Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 306: Ngoại Truyện (2)





Lạc Thiên Uy đang vui mừng, cặp mắt đỏ ngầu, nâng cái eo mềm mại của cô lên.

"Thích không? Có thích hay không?" Giọng nói của anh khàn đặc, nhiệt tình như lửa, thì thầm bên tai cô.

"Ừ" Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng gật đầu, hai chân ôm lấy cái hông cường tráng của anh.

Lạc Thiên Uy vô cùng kích động, sức lực bộc phát kinh người, ngậm lấy khóe môi đẫy đà của cô, nuốt vào miệng mình, dùng sức mút, hạ thân giống như động cơ xe mô-tô, nhanh chóng ra vào thân thể của cô.

"Thiên Uy, thật khó chịu" Lạc Tích Tuyết bị anh hành hạ sắp không chịu nổi, kháng nghị kêu to lên.

"Tối hôm qua em vừa nói câu gì, nói lại lần nữa đi" Lạc Thiên Uy cắn vành tai của cô lừa gạt.

"Câu nào ạ?" Lạc Tích Tuyết hỏi theo bản năng, tối hôm qua bọn họ nói nhiều như vậy, cô làm sao biết anh thích câu nào.

Lạc Thiên Uy dùng sức va chạm, giống như là muốn trừng phạt cô: "Không biết?"

Lạc Tích Tuyết có chút mê mang, nét mặt khốn hoặc nhìn anh.

Anh tức giận nên không lựa chọn thế công dịu dàng nữa, mà tiết tấu lúc gấp lúc chậm, cố ý trêu chọc, khiến cho cô có cảm giác vô cùng khó chịu.

Lạc Tích Tuyết càng thêm khó có thể chịu được sự tra tấn như vậy, cô ôm cổ của Lạc Thiên Uy, hung hăng cắn cổ anh một cái,"Lạc Thiên Uy, em yêu anh!"

"Tích Tuyết" anh chăm chú nhìn cô, thân mật cọ chóp mũi của cô, trong lòng cảm động đến chẳng có từ nghĩ nào mà diễn tả, "Anh cũng yêu em, yêu em"

Anh mò tay lên thân thể mềm nhũn của cô, khiến hai người kết hợp càng sâu hơn, trong mắt là ngọn lửa sáng ngời: "Chẳng qua là thích em kêu bằng ông xã! Ngoan, kêu nữa một lần!"

"Không cần sao" Lạc Tích Tuyết lơ lửng giữa không trung, đầu choáng váng, thân thể vừa thoải mái vừa căng thẳng, tê dại mà hơi đau.

Lạc Thiên Uy tiếp tục áp dụng thế truy kích, hành hạ cô đến trời đất quay cuồng , mơ màng gọi anh hai tiếng,"Chồng ơi"


Cái miệng xinh xắn đỏ thắm khẽ gọi một tiếng ngọt ngào, quả thật càng khiến Lạc Thiên Uy điên cuồng hơn, chợt đưa tay xé áo cô ra, tay còn lại nắm lấy tóc cô, dùng lực vung lên, sức lực quá lớn khiến tất cả văn tứ tung.

Chỉ là lâm vào kích tình, thì chẳng có ai thèm quan tâm những thứ này. Hai người rơi vào trên giường lớn mềm mại, mồ hôi đỗ như mưa, tận tình biểu đạt tình yêu của mình.

Lạc Tích Tuyết bị buộc không ngừng kêu ông xã, ý loạn tình mê để những dấu đỏ trên người Lạc Thiên Uy,"Ông xã, ông xã… em yêu anh!"

Giọng nói mềm mại của cô, khiến cho tinh lực của Lạc Thiên Uy càng thêm bộc phát, ra vào càng thêm mạnh mẽ

Anh chiếm trọn lấy cô "này nọ í é í é" "này nọ í é í é", anh ôm Lạc Tích Tuyết, hai người cùng nhau lên đỉnh du sơn

Hồi lâu sau, Lạc Thiên Uy mới hài lòng buông tay cô ra, anh ôm lấy thân thể Lạc Tích Tuyết để cô dán dính vào ngực mình, thở hổn hển hỏi cô,"Hôm nay là kỳ an toàn sao?"

Màn này tiếng hành quá kịch liệt, căn bản không nghĩ tới dùng biện pháp tránh thai, anh lo lắng cô có thể sẽ mang thai.

Lạc Tích Tuyết ngẩng cổ lên nhìn anh, lại chôn mình trước bộ ngực của anh "Không phải —— cũng không có quan hệ nha!" Dù sao ở đây cũng là nước Mĩ, sinh mấy đứa bé cũng chẳng thành vấn đề.

"Em nguyện ý sao?" Lạc Thiên Uy mừng như điên.


Lạc Tích Tuyết dùng ngón tay đâm vào ngực anh: "Vậy còn phải xem anh nổ lực cố gắng hay không!"

Nói xong, cô nhanh chóng đẩy anh ra, Lạc Thiên Uy chụp hụt, Lạc Tích Tuyết cười hì hì nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.

Ăn xong cơm trưa Lạc Thiên Uy rốt cuộc vẫn phải về công ty, vừa vào đến phòng anh nhìn thấy Lạc Tích Tuyết cũng chuẩn bị thay quần áo, anh đi tới, vừa lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào vừa lơ đãng hỏi,"Muốn đi ra ngoài?"

"Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu, nhón chân lên từ tủ quần lấy một chiếc áo choàng lông cừu, Lạc Thiên Uy cài xong cái khuy áo cuối cùng, thuận thế vòng tay ôm cô vào lòng: "Em muốn đi gặp cái người mới trò chuyện kia? Người đó là ai"

Khi cô đi vào nhà tắm, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cái số lạ, đánh tới mấy lần, anh là người cầm điện thoại đưa cho cô.

"Em đi gặp Lạc Khinh Cuồng!" Lạc Tích Tuyết không chịu nổi vẻ mặt đầy hàm xúc của anh, dứt khoát nói rõ với anh.

Lạc Thiên Uy có chút giật mình, không ngờ cô sẽ nói cho anh biết: "Anh ta tìm em có chuyện gì?"

"Không phải anh ấy tìm em, mà em tìm anh ấy!" Lạc Tích Tuyết vừa nói xong, cô lại đi tìm chút quần áo thời trang để hợp với chiếc áo choàng.

"Em tìm anh ấy có chuyện gì?" Lạc Thiên Uy càng thêm giật mình, chẳng lẽ cô muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng nối lại tình yêu.

Lạc Tích Tuyết chọn xong quần áo ưng ý lại tìm giày phối hợp.


Cô thử một đôi giày cao gót, không chút để ý nói: "Cũng không có gì khác, anh ấy nói tôi nay phải về nước, em để cho anh ấy giúp em tìm chút quà gửi về nước."

"Quà tặng? Em còn liên hệ với ai trong nước?" Trong lời nói của Lạc Thiên Uy hơi ghen tức.

Lạc Tích Tuyết híp mắt cười xấu xa: "Đương nhiên là mối tình đầu của em rồi, tình yêu đầu chính là tốt đẹp, em chẳng thể nào quên!"

Lòng của Lạc Thiên Uy lập tức trầm xuống, người cô yêu đầu tiên không phải là anh, nhưng cuộc đời này anh lại chỉ yêu mình cô.

Anh cố kìm nén lửa giận, hít sâu một hơi: "Tích Tuyết, hôm nay có thể không đi hay không? Anh không hy vọng em gặp lại Lãnh Khinh Cuồng, cũng không hi vọng em và Tiếu Vũ Trạch đến quá gần!"

Đôi tay Lạc Tích Tuyết nắm chặt, cố gắng giả vờ ngủ say: "Em cũng có thể không đi, chỉ là tương lai bọn họ trở lại phiền em, anh cũng đừng nên ăn dấm nữa?"

"Hả?" Lạc Thiên Uy có chút không rõ ý của cô.

Lạc Tích Tuyết cười hì hì trêu ghẹo: "Bình dấm của Uy thiếu gia đỗ chưa? Anh Vũ Trạch muốn kết hôn, em chỉ mua chút quà, lấy danh nghĩa của hai chúng ta đưa cho anh ấy, cho anh ấy biết anh đã trở về, cũng là cắt đứt tơ tưởng của anh ấy."

Lạc Thiên Uy chợt hiểu, Tiếu Vũ Trạch muốn kết hôn, đây cũng là tin tức tốt!

"Này đi với Lãnh Khinh Cuồng đấy? Em lại ăn mặc xinh đẹp như thế, muốn làm gì?" Lạc Thiên Uy có chút không ưỡn ẹo hỏi, mới vừa rồi nhìn cô chọn đông chọn tây, mặc dù anh biết Tích Tuyết là thiên kim tiểu thư, trước khi ra ngoài luôn cố gắng chỉnh chu, nhưng muốn đến muốn gặp Lãnh Khinh Cuồng, trong lòng anh rất không thoải mái.

Lạc Tích Tuyết chủ động xoay lại ôm lấy hông của anh: "Ông xã, em chỉ muốn nói rõ mọi chuyện với anh ấy, huống chi mấy ngày nay anh không ở đây, anh ấy đã tặng em rất nhiều quà, nay em muốn trả lại!"

Lạc Thiên Uy ngớ ngẩn, hoá ra là như vậy. Bọn họ cũng kết hôn lâu như vậy, lại chẳng dễ dàng để ở bên cạnh nhau, nếu không đặt niềm tin với nhau, đó là vấn đề lớn.

"Uy thiếu gia, có muốn đi cùng em không?" Lạc Tích Tuyết mặc xong quần áo, sẽ phải ra cửa.

Lạc Thiên Uy đứng dậy, điểm một cái lên mũi cô, đem cô ôm thật chặt: "Không đi, buổi chiều anh có rất nhiều việc để làm, anh tin tưởng em!"

"Thật?" Lạc Tích Tuyết có chút dí dỏm hỏi.

Lạc Thiên Uy nghiêm túc gật đầu, đặt một cái hôn lên trán cô: "Trước kia anh luôn hạn chế em rất nhiều việc, muốn buộc chặt em bên cạnh anh, không cho phép ai đến gần em. Về sau anh sẽ hạn chế lại, ít nhất anh sẽ học thêm cách bao dung! Cho em không gian riêng cùng tự do! !"

-HOÀN THÀNH-



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.