Edit: windy
Tầng tám tòa Khải Ninh.
Mặc Khuynh Thành và Lăng Diễm đồng thời nhìn về phía Phàn Trần xuất hiện ở cửa thang máy.
Lăng Diễm cảm giác hôm nay mình đen đến cực hạn, cho nên mới phô ra bộ dạng thô bạo trước mặt nam thần như vậy, không biết anh ấy có thích mình nữa hay không...
Nếu lúc này Mặc Khuynh Thành biết được suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ nói, dì à, dì có thể đến bệnh viện tâm thần khám thử rồi đấy!
“Này, cô ở trước quầy làm gì vậy?” Phàn Trần nhìn Lăng Diễm đạp lên bàn, ánh mắt chán ghét không hề che giấu.
Lăng Diễm hốt hoảng để chân xuống, “Tôi, tôi, Phàn tổng, đều tại nha đầu kia, nha đầu kia tới đây rất hống hách, nói là tìm anh, tôi cũng đã nói, anh còn chưa tới, nhưng nha đầu này lại không nghe, làm loạn lên với tôi, tôi nhất thời không chịu được, mới làm ra hành vi thất lễ như vậy, Phàn tổng, thật xin lỗi.”
Mặc Khuynh Thành không thể không bội phục tốc độ lật mặt của Lăng Diễm, chỉ là...
“Khuynh Thành, cô tới đã lâu chưa?”
Phàn Trần rõ ràng xem thường Lăng Diễm, đi tới phía Mặc Khuynh Thành.”
“Phàn Trần, tôi vừa tới không lâu.”
Phàn Trần nhìn kĩ Mặc Khuynh Thành một chút, Mặc Khuynh Thành cũng nhìn anh, không hề có ý “Tố cáo” gì.
“Vậy đi vào thôi.”
“Được.”
Phàn Trần mang theo Mặc Khuynh Thành đi qua trước mặt Lăng Diễm.
Gương mặt Lăng Diễm hoảng sợ, cô không tin nha đầu này có quen Phàn Trần, hơn nữa còn để anh gọi thân mật như vậy, trước đây cô làm nhiều việc như vậy không phải là...
“Phàn tổng, chờ một chút!”
Phàn Trần dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Diễm.
Lăng Diễm nén nhịn hốt hoảng trong lòng xuống, mặt lộ vẻ ấm ức, “Phàn tổng, tôi không biết cô ấy biết anh, bằng không tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô ấy cẩn thận, chỉ là, tôi hi vọng cô không so đo những hiểu lầm kia, đều là tôi không tốt.”
“Dì à, dì đang nói cái gì đấy? Cũng là lỗi của tôi, là tôi đến không báo trước, để cho cô nghĩ là tôi đến giành Phàn Trần với cô.”
Phàn Trần nghe được lời này, ánh mắt sâu thẳm, “Ngày mai cô không cần đến làm nữa.”
“Phàn tổng!” Lăng Diễm không tin nhìn anh.
“Chỗ này của tôi không phải là quán đêm, cô không cần ở đây lãng phí thời gian nữa.”
Lời nói vô tình gần như đánh đổ toàn bộ tự tin của Lăng Diễm, cô không thể tin được, đây chính là người đàn ông cô yêu.
“Phàn Trần, tại sao anh có thể nói em như vậy, chẳng lẽ anh không biết...”
“Tôi cần phải biết cái gì?”
Phàn Trần cứ như vậy nhìn Lăng Diễm, không hề tránh né.
Lăng Diễm cười khổ, đúng rồi, anh ta cần phải biết cái gì, anh ta là thiên tài âm nhạc, tuổi còn trẻ đã mở công ty, hơn nữa còn có cả bối cảnh mà anh không muốn người khác biết đến nữa.
Tất cả ánh mắt cũng hấp dẫn mọi người, cho dù là một người mới nổi tiếng hay là mới xuất hiện, cũng hy vọng có thể được anh để ý đến, anh như vậy, có hào quang như vậy, mà bản thân mình đây?
“A...”
Mặc Khuynh Thành mắt lạnh nhìn Lãnh Diễm từ vui vẻ cho tới hết hi vọng đến giờ, cô không hề có chút đồng tình nào.
Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, mới vừa rồi Lăng Diễm dùng các loại ngôn ngữ để công kích, hoàn toàn không hỏi cô đến để làm gì, có thể thấy bình thường cô ta ở công ty, cũng xua đuổi những người phụ nữ khác xuất hiện ở trước mặt Phàn Trần như thế.
Sau đó, Phàn Trần dẫn Mặc Khuynh Thành vào phòng làm việc của anh.
“Muốn uống gì?”
“Nước trắng, cảm ơn.”
Phàn Trần kêu trợ lý đưa vào, sau đó mới ngồi vào đối diện Mặc Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, cô với tác phẩm của cô có mong đợi gì không?”
Mặc Khuynh Thành ngây ngốc, mong đợi sao?
Nói không mong đợi gì, lời này có chút không đúng. Kể từ sau khi Phàn Trần tìm cô, cô liền nghĩ tới, tác phẩm của mình, có kiểu như thế nào.
Là nhiều hoa lệ, hay chất phác hơn. Là ca khúc hát chậm hay là hát nhanh?
Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng từng ý tưởng một lại bị cô hủy bỏ, cô hợp tác với Phàn Trần, đơn giản chỉ là vì thích âm nhạc, thích sáng tác.
Nghĩ đến đây, Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Phàn Trần, “Phàn Trần, tôi hi vọng bên trong tác phẩm của tôi, có thể có ca khúc tôi sáng tác, có lẽ năng lực của tôi chưa đủ mạnh, nhưng mà tôi...”
Phàn Trần cắt đứt lời của Mặc Khuynh Thành, “Trước đây cũng đã nói, năng lực của cô, không thể nghi ngờ, có lẽ còn chưa hoàn mỹ, nhưng từ phản ứng của người xem, cô cũng không nên nói lời như vậy.”
Mặc Khuynh Thành ế một tiếng, cười một tiếng, “Đúng là tôi nói sai, thật xin lỗi.”
“Cô không có lỗi gì với tôi cả, thật muốn xin lỗi, thì chỉ có bản thân thôi.”
Mặc Khuynh Thành dùng sức gật đầu một cái, sau đó lấy ra từ trong túi một tập nhạc phổ, “Phàn Trần, đây là sáng tác của tôi trong thời gian gần đây, anh xem chút cũng không tệ lắm.”
Kết của Phàn Trần, nghiêm túc đứng lên xem.
Mà Mặc Khuynh Thành thì lẳng lặng chờ đợi, vốn nghĩ bản thân sẽ có chút thấp thỏm, nhưng lại không có, bình tĩnh giống như mặt hồ không có gió thổi qua, gợn sóng cũng không sợ hãi.
Nhìn Phàn Trần đối diện, cổ áo sơ mi chỉnh tề bị cởi ra, ống tay áo cuốn lên, tóc dài được ghim lại, lông mày dày tóc dài che kín trán, sống mũi cao thẳng, mang theo một gọng kính màu đen, môi mỏng tinh xảo khẽ mở, hẳn là đang soạn nhạc.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, rồi lại nằm trong dự liệu.
Mọi người đều nói Phàn Trần là một thiên tài, nhưng bọn họ không biết, sau lưng thiên tài, trừ một chút linh cảm ra, quan trọng hơn là cố gắng, khi hai điều này kết hợp lại, muốn không thành công, cũng khó khăn.
“Mặc Khuynh Thành.”
“A?” Mặc Khuynh Thành theo bản năng trả lời.
Vừa mới ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt Phàn Trần lóe lên tia sáng chói mắt, giống như bông hoa, không ngừng nở rộ.
“Phàn, Phàn Trần?”
Âm thanh thử dò xét của Mặc Khuynh Thành giống như mở ra tiếng nói của Phàn Trần, anh kích động đứng dậy, đưa tay kéo hai tay của cô.
“Mặc Khuynh Thành, cô chính là một thiên tài! Bốp bốp bốp bốp...”
“...” A, có thể không cười như vậy không, hơi ghê.
Phàn Trần vui vẻ, có lẽ trước đó chẳng qua là anh nhìn trúng tài nghệ sáng tác của Mặc Khuynh Thành, hiện tại liền không chỉ là thưởng thức.
Mặc dù không thể nói mỗi tờ nhạc phổ đều hoàn mỹ cả nhưng là mười tờ bên trong, có một nửa nhạc phổ gần như là hoàn mỹ, còn mấy tờ còn lại cũng cần chỉnh sửa một chút là được, thiên tài như vậy, so với anh còn thiên tài hơn!
Hiện tại anh đã mơ hồ cảm nhận được, ngôi sao mới này, trong giới ca sĩ tương lai, tạo nên một trận cuồng phong bạo vũ.
**
Mặc gia.
Mặc Dận mới từ công ty về đến nhà, vốn định đi xem Mặc Khuynh Thành một chút, lại không ngoài ý muốn không có đẩy cửa ra.
Người nói dối
Chân thật đáng sợ
Tôi ép mình dùng lý trí trả lời
Đối với trên thế giới có vĩnh cửu
Mơ hồ thành vết đau
Tôi đối với người âm thầm quan tâm
Nhìn người hạnh phúc cũng không sao cả
Tất cả đều không sao
...
Bản nhẹ nhàng này của Mặc Khuynh Thành được Phàn Trần gọi là < Âm thầm quan tâm> , ánh trăng bên ngoài giống như rơi trên người cô, áo ngủ tơ lụa màu tím nhạt thướt tha trên thân thể mềm mại của cô, tóc dài uốn xoăn nhẹ nhàng rủ xuống trước ngực, ngón tay tinh tế thon dài, để lên trên bệ cửa.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay sợi tóc rũ trên trán, nhìn mê người cỡ nào.
“Xào xạc.”
Nhạc phổ bị gió thổi bay lên, Mặc Khuynh Thành nhìn theo hướng bay đi.
“Dận?”
Mặc Dận cúi người nhặt nhạc phổ lên, nhìn tên bài hát, hỏi: “Đây là ca khúc mới?”
“Vâng, hôm nay Phàn Trần sửa lời bài hát rất tốt, anh cảm thấy thế nào?”
Mặc Khuynh Thành rất tự nhiên nhận lấy nhạc phổ, không hề phát hiện ra ánh mắt của Mặc Dận trở nên u ám.
Mặc Dận bất động thanh sắc giấu ánh mắt không gợn sóng đi, “Rất hay, hôm nay em với Phàn Trần thảo luận thế nào?”
Nhắc tới cái này, trong mắt Mặc Khuynh Thành liền lóe sáng, “Dận, Phàn Trần rất lợi hại! Từ trên người anh ấy em học được rất nhiều, anh ấy không hổ là thiên tài âm nhạc! Vốn là em không nghĩ thông suốt chỗ nào, anh ấy liếc mắt một cái liền đã biết, mặc dù anh ấy bảo em không nên tự ti, nhưng mà so ra, chênh lệch thật lớn, Dận, anh nói xem, em có thể trở thành như anh ấy không?”
Vừa nói xong, âm thanh của Mặc Khuynh Thành càng nhẹ dần.
Mặc Dận phát hiện rất rõ ràng thay đổi của cô, ngón tay cốc đầu của cô.
Mặc Khuynh Thành bị đau đôi mắt nheo lại, “Mặc Dận, anh làm cái gì vậy!”
Tay Mặc Dận nhéo gò má của Mặc Khuynh Thành, nói: “Mặc Khuynh Thành, em không được trở thành người như Phàn Trần.”
Mặc Khuynh Thành trợn to cặp mắt, khiếp sợ nhìn anh, không thể tin nổi Mặc Dận vẫn cưng chiều mình như vậy, lại không hề khích lệ mình, lời thẳng thắn như vậy khiến cho lòng cô khó chịu.
Nắm quyền lên, đánh về phía Mặc Dận.
“A.”
Mặc Dận dở khóc dở cười cầm nắm đấm của cô, “Cục cưng, em đây là một lời không hợp liền ra tay sao, chiêu này học từ đâu ra?”
“An An nói, đối phó với sắc lang, sẽ dùng chiêu này!”
Sắc lang?
Mặc Dận ngây người, mình chỉ mới cốc đầu cô, sao lại biến thành sắc lang? Nhưng mà...
“Nha!”
Váy tung bay, Mặc Khuynh Thành rơi vào trong ngực Mặc Dận.
“Dận, anh làm gì vậy?”
Mặc Dận cúi đầu, môi mỏng ghé sát vào lỗ tai bên cạnh, mang theo hơi nóng đến, tai bắt đầu phiếm hồng.
Anh dùng âm thanh trầm thấp khêu gợi, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, ý của anh kaf, Phàn Trần chính là Phàn Trần, em không thành anh ta được.”
“Em độc nhất vô nhị, đặc biệt có sức quyến rũ, em chỉ cần đi theo suy nghĩ trong tâm, không cần cảm thấy Phàn Trần là xa xôi không thể thành, bởi vì, em là em, không ai có thể thay thế được Mặc Khuynh Thành.”
Mặc Khuynh Thành nghe được lời của Mặc Dận, cảm nhận nhịp tim của anh và cả của bản thân.
“Thình thịch, thình thịch.”
Một lần lại một lần, trật tự lại an toàn, xua tan đi cảm xúc không xác định cuối cùng.
Khung cảnh cứ yên lặng như vậy, Mặc Dận ôm cô, hai tai cô đặt trên thắt lưng vững chắc của anh, mang theo tiết tấu làm bản thân an tâm, ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời tỏa đầy khắp nơi, làm dịu hoa cỏ. Xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên trên hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, yên tĩnh mà lại tốt đẹp.
“Oa.”
Mặc Khuynh Thành mơ mang dụi mắt, vòng ôm ấm áp trong ngực làm cho cô không bỏ ra được, không đúng...
Cô mở to đôi mắt, nhìn lồng ngực gần trong gang tấc, đây, chuyện gỉ đang xảy ra đây!
Cánh tay cường tráng vòng ở ngang hông, trên đỉnh đầu là tiếng hít thở đều đều, hai tay dán chặt lồng ngực, từng chút từng chút hiện lên, mình ngủ quên!
Mặc Khuynh Thành cố nén suy nghĩ muốn đẩy Mặc Dận ra, lặng lẽ lui về phía sau, nhưng giống như có cảm giác, ôm chặt cô theo bản năng hơn.
Mặc Khuynh Thành khóc không ra nước mắt, không có cách nào tránh thoát được, chẳng lẽ phải đợi Mặc Dận tỉnh lại sao?
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện liền bị phủ quyết, nếu là đợi anh tỉnh lại, chẳng lẽ muốn bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại nói chuyện tối qua sao?
Nói chuyện?
Không đúng!
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?
Mặc Khuynh Thành cẩn thận nghĩ lại, mình bị Mặc Dận ôm lấy, sau đó nghe tiếng tim đập, ngủ thiếp đi...
Oh, no!
Bình thường không có phát hiện mình ngủ dễ dàng như vậy, như này không khoa học!
Khẽ ngẩng đầu, nhìn Mặc Dận đang ngủ say, không khỏi than thầm một tiếng, da thật đẹp!
Khoảng cách gần như vậy, gương mặt tuấn tú sắc sảo, da trắng vô cùng mịn màng, không có lỗ chân lông, dưới lông mày, lông mi thon dài nồng đậm chặn lại cặp mắt ngăm đen, môi mỏng như hoa anh đào trắng mịn, giống như một đóa anh túc, mời mọc cô đến hái.
Mặc Khuynh Thành nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, hai môi chạm nhau, mang theo mùi hương nhàn nhạt, tiến lên mũi.
Đột nhiên, Mặc Khuynh Thành cảm giác môi khẽ mở ra, vừa muốn rời đi, lại bị một bàn tay ngăn cản lại.
“Ưm!”
Mặc Khuynh Thành mở to mắt, nhìn Mặc Dận đè mình ở phía dưới, ánh mắt ngăm đen, trở nên thâm thúy, giống như vực sâu, lôi kéo cô tiến vào không thoát ra được.
Mặc Dận không nghĩ vừa mới tỉnh lại liền cho anh một niềm vui lớn như vậy, nhiệt độ trên môi, không có động tác của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cho đến như người dưới mặt lộ vẻ bất mãn, mới tiếc nuối buông ra.
“Mặc Dận, anh anh anh!”
Mặc Dận buồn cười nhìn Mặc Khuynh Thành nổi nóng, cũng không biết nói gì, liền nói: “Cục cưng, anh làm sao?”
“Anh, anh vô sỉ!” Mặc Khuynh Thành im nửa ngày mới nói ra được mấy chữ này, không có biện pháp, ai bảo cô không cưỡng được trước cái đẹp đây.
“Cục cưng, em xem, hàm răng của anh cũng không thiếu.” Mặc Dận còn đặc biệt há miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Mặc Khuynh Thành buồn bực lên không được xuống không xong, đuối lý cô dứt khoát trực tiếp không nói lời nào.
Mặc Dận nhìn cô quay mặt đi, làm bộ vô tội, “Cục cưng, tại sao em không nói chuyện, không phải vừa nãy rất nhiệt tình sao.”
“Ai nhiệt tình!”
A a a a, Mặc Khuynh Thành điên cuồng muốn rút tay ra đánh cho một cái, nói anh không chịu nổi hấp dẫn, ai kêu miệng tiện, đánh chết anh, đánh chết anh!
Mặc Dận đem vẻ mặt của Mặc Khuynh Thành đập vào trong mắt, thầm cười một tiếng, cục cưng của mình đáng yêu cỡ nào.
Không sai, trên mặt lại không thể hiện ra, làm như đáng tiếc nói: “Cục cưng, em muốn chào buổi sáng anh, cũng phải chờ anh tỉnh lại đã, cho nên lúc anh ngủ say, nếu không phải là anh sắp tỉnh lại, có phải em sẽ trốn thoát.”
Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới Mặc Dận sẽ nói thẳng ra như vậy, chỉ là...
Mặt cô tỏ vẻ “Ai không cho anh tỉnh”, “Dận, anh nói muốn hôn chào buổi sáng anh, huống chi, em còn chưa có hỏi anh, sao lại ngủ trên giường em?”
Mặc Dận hô to oan uổng, “Cục cưng, cũng không trách anh, cũng không biết là người nào ngủ thiếp đi còn lôi kéo quần áo của anh, đáng thương cho quần áo của anh, bị nắm đến nhăn nhúm luôn.”
Mặc Khuynh Thành thấy góc áo của anh, nhất thời chột dạ không dứt, đúng, thủ phạm chính là mình, lý do gì cũng không tìm được!
“Mặc Dận.”
Mặc Dận nghe cô không mang theo chút tình cảm nào, chẳng biết tại sao, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
“Hử, cục cưng, a...”
“Phanh.”
Mặc Khuynh Thành ngồi dậy, nhìn Mặc Dận bị mình một cước đá xuống giường, đắc ý cười, “Đáng cười.”