ý đồ của Chiêm Mỗ Tư, nàng đẩy hắn: "Đừng như vậy, chúng ta ra ngoài đi."

Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chớp lóe, thu bàn chuẩn bị cởi áo cô lại, cô không muốn, hắn không muốn ép cô, giọng nói mang theo nhẹ nhành nói : "Đi theo anh là được."

"Ừm." Lạc Tích Tuyết nhíu mi, cúi đầu lên tiếng, tùy ý để Chiêm Mỗ Tư nắm tay mình đi vào trên yến tiệc.

Bốn phía đều là tiếng nói tiếng cười, nhân viên tạp vụ mặc đồng phục bưng mâm trái cây và rượu nhạt, trong không khí bay lượn đủ các loại mùi nước hoa hàng hiệu, thì thầm mềm mại giống như tình nhân, làm cho người ta say lòng không thôi.

Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Chiêm Mỗ Tư, lần đầu tiên công khai lấy tư cách vợ của hắn tham gia trường hợp như vậy, tay trái cô bưng cao ly sâm banh, theo hắn đi tới giữa phòng khách, tiếp nhận bọn họ chúc phúc tân hôn và thảo luận công việc nhàm chán .

Chiêm Mỗ Tư giống như là quốc vương cao ngạo, mỗi một đường cong trên người đều lộ ra cao quý cùng tao nhã, ngoại hình hắn tuấn tú, khuôn mặt thâm thúy, đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm của mọi người.

Trong bữa tiệc thỉnh thoảng có vài cô gái tới bày tỏ với hắn, hoặc là mang theo ý chúc phúc tân hôn phong phú, Chiêm Mỗ Tư đều lạnh nhạt gật đầu, bên môi mang theo ý cười lười biếng, nhìn không ra bất cứ chờ mong gì, cũng không có bất cứ ngạc nhiên mừng rỡ gì, chỉ là nhàn nhạt qua loa.

Hắn đã có người phụ nữ hắn yêu nhất làm vợ, những thứ tầm thường như thế sao có thể vào mắt của hắn, hắn đương nhiên không cần để ý tới, chỉ cần một mình cô là được rồi.

Lúc bữa tiệc cưới đi vào chính đề, Chiêm Mỗ Tư nắm tay Lạc Tích Tuyết đi lên đài, tiếp nhận chúc phúc của mọi người.

Lạc Tích Tuyết vẫn do hắn đưa theo bên mình, xấu hổ ứng phó toàn bộ, không thể nói rõ không thích ứng, chỉ là quan hệ chuyển biến như vậy thật sự có phần nhanh.

Chiêm Mỗ Tư bị một đám khách bao vây lấy tham thảo đề tài thương mại, Lạc Tích Tuyết thật sự không có hứng thú, cho dù Chiêm Mỗ Tư vẫn ôm eo cô, không cho cô rời khỏi, nhưng đứng lâu thì eo mỏi lưng đau, rốt cục cô vẫn tránh né trói buộc của hắn, một mình chạy ra.

Cô ngừng lại trước bàn dài đầy những món điểm tâm ngọt tinh xảo, cong khóe môi một cái, nhấm nháp món điểm tâm ngọt mà cô thích.


Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền vào bên tai của cô: "Lạc tiểu thư, chúc cô tân hôn vui vẻ!"

Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, giơ ly lên cùng chạm vào ly cô ta, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người này, cô ngây ngẩn cả người.

Cô gái này, lại có sáu bảy phần tương tự cô, tuy không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng trực giác nói cho cô, cô ta chính là sát thủ giả thành bộ dàng giống cô.

Tống Khuynh Vũ híp mắt nhìn Lạc Tích Tuyết, trong mắt hiện lên đau thương không dễ phát hiện, có thể gả cho Chiêm Mỗ Tư là ước mơ của cô ta, nhưng mà là thế thân của một cô gái khác, bây giờ Chiêm Mỗ Tư đã đạt được ước nguyện cưới Lạc Tích Tuyết, người thế thân cô liền bị hắn đá một cái văng đi sao?

"Cô, cô là?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người trước mặt, gần như là khiếp sợ nói không ra lời.

Tống Khuynh Vũ cong khóe môi, tiến bên tai Lạc Tích Tuyết: "Tôi là Tống Khuynh Vũ, làm thế thân của cô ba năm, cũng làm bạn Chiêm Mỗ Tư ba năm, đương nhiên bao gồm—— trên giường!"

"Cô nói cái gì?" Thoáng cái vẻ mặt Lạc Tích Tuyết liền trắng bệch. Thế thân? Có ý gì? Sao cô ta phải làm thế thân của cô?

Tống khuynh Vũ cười có thâm ý khác, lạnh lùng nói: "Nhìn dáng vẻ của cô có lẽ còn chưa biết, thật ra Chiêm Mỗ Tư chính là——"

"sao cô ở trong này?" Tiếng nói âm u lạnh lẽo Chiêm Mỗ Tự đột nhiên chen vào, hắn nhăn mày lại, rất không vui khi nhìn thấy Tống Khuynh Vũ xuất hiện ở đây.

Lòng Tống Khuynh Vũ liền kéo căng, có chút hoảng hốt, cô ta tự tin có thể đối phó với bất cứ ai, trừ bỏ Chiêm Mỗ Tư, hắn là người đàn ông cô ta yêu, ở trước mặt hắn cô ta luôn luôn dễ dàng tự loạn trận tuyến.

Cô ta suy yếu ngẩng đầu, con ngươi lập tức trở nên ảm đạm, miễn cưỡng nói: "Em tới chúc hai người tân hôn vui vẻ."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư thoáng hiện lạnh băng, hắn ôm sát Lạc Tích Tuyết, nói với Tống Khuynh Vũ: "Ừm, không còn chuyện gì khác, cô có thể đi!"

Vừa nảy hắn đã tới chậm một bước, không biết cô ta nói gì với Lạc Tích Tuyết, trong lòng Chiêm Mỗ Tư khẩn trương lo lắng, dù sao cũng không thể để Lạc Tích Tuyết phát hiện cái gì!

Bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể để Lạc Tích Tuyết biết quan hệ của bọn họ, hắn sẽ không để cho người phụ nữ này lại đây lâu, không bao lâu nửa hắn sẽ tống cô ta đi !




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.