Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 39: Cậu là đàn ông sao



Edit: Thụy Miên

Ánh mắt trời khúc xạ vào biệt thự, căn phòng ấm áp, đáng tiếc bầu không khí quỷ dị trên bàn cơm lại khiến cho mọi người không cảm nhận được nó.

Mặc Khuynh Thành tâm tình không tệ uống hết cháo trong chén, sau đó nói: "Mẹ, anh hai, con ăn xong rồi, đi học trước đây."

Nói xong, cô liền đi ra ngoài phòng khách.

Nói thật, cô cũng không phải không cảm giác được ánh mắt như có như không kia lúc ăn sáng, nhưng mà cô cũng không biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ cô phải nói là mình mơ thấy anh cả và chị dâu tương lại cho nên bị đánh thức sao?

Không, cô không thể nói, lý trí nói với mình rằng, sau này anh cả sẽ có bạn gái, thậm chí là vợ, nhưng mà cô đã lựa chọn trốn tránh, cô không muốn chuyện như vậy xảy ra, cho nên dưới tình huống này, cô không giải thích được gì.

Ngày mai sẽ là ngày lễ Quốc tế Lao Động rồi, cả nước trên dưới đều chào mừng đến ba ngày nghỉ này, mà năm nhất tại ngày cuối cùng của tháng tư mở tiệc tối mừng ngày một tháng năm.

Mặc Khuynh Thành xuống xe, sau khi tạm biệt tài xế Tiểu Trương, đi đến cổng trường.

Mỗi ngày đến trường và tan trường đều là một ngày cao điểm. Đừng nói đến chuyện khác biệt giữa năm nhất và năm hai, trong trường không chỉ có người có thành tích đặc biệt xuất sắc, còn có rất nhiều người có tiền, có quyền. Điều này khiến cho trong trường học mặc dù không có quy định chính xác nhưng mà người có quyền sẽ không qua lại với hạng bình dân, mà hạng bình dân cũng không tự mình chuốc lấy khổ.  

Mà ngay cả cái gọi là tiệc tối hàng năm, cũng là do những Phú Nhị Đại (*), Quan Nhị Đại (**) tổ chức, cho nên mỗi khi đến lúc này, cho dù hạng bình dân có đến xem, thì cũng chỉ ở bàn cuối cùng.

(*) Phú nhị đại: Con của người giàu có

(*) Quan nhị đại: Con của người có quyền, người làm quan chức.

Đương nhiên, Mặc Khuynh Thành chưa bao giờ cảm thấy quyền quý và bình dân có gì khác nhau, mỗi người vừa sinh ra không thể nào quyết định bản thân mình, nhưng không có nghĩa là không quyết định được tương lai của mình. Không thế không nói, chỉ nhìn vào điểm này, Mặc gia so với các hào môn thế gia khác xuất sắc hơn không ít.

"Khuynh Thành, cậu đến rồi!" Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành đi tới, kích động trực tiếp chạy đến trước mặt cô, lâu như vậy không gặp, mình thật sự rất nhớ cô ấy.

"An An, sao cậu lại đứng ở cổng chờ mình, không phải là hẹn trực tiếp gặp ở lễ đường sao?" Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An không biết từ nơi nào nhảy đến trước mặt mình, run sợ một giây, sau đó bừng tỉnh lại, buồn cười hỏi.

"Khuynh Thành, không phải chúng ta rất lâu rồi không gặp nhau sao, mình thật sự rất rất nhớ cậu, vốn trước đó không quen cậu, chỉ cảm thấy cuộc sống ở trường học chính là nhẫn nhịn, nhưng mà sau khi quen câu, mình cảm giác thời gian qua đi rất nhanh, mỗi ngày đều rất đặc sắc, cho nên cậu đi quay phim lâu như vậy, cái đó, dùng một câu ngạn ngữ để hình dung chính là, lúc thường không tương tư, lúc có thể tương tư thì rất dễ tương tư.

"Bốp!"

"Oa."

Lê An An ôm lấy đầu mình, đau đến nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, "Khuynh Thành, sao cậu lại đánh mình!"

"Không biết dùng ngạn ngữ thì đừng dùng." Mặc Khuynh Thành thả tay xuống, bình tĩnh bên ngoài cũng không giấu được nội tâm im lặng bên trong, câu nói kia không phải là đối với người yêu nói sao, chỉ là vì sao trong đầu mình lại xuất hiện hình bóng của Mặc Dận, phi phi phi, Mặc Khuynh Thành, mi thật sự điên rồi!

Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành lúc thì không nói gì, lúc thì nghi hoặc, lúc thì tức giận, lập tức tò mò, thật không hiểu rốt cuộc cô ấy nghĩ tới cái gì, mới có thể khiến cho trên mặt xuất hiện biểu cảm phong phú như vậy.

"Mặc Khuynh Thành!"

Không thể hỏi, nghẹn rất khó chịu, cho nên cô dứt khoát quyết định trực tiếp cắt dứt suy nghĩ của Mặc Khuynh Thành. Chẳng những vậy, Mặc Khuynh Thành bị Lê An An lớn tiếng dạo sợ đến mức trong đầu không còn bóng người nào.

"An An, cậu đừng lớn tiếng như thế, mình nghe thấy." Mặc Khuynh Thành bịt lấy lỗ tai, cảm giác mình bị ù tai rồi.

"Không lớn tiếng một chút, sao có thể đánh thức cậu." Lê An An trực tiếp liếc mắt.

"Được rồi, chúng ta mau vào thôi."

Lê An An cũng biết dừng đúng mức, kéo tay Mặc Khuynh Thành, cười nói: "Được."

Đi vào lễ đường, biển người đông nghịt như trong dự đoán.

Lông mày Mặc Khuynh Thành nhíu chặt, cô không thích chỗ đông người.

"Bạn học Lê, ở trong này!"

Lê An An nhìn Tống Tiểu Bảo đang vẫy vẫy tay, kéo Mặc Khuynh Thành đến đó.

"Tống Tiểu Bảo, cậu chọn vị trí không tệ nha." Lê An An thuận lợi ngồi xuống, vỗ vai Tống Tiểu Bảo tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy bảo.

Tống Tiểu Bảo có chút đỏ mặt, "Bạn, bạn học Lê, đây đều là chuyện nhỏ."

Lê An An nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt mất hứng, "Tống Tiểu Bảo."

"Bạn học Lê, sao vậy?"

"Thời gian chúng ta quen nhau cũng không ngắn, sao cậu vẫn gọi tớ là bạn học Lê vậy?"

"Vậy, vậy gọi là gì?"

"Đương nhiên là gọi giống mình nha." Mặc Khuynh Thành chen miệng nói.

"Cái này, cái này sao có thể được?"

Giờ phút này Tống Tiểu Bảo trong mắt Lê An An và Mặc Khuynh Thành giống như cô vợ nhỏ xấu hổ bị đùa giỡn nghiêm chỉnh nói không nên.

Khóe miệng của hai cô hung hăng co rút, từ trong mắt đối phương thấy được bốn chữ -- không thể nào tiếp nhận.

Lê An An đưa cánh tay đặt trên vai Tống Tiểu Bảo, vẻ mặt nghiêm túc, "Bạn học Tống, mình cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."

Tống Tiểu Bảo không biết mình đã làm cái gì sai khiến cho Lê An An như vậy, có chút bối rồi, "Bạn học Lê muốn nói chuyện gì?"

"Bạn học Tống, cậu là đàn ông sao?"

Tống Tiểu Bảo cảm thấy lúng túng, cũng nghe hiểu được ý của cô, không phải là nói mình không có khí khái của nam tử hán sao?

"Bạn học Lê, mình dĩ nhiên là đàn ông."

"Vậy sao cậu lại ngại ngùng giống phụ nữ vậy."

Gò má Tống Tiểu Bảo đỏ lên không biết là xấu hổ hay tức giận, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ còn là im lặng.

Mặc Khuynh Thành nhìn thấy, vẻ mặt không đồng ý, thật không hiểu tính tình như vậy, về sau là phúc hay là họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.