Ngoại truyện: Lần đầu gặp gỡ - mối tình cơ duyên (1)
[.....................]
*TING*
Âm thanh vang lên từ cánh cửa phòng phẫu thuật. Một bên là Lũy Mẫn cùng Quan Khiếu Luân đang chờ đón Tần Ngọc Nha. Chỉ có duy nhất cô... Cửu Cửu cô, chẳng có ai chờ đón
Cửu Cửu tự cười bản thân ngu xuẩn. Vị y tá kia thấy như vậy liền có lòng tốt đến đỡ lấy cô
- Cô Tần, cô không có ý định ra ngoài đó sao? _ Cô y tá đó nói
- Chị không nghe sao? Họ chỉ chào mừng cho ấy. Chẳng có ai chào đón tôi!
- Vậy cô định đi đâu với cặp mắt mù lòa này?
- Tôi.... Tôi không biết....
- Hay như vậy đi, tôi giúp cô đặt vé máy bay sang Mĩ... Sau đó thì...
- Như vậy thì ngại quá, tôi chẳng quen biết gì cô đâu!
Cửu Cửu khẽ lắc đầu. Nhưng cô y tá kia lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ. Đến về sau, Cửu Cửu cũng đồng ý và từng hứa khi nào quay trở lại thì sẽ báo đáp sau
[.........]
Sau khi sang Mĩ, thật sự đối với Cửu Cửu là một khó khăn
Đôi mắt không nhìn thấy gì, số tiền tiết kiệm cũng chẳng còn bao nhiêu. Buổi tối ở New York rất lạnh, vậy mà... Cửu Cửu còn phải co ro ở bên ngoài, cô run lên bần bật. Bỗng nhiên có một đám người chạy ngang qua.
Từ nhỏ, Cửu Cửu đã có thính giác nhạy bén hơn người. Nên cô có thể nghe rõ tiếng thở dốc và còn có cả mùi máu tươi đang lan tỏa trong không khí. Cửu Cửu theo trực giác mà co người lại, bàn tay nhẹ nhàng cọ sát, tự tạo ma sát để làm ấm cho bản thân
Cửu Cửu khẽ thở dài. Cô bây giờ rất giống với "Cô bé bán diêm" chỉ khác là cô bé đó có bán diêm và có cả đôi mắt sáng. Cô từ từ nhớ về những khoảng thời gian tươi đẹp mà cô đã từng có
*BỊCH*
Một âm thanh tựa như một quả tạ rơi xuống bên cạnh cô, làm cho Cửu Cửu thoáng giật mình. Cô theo quán tính nép vào một góc, thì bỗng nhiên có tiếng thở dồn dập, còn mấp máy vài từ
- Cứu... Cứu...
- Anh... Anh... Anh là ai...?
- Cho... Cho... Cho tôi mượn điện thoại... Một chút... _ Người nam nhân đó khó khăn nói
- Nhưng.... Nhưng....
Cửu Cửu thoáng run rẩy sợ hãi. Người nam nhân kia bây giờ mới bình tĩnh và bắt đầu quan sát tỉ mỉ người con gái này.
Một cô gái với một miếng băng gạc màu trắng che mang mắt, theo anh đón, cô gái này bị mù. Người nam nhân khẽ mỉm cười nhìn cô như một con mèo nhỏ sợ lạnh, anh khẽ cởi áo khoát của mình ra và khoát lên cho cô
- Cô gái, đôi mắt của cô?
- Đôi mắt? À... Tôi trả lại cho người ta rồi!
- Cô gái, cô muốn làm gì và ở đâu?
- Tôi... Tôi... Tôi không biết...
Cửu Cửu khẽ lắc đầu. Với tình trạng hiện tại của cô, thì cô không thể tự bản thân lao động kiếm tiền được, cô không có khả năng đó. Nhưng mà bây giờ với đôi mắt này, cô muốn thấy cũng không thấy được, muốn khóc cũng không khóc được. Cửu Cửu khẽ co ro lại, kịch liệt lắc đầu
- Cô gái, cô lạnh sao? _ Người đàn ông đó hỏi
- À... Ừm....
- Cô gái, cô cho tôi mượn điện thoại. Tôi gọi người đến giúp chúng ta....
- Chúng.... Chúng ta sao?
- Đúng!
Tuy là nửa tin nửa ngờ, nhưng với tình thế bây giờ, cô không đưa cũng không được, thà rằng chơi liều một lần xem có gì tốt hơn. Cửu Cửu từ từ đưa chiếc túi xách cho anh
- Ở bên trong...
Người đàn ông đó hài lòng mỉm cười. Anh lục lọi trong túi xách và lấy ra một chiếc điện thoại xinh xắn, nhưng cũng đồng thời cũng rơi ra chứng minh thư của mình
- Tần Cửu Cửu?
Người đàn ông đó thì thầm, đôi mắt khó hiểu từ người đàn ông đó dán lên người của cô. Người đàn ông đó chính là - Quan Chấn Khiêm
Anh biết, ở trong nước Quan Khiếu Luân và Tần Cửu Cửu đang yêu nhau... Vậy thì cớ gì mà Tần Cửu Cửu lại xuất hiện ở đây trong tình trạng thân tàn ma dại như vậy?
Quan Chấn Khiêm nhìn sang Cửu Cửu, một phần là thương xót, một phần là cảm động. Anh nhanh tay nhập số điện thoại của mình vào rồi gọi điện về nhà.
Chưa đến 5 phút, một chiếc xe hạng sang đã dừng ngay trước mắt hai người họ. Cửu Cửu thì do đã quá sức lên đã ngất đi từ lúc nào, Quan Chấn Khiêm khẽ lắc đầu. Từ từ nhấc bỗng cô lên
- Lại nhẹ như vậy? _ Anh nhíu mày
Rốt cuộc người con gái này đã nhịn đói bao lâu vậy? Sao lại có thể nhẹ như vậy?
Nhưng mà, đều quan trọng ở đây chính là người tài xế kia hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Quan Khiếu Luân bế trên tay một cô gái. Từ trước đến giờ, chưa có bất cứ cô gái nào được anh quan tâm và nâng niu như vậy. Làm cho nhiều người cả kinh
[.........]
Về đến nhà
Quan Chấn Khiêm lướt qua Dịch Lan Tuyết đang ngồi uống trà mà đi thẳng lên phòng của bản thân. Còn Dịch Lan Tuyết cũng hết sức ngạc nhiên vì đứa con trai của mình nên bà cũng đi theo sau
Khi Quan Chấn Khiêm đặt Cửu Cửu lên giường ngay ngắn thì Dịch Lan Tuyết mới ngạc nhiên nói
- Đây không phải là bạn gái của thằng Luân sao? Sao con bé lại ở đây? _ Dịch Lan Tuyết ngạc nhiên hỏi
- Mẹ cũng không biết vì sao cô ấy lại ở đây? _ Anh nhíu mày lại
- Không, mẹ cứ nghĩ con bé đi công tác chưa về. Mà đôi mắt của con bé... Làm sao lại thành ra như vậy?
- ....
Quan Chấn Khiêm nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào cô gái này, rồi đem khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ bước ra ngoài, trên mặt hằn lên tia dữ tợn, anh lấy điện thoại trên bàn làm việc rồi bấm một dãy số
- Điều tra cho tôi việc của nhị thiếu và bạn gái. À, cả thân phận của cô gái tên là Tần Cửu Cửu. Tôi muốn có kết quả sớm nhất!