"Mặc Khuynh Thành, thầy giáo nói ai cũng phải tham gia đại hội thể dục thể thao, cậu chọn một môn đi." Lớp phó thể dục Hạng Giai đặt phiếu báo danh lên bàn Mặc Khuynh Thành.
"Hạng Giai, lớp lý nhiều người như vậy, tại sao cứ phải tìm Khuynh Thành!" Lê An An vỗ bàn nhảy dựng lên, kiểu gì cô cũng thấy mấy người này muốn gây chuyện.
"Lê An An, lớp lý vốn không nhiều con gái, nhiều mục như vậy, làm sao mà đủ."
Hạng Giai tùy ý giải thích, lại nhìn Mặc Khuynh Thành. "Sao vậy, Mặc đại tiểu thư của chúng ta không dám sao?"
"Để phiếu báo danh ở đấy, bạn học Hạng có thể về chỗ rồi." Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nói.
"Hừ."
"Khuynh Thành, cậu xem, rõ ràng Hạng Giai muốn gây chuyện với cậu." Lê An An cầm phiếu báo danh, trên đó chỉ còn chạy một nghìn mét và môn đẩy tạ.
"Mình biết." Mặc Khuynh Thành vẫn bình tĩnh.
"Cậu biết mà còn đồng ý hả?!"
"Quan trọng là phải tham dự."
"Rõ ràng con bé kia muốn cậu xấu mặt!" Lê An An đề cao giọng, làm cho bạn học ngồi xung quanh đều nhìn sang.
Mặc Khuynh Thành lấy lại phiếu báo danh, ghi tên mình ở mục chạy một nghìn mét, lại viết tên Lê An An ở mục đẩy tạ.
"Được rồi, đưa cho Hạng Giai đi này."
Vẻ mặt Lê An An lúc ấy chỉ có thể dùng chữ đen sì để hình dung, cô ấy nghĩ mình là nữ hán tử hả? Môn đẩy tạ? Đó là cái quỷ gì vậy!
Nhưng cô vẫn trả phiếu báo danh cho Hạng Giai, im lặng trở lại chỗ ngồi, ra vẻ "Không giải thích, mình sẽ không để ý cậu".
Mặc Khuynh Thành rất bất đắc dĩ, chỉ đành buông sách, nói: "An An, quan hệ giữa Hạng Giai và Văn Tư Tư không tệ."
Lê An An không ngồi yên được nữa. "Ý của cậu là Văn Tư Tư cố ý làm thế sao?"
"Mình không chắc, nhưng mình nghĩ nhất định chuyện này có liên quan tới cô ta."
"Cậu đã đoán được, vậy tại sao còn muốn báo danh hả?"
Lê An An không rõ, mấy ngày trước Văn Tư Tư còn tỏ vẻ thân thiết, sao mới qua vài ngày đã để lộ đuôi hồ li rồi?
"Cậu không báo danh, chẳng lẽ Hạng Giai sẽ không lén lút tự viết tên chúng ta sao? Đến lúc đó nếu hỏi đến, cô ta chết cũng không thừa nhận, chúng ta cũng đâu thể làm gì."
Đúng vậy, thay vì bị động, còn không bằng bản thân tự giác, ít nhất sẽ không trở tay không kịp.
Lê An An suy nghĩ cẩn thận, không biết nên cảm thấy tức giận hay là may mắn, tò mò hỏi: "Khuynh Thành, sao cậu nghĩ được như vậy?"
Mặc Khuynh Thành hơi giật mình, suy nghĩ bay xa.
Sao lại nghĩ được như vậy?
Nói rằng kiếp trước mình đã nhìn thấu bọn họ à?
Hay là nói, bản thân có khuôn mặt trẻ con nhưng tâm trí đã già?
Mặc Khuynh Thành không muốn trả lời vấn đề này.
Chuyện của kiếp trước, giống như Trang Chu mộng điệp*, trôi qua theo thời gian. (*Trang Chu mơ thấy mình hóa thành bướm, đến khi tỉnh lại thì không rõ là Trang Chu hóa bướm hay bướm hóa Trang Chu)
"Khuynh Thành, cậu lại ngẩn người!"
Lê An An xua tay trước mặt Mặc Khuynh Thành.
"An An, chắc cậu không quá tệ môn đẩy tạ chứ?" Mặc Khuynh Thành tùy ý dời đi đề tài.
"A! Mặc Khuynh Thành, mình không muốn tham gia môn đẩy tạ, đồ thối tha!"
**
Hành lang ở sân thể dục bám đầy dây mây, che khuất tầm mắt của mọi người.
"Anh Thụy, anh tìm em có chuyện gì không?" Văn Tư Tư nhìn thiếu niên mặc áo sơmi trắng, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo vẻ thẹn thùng.
"Tư Tư, vì sao lần trước em lại hãm hại Lê An An?" Tròng mắt đen thâm thúy của Tô Thụy tràn ngập thất vọng.
Văn Tư Tư ngớ ra, cô ta không ngờ Tô Thụy lại biết chuyện này, chẳng lẽ đoạn băng trong camera là do hắn xóa?
"Anh Thụy, anh nghe em giải thích." Văn Tư Tư cười khổ, vẻ mặt đau thương. "Anh Thụy, chị, không phải, Khuynh Thành và em vẫn luôn thân thiết, lúc ở trường bọn em đều như hình với bóng, nhưng từ khi cô ấy trở lại trường học, cô ấy không để ý tới em nữa, chỉ toàn ở cùng Lê An An, em, em....."
"Cho nên em cố ý đụng vào cô ta sao?"
Tô Thụy nhìn Văn Tư Tư hai mắt đỏ hoe, lý trí nói rằng không nên tin tưởng, nhưng cô ấy thuần khiết như vậy, thuần khiết tới mức mình không nỡ để thế tục vấy bẩn cô ấy.....
"Anh Thụy, em biết là em sai, em không nên ghen tị với cô ấy, nhưng em thật sự không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, Dịch Hưng muốn thay em giáo huấn Lê An An, em muốn ngăn cản, nhưng em lại là tay trói gà không chặt, không ngăn được, còn để Khuynh Thành nhìn thấy, lại làm phiền tới tận chỗ thầy chủ nhiệm, cuối cùng còn để anh thu dọn tàn cục."
"Anh Thụy, đều do em, đều do em không tốt, em không nên ghen tị, Khuynh Thành không chơi với em, nhất định là do em không tốt, nhất định là do em đã làm chuyện gì khiến cô ấy chán ghét, anh Thụy, em như vậy, đáng ghét, thật sự đáng ghét, em thật chán ghét mình như vậy, hu hu hu, sao em lại biến thành dạng này..."
Tô Thụy đau lòng kéo Văn Tư Tư vào lòng, ôm chặt.
"Tư Tư, em không sai, đều là lỗi của Mặc Khuynh Thành, em không phải như vậy, anh biết mà, đừng khóc, anh đau lòng."
"Anh Thụy, hức hức..."
Văn Tư Tư nghe Tô Thụy nói vậy, càng khóc dữ hơn.
Tô Thụy vỗ nhẹ lưng cô ta, khóe mắt hơi nhíu, cực kỳ thương tiếc.
"Tư Tư, đừng khóc, lúc trước Mặc Khuynh Thành đã giải thích, huống hồ chuyện này chủ nhiệm cũng quyết định rồi, cũng coi như đã qua."
Thoáng tạm dừng, lại nói: "Lần sau có chuyện gì thì nói với anh, anh giúp em giải quyết, được chưa?"
Văn Tư Tư nhẹ nhàng gật gật đầu. "Anh Thụy, anh đối với em thật tốt."