- Khiêm, chó ở đâu cứ sủa miết. Làm em nhức cả đầu!!
Giọng nói đầy sự mỉa mai của Cửu Cửu làm cho Chu Miên máu nóng dồn lên não, cô ta trừng mắt nhìn Cửu Cửu đến nổi muốn rớt cái tròng mắt ra ngoài
Quan Chấn Khiêm cưng chiều điểm nhẹ lên mũi của Cửu Cửu, anh ôn nhu ôm chặt cô hơn, làm cho nhiều người ganh tị
- Chó Chu Tổng nuôi, đang định bán. Nhưng tiếc thật, chẳng ai dám mua. Nên nó sủa ỉnh ỏi như vậy đấy
Chu Miên mở to mắt ngạc nhiên. Từ nãy đến giờ, cô ta nói muốn nuốt cái lưỡi mà anh vẫn không thèm đáp lại. Vậy mà Cửu Cửu chỉ mới nói có một câu, anh liền nhanh chóng đáp lại, còn nhanh hơn đơn đạn bay. Chu Miên càng nghĩ càng tức
- Cô gọi ai là chó? _ Chu Miên gằng giọng
- Ô, Chu đại tiểu thư. Tôi có nói tới cô sao? _ Cửu Cửu cười rất ư là thân thiện
- Ở đây không có ai họ Chu ngoài tôi. Nói con chó của Chu tổng, chẳng khác gì đang nói tôi? _ Chu Miên nhíu mày
- Yahh, tôi chưa nói nha. Là cô tự nhận ~
Cửu Cửu lại mỉm cười, thật sự là Quan Chấn Khiêm sắp không chịu được khi có nhiều ánh mắt thèm thuồng đang đặt lên người vợ anh, ghen... Đúng! Bình dấm này đang bốc mùi
- Cô....!!
Chu Miên định đưa tay đánh cô nhưng...
- Chu tiểu thư, cô muốn làm gì?
Giọng nói ôn nhu kia biến mất, thay vào đó là giọng nói u ám tựa như quỷ Atula từ địa ngục đến đòi mạng đang nhắm vào Chu Miên. Cái gì thì nhịn chứ muốn đánh vợ yêu của Quan Chấn Khiêm này thì tuyệt đối "Không thể tha thứ"
Quan Chấn Khiêm nhíu mày lại, đôi mắt sắc bén hằn lên tia lửa đưa về phía Chu Miên. Bất giác cô ta cũng sợ hãi mà thu tay lại, cô ta nhìn ra được. Sự cưng chiều kia là đặc quyền của Cửu Cửu, mãi mãi cũng là của Cửu Cửu. Tuyệt đối không thể có người thứ hai
Càng nghĩ, Chu Miên càng ganh tị và sinh lòng đố kị, tại sao cô ta không có được sự cưng chiều đó? Tại sao cô ta lại không có được người mình muốn? Cô ta không cam lòng. Chính là không cam lòng! Hận! Đúng, chính là hận!
Chu Miên ngoảnh mặt bỏ đi, rồi bước vào nhà chính. Khóe môi còn nâng lên một nụ cười xảo trá. Cô ta lấy ở trong phòng ra một thứ bột màu trắng, hòa với ly rượu rồi đưa cho phục vụ
- Cậu đưa cho Quan đại thiếu gia cho tôi!
- Vâng, thưa Chu tiểu thư.
Cậu phục vụ cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ biết làm theo lời của Chu Miên, cô ta đứng ở một góc sân mà quan sát anh. Từ lúc anh cầm ly rượu, đến khi anh nhấp môi. Từng nhất cử nhất động đều được Chu Miên theo dõi sát sao.
Bây giờ, đối với cô ta, chỉ còn chờ đợi mỡ dâng đến miệng mèo
Còn ở chỗ của anh, Quan Chấn Khiêm thầm nhếch mép khinh bỉ, muốn bỏ thuốc cho anh? Muốn làm bậy cùng anh để Cửu Cửu hiểu lầm? Rồi muốn anh chịu trách nhiệm? Những tình tiết thế này, Quan Chấn Khiêm đều đã chứng kiến qua, cũng đã rút ra được bài học. Thôi thì hôm nay, anh độ nhân độ lượng, cho cô ta một ân huệ nhỏ
- Khiêm, hình như Chu Miên đang tính toán gì đó _ Cửu Cửu thì thầm
- Bà xã, em yên tâm đi. Tâm thân này chỉ để mình em chà đạp _ Quan Chấn Khiêm hôn nhẹ lên tóc của cô
- Quan thiếu gia, không ngờ anh lại có máu M đấy! _ Cửu Cửu đánh nhẹ vào tay anh
- Với mỗi em thôi _ Quan Chấn Khiêm mỉm cười
Một lúc sau, khi Chu Miên chờ đợi quá lâu thì cô ta đã ra ngoài xem tình hình. Và tình hình hiện tại chính là Quan Chấn Khiêm được Thẩm Hiên Trạch và Quan Khiếu Luân dìu vào phòng của khách. Chu Miên hài lòng mỉm cười
Ở trong phòng, Quan Chấn Khiêm hờ hững nhắm mắt mặc cho hai người kia thở dốc vì lôi anh vào. Thẩm Hiên Trạch tuy cũng muốn có được Cửu Cửu, nhưng mà... Làm tới mức này thì thật sự hắn chưa từng nghĩ đến. Thôi thì cứ mắt nhắm, mắt mở cho qua....
Đợi khi Quan Khiếu Luân bước ra khỏi thì Quan Chấn Khiêm mới từ từ ngồi dậy
- Thẩm Hiên Trạch, cậu thích vợ tôi sao?
- Cậu....
- Thẩm Hiên Trạch. Cậu nên nhớ, Cửu Cửu là vợ tôi. Tốt nhất cậu đừng chạm vào. Nếu không.....
- Nếu không thì như thế nào?
- Nếu không, tôi không ngại tung những bức ảnh lúc nhỏ của cậu mặc đồ thủy thủ mặt trăng và cả... Những bức ảnh nude của cậu
- QUAN CHẤN KHIÊM! TÊN VÔ SĨ NÀY!
- Tôi chỉ cảnh báo "nhẹ" thôi. Bây giờ thì tránh ra cho ông làm diễn viên
Thẩm Hiên Trạch thầm mắng cái tên vô sĩ Quan Chấn Khiêm. Từ khi gặp anh ở đây thì hắn đã cảm thấy bản thân sắp không xong rồi. Quả nhiên, chẳng có gì tốt lành. Thôi thì, đành chấp nhận đi xem mắt vậy
[.....................]
Chu Miên từ tốn bước vào phòng, cô ta nhìn thấy Quan Chấn Khiêm đang nằm trên giường liền mân mê đến gần anh. Bàn tay của cô ta nhẹ nhàng đặt trước ngực anh.
Quan Chấn Khiêm phỉ nhổ trong lòng
Anh lờ mờ trở người lại, giọng nói ngà ngà say
- Cửu Cửu, chẳng phải em luôn làm khi tắt đèn sao? Mau tắt đèn đi chứ!
- Đáng ghét, như vậy làm sao thấy đường nha _ Chu Ngọc giở giọng nũng nịu
Quan Chấn Khiêm kinh tởm đến mức sắp nôn mửa
- Cửu Cửu, nhanh tắt đèn. Sẽ kích thích hơn
- Được, nghe theo anh
Khi đèn vụt tắt, Quan Chấn Khiêm đứng thẳng người dậy, từ tốn lôi một tên vệ sĩ ở trong tủ đồ ra rồi bắt lấy Chu Miên. Trước khi rời khỏi phòng, anh còn dặn dò kĩ lưỡng
- Chăm sóc cho cô ta thực tốt. Ngày mai sẽ có thưởng. À, chơi chết cô ta cũng được!
Tên vệ sĩ nghe như vậy hai mắt liền sáng lên. Còn Quan Chấn Khiêm thì ung dung bước ra ngoài, còn tiện tay ném chiếc áo khi nãy cô ta chạm vào đem ném đi, thay vào một chiếc áo sơmi mới và đến bên Cửu Cửu, anh ôn nhu ôm lấy cô
- Bà xã, đã làm xong nhiệm vụ. Em phải thưởng cho anh
- Ông xã, anh nghĩ xem. Em nên thưởng gì cho anh?
- Thưởng cho anh một món ăn đi
- Đơn giản vậy sao?
- Anh vẫn chưa nói hết. Bà xã, thưởng cho anh món "Vợ 7 món". Bà xã, anh nhịn sắp phát bệnh rồi
Cửu Cửu: "............" Cái gì mà vợ 7 món? Cô đang mang thai, là mang thai đó. Nếu phục vụ vợ 7 món, chắc cô nằm liệt giường đến ngày sinh quá. Số khổ quá mà