Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 305: Ngoại Truyện (1)





Trải qua suốt đêm vận công kịch liệt, cộng thêm sự vui sướng lặp đi lặp lại, hai người ôm nhau ngủ thẳng tới mặt trời phơi nóng mông.

Ngày hôm qua Lạc Thiên Uy đã bảo quản gia hôm nay đến sớm để đưa hai đứa bé đi học, thật may là anh đã sớm nghĩ trước chuyện này, biết bọn họ sẽ vận động đến trời sáng.

Anh ôm Tích Tuyết đang ngủ, mơ hồ mà nghe được những âm thanh nhỏ nhỏ bên ngoài cửa sổ, anh mới vận động xong nên nằm trên giường nghỉ ngơi, trong ngực là Lạc Tích Tuyết đã hơi tỉnh giấc, anh chỉ có thể lật người lại, lấy chăn đắp lên người cô.

Quản gia nghe được trong phòng cuối cùng đã có chút động tĩnh, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa, Lạc Thiên Uy lấy chăn đắp kín cho Lạc Tích Tuyết đang trong trạng thái không mảnh vải thân thể lại, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, lúc này mới dùng giọng nói trầm thấp trả lời: "Đi vào."

Quản gia đẩy cửa vào, rất cung kính đứng cách giường hai người một đoạn xa, cúi thấp đầu bẩm báo chuyện sáng nay.

Thì ra là Uy Mục điện tới, hỏi thăm Lạc Thiên Uy ở nước Mĩ về những hợp đồng chuẩn bị ký, nếu Tích Tuyết đã di dân tới nơi này, anh nên toàn tâm toàn ý dời hết sự nghiệp qua bên đây.

Chỉ là tối hôm qua khó được cô chủ động nghênh hợp, mùi vị ngọt ngào này chẳng cần phải nói, anh thưởng thức đến chẳng bỏ bất kỳ điểm nào, ồn ào khiến hai người ngủ rất trễ, những chuyện chánh sự cần làm ở bữa trưa cũng bị hoãn lại.

Quản gia lại để cho người làm đưa tới mấy bộ điện thoại di động và Laptop, bên trong là những tin nhắn ngắn và vài số điện thoại xa lạ, tất cả đều tìm Lạc Thiên Uy thương lượng chi tiết của các hợp đòng cần ký vào buổi chiều, xem ra anh phải rời đi một chuyến, đem tất cả công việc an bài đâu vào đó mới được.

"Các người lui xuống trước đi." Lạc Thiên Uy bảo những người làm trong phòng đi ra ngoài trước.

Người làm nữ đỏ mặt, vừa đi vừa quan sát căn phòng xốc xếch, trên đất là quần áo của cả nam và nữ, trong không khí ngập tràn hơi thở mập mờ, không cần đoán cũng biết tối hôm qua là một màn rất kịch liệt.

Lạc Thiên Uy thấy bọn họ cũng đã đi ra ngoài, cúi người, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực hôn cô một cái.

Thật là không bỏ cô mà đi được, tình cảm hai người đang ấm lên, như keo như sơn, anh thật sự muốn cả đời này ôm cô, không xa không rời.

Uy Mục lại gọi điện thoại đến thúc giục anh, Lạc Thiên Uy chỉ đành phải vén chăn lên, rón rén xuống giường, ai ngờ chân còn chưa xuống đất, thân thể mềm nhũn của Lạc Tích Tuyết liền quấn tới, đôi tay ôm ấp lấy hông của anh, trong miệng mơ hồ phát ra âm thanh gì đó.


Lạc Thiên Uy không thể nghe rõ Lạc Tích Tuyết đang nói gì, chỉ là trái tim vì động tác choàng tay ôm lấy của cô, mà đập thật nhanh, từ khi nào mà cô đã thân mật với anh như thế?

Thời gian quả thật không còn sớm, Lạc Thiên Uy đi ra ngoài nhận điện thoại Uy Mục trở về , thì Lạc Tích Tuyết đã tỉnh, cô nghe rõ người đàn ông bên cạnh đang phân phó công việc, sau khi tỉnh lại liền không ngừng vẻ các vòng tròn trên quần áo của Lạc Thiên Uy, tay nhỏ bé không an phận, nên vò tất cả thành cục

Lạc Thiên Uy thấy bà xã kháng nghị rồi, vội vội vàng vàng bàn giao toàn bộ công việc, quẳng điện thoại xuống liền bắt đầu dụ dỗ cô.

"A, Tiểu Yêu Tinh không lộn xộn, ngoan, không lộn xộn"

Lạc Thiên Uy ôm Tích Tuyết từ trong chăn ra, ngồi lên trên đùi của anh, vừa dịu dàng ru, vừa theo thân thể đang giãy dụa của cô, mà vật cứng rắn trở nên hùng mạnh.

"Tiểu quỷ, anh muốn đi công ty, em ở nhà một chút được không?" Anh cố gắng chống lại cảm giác nóng ran, âm thanh khàn khàn dụ dỗ.

"Không được!" Lạc Tích Tuyết quả quyết cự tuyệt, đưa tay nắm lấy cổ của Lạc Thiên Uy, đôi môi ửng hồng cong lên: "Em muốn anh ở lại bên cạnh em, nơi nào cũng không thể đi!"

"Nhưng, nhưng oh" Lạc Thiên Uy mới vừa rồi vẫn còn do dự, Lạc Tích Tuyết lại đưa cho anh một liều thuốc mạnh.


Đột nhiên cô nằm lên người anh, hé miệng, khẽ cắn vài cái trên bờ ngực rắn chắt của anh.

Lạc Thiên Uy đau mà hít vào một hơi: "Ưmh vật nhỏ" chiêu này cũng quá ngoan đi, nhưng mà anh thích, hì hì!

"Ông xã" Lạc Tích Tuyết mềm mại gọi anh một tiếng, mang theo đôi mắt mê ly của người vừa tỉnh ngủ, việc này có thể thái Lạc Thiên Uy thành bánh trán nướng ngay lập tức.

Anh nuốt nước miếng, vội vàng xoay mặt không nhìn đến cô, yên lặng mặc quần áo vào.

"Ông xã" Lạc Tích Tuyết lại gọi anh một tiếng, tê tê dại dại, Lạc Thiên Uy cảm giác toàn thân giống như bị điện giật.

Toàn thân anh trở nên cứng ngắt, Lạc Tích Tuyết liền ôm anh từ phía sau, đem đường cong lộ liễu của mình ma sát lưng anh.

Lạc Thiên Uy cô gắng chống lại sự trêu chọc của Lạc Tích Tuyết, đối với anh mà nói, cô chính là thứ xuân dược mạnh mẽ nhất, chỉ cần một ánh mắt, cũng đã khiến vật nam tính của anh trở nên cứng rắn

Lạc Thiên Uy xoay người, mị hoặc cười: "Vật nhỏ, khiêu khích anh sao? Em phải gánh chịu hậu quả đó!"

Nói xong câu đó, bàn tay Lạc Thiên Uy đã xé chiếc áo sơ mi một cách dã man, từng cái nút đã được cài vào liền rơi ra ngoài. Anh dùng tốc độ nhanh nhất tháo xuống tất cả quần áo trên người mình, lật người đè thân thể cô xuống.


Anh chiu vào ngực cô, hôn lên đỉnh núi cao vút của cô, một tay khác đè ngọn núi còn lại, xoa nắn để núi tuyết trắng mềm mại bắn ra rồi vò nát.

Thân thể Lạc Tích Tuyết dần phát ra lửa nóng, cô thở gấp, ánh mắt mê ly: "Ông xã, không phải anh muốn đi đến công ty sao?"

"Em cứ nói xem?" Giọng nói của Lạc Thiên Uy trở nên khàn khàn, hôn lên cánh môi đỏ mọng đầy ướt át của cô, càng hôn càng sâu, càng hôn càng mê muội, tay vuốt ve càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đi xuống dưới

"Trước tiên phải ăn no đã!" Anh cười tà, bàn tay đầy lửa nóng không ngừng trêu đùa.

Lạc Tích Tuyết bị anh trêu chọc mà trở nên vô lực, cả thân thể giống như xụi lơ thành một vũng nước xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mi mắt tràn đầy tình ý mời mọc

Lạc Thiên Uy ẩn nhẫn không ngừng, anh nhanh chóng đem bốn gốc vải quần nhỏ của cô hạ xuống, đem hai phiếm bướm hồng tách ra, khiến cho thân thể Lạc Tích Tuyết trở nên điên cuồng, càng cố ý mời mọc anh

"Nắm chắc, anh tới đây!" cặp mắt tinh quái của Lạc Thiên Uy đỏ ửng, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

# đã che giấu #

Hai người kết hợp với nhau càng thêm chặt chẽ, Lạc Thiên Uy lớn tiếng rống to, thoải mái càng mạnh mẽ ra vào người cô

Lúc này toàn thân Lạc Tích Tuyết đã chỉ còn chút vải áo lót mỏng, Lạc Thiên Uy nắm thân thể của cô và không ngừng vận động, chút vải còn xót lại càng khiến cô trở nên quyến rũ, nửa thân thể trên càng thêm sáng ngời, để cho anh dễ dàng ra vào.

Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết vừa xấu hổ lại vừa đáng yêu, như thể đây là lần đầu tiên cô nếm qua mùi vị này, thật thua thiệt cho Lạc Thiên Uy khi nghĩ như thế.

"Tiểu quỷ, thoải mái không?" Lạc Thiên Uy thở hổn hển hỏi cô.

Lạc Tích Tuyết rên rỉ, quay mặt qua chỗ khác, mắc cỡ như thế lại bắt cô trả lời là sao?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.