Mọi người vừa dâng lên hảo cảm, nháy mắt liền biến mất, chẳng lẽ bọn họ còn có chuyện họ không biết?
Lê An An luôn luôn yên tĩnh xem kịch ở một góc nhất thời tức giận đến muốn xông lên trước, kỹ nữ thối này, lại ra chiêu này, thật vô sỉ!
“Chẳng lẽ thật sự có bí mật gì không muốn người khác biết?”
“Tôi cảm thấy có khả năng, bằng không sao Lily chỉ nhằm vào Mặc Khuynh Thành mà không nhằm vào những người khác?”
“A, tôi còn nghĩ Mặc Khuynh Thành là người tốt, ai ngờ cũng chỉ là mặt ngoài hiền lành, sau lưng lại làm việc dơ bẩn.”
“Đừng nói, trên mạng không phải nói là Mặc Khuynh Thành có bối cảnh cường đại sao? Mọi người nói xem...”
“Hừ! Không cần công việc hả! Chuyện này chỉ âm thầm nói thôi, người ta còn đang ở hiện trường đấy!”
“Sợ cái gì, cô ta dám làm lại sợ người khác nói hả, nhưng mà thực đồng cảm cho vị hôn phu của cô ta, thậm chí còn không biết gì về vị hôn thê của mình, còn không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua đâu.”
“Các người nói đủ chưa!”
Lê An An thật sự nhịn không được, nếu không phải Mặc Khuynh Thành không nghĩ muốn để mọi người biết bối cảnh của cô lại cường đại như vậy, đám bà tám này còn ở chỗ này mà xuyên tạc sao?
“An An, có cái gì mà tức giận.”
Mặc Khuynh Thành khóe miệng nở nụ cười, giống như người bọn họ nói không phải cô.
“Khuynh Thành, này mà cậu có thể nhịn xuống được, nhưng mình thì không!” Hướng về phía bọn họ rống lên câu, quay đầu nghiêm túc nói: “Trong vòng giải trí chính là vì có đám người các người chướng khí mù mịt như thế, nhưng mà cũng phải, như các người muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn kĩ thuật diễn không có kĩ thuật diễn, trừ bỏ con người, còn có tài năng gì? Tôi đặc biệt muốn hỏi chủ cũ của các người, kĩ thuật thế nào, mang nổi không, có hay đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Lê An An!”
Mễ Mộc Lan ngực phập phồng lên xuống, có thể biết cô ta rốt cuộc có bao nhiêu tức giận.
Không sai, bản thân là dựa vào thủ đoạn như vậy để được vai diễn này, nhưng thế đã thế nào, chuyện tôi tình anh nguyện, tất cả mọi người biết, ít nhất tốt hơn so với Lily dùng quan hệ để vào, huông hồ cố gắng nhiều năm như vậy, muốn nói không có kĩ thuật diễn là không có khả năng, mà Lê An An này, thế mà lại đem bản thân thành không đáng một đồng, rõ ràng chính là phụ nữ rao hàng ở đầu đường vào đêm khuya!
“Rống cái gì mà rống, cô được phép nói người khác lại không cho phép tôi nói cô sao? Huống hồ cô vẫn là người biết rõ sự tình, mà Khuynh Thành nhà chúng tôi...”
“A, cô ta không giống tôi! Đừng tưởng rằng cô nói như vậy là đường đường chính chính có thể che giấu chuyện cô ta bị người khác chơi đùa!”
“Bốp!”
“Ầm.”
“A!”
Chẳng biết lúc nào, Mặc Khuynh Thành đi đến trước mặt Mễ Mộc Lan, tay cầm chiếc khăn tay cẩn thận lau bàn tay trắng nõn, giống như trên đó dính đồ rất bẩn vậy.
“An An, súc miệng.”
Một chai nước khoáng đưa tới, không cần phải nói cũng rõ, người ở đây đều biết, Mặc Khuynh Thành đây là tỏ vẻ cô chẳng thèm quan tâm tới Mễ Mộc Lan, cùng với... Ghê tởm.
“A, à.”
Nhịn cười, dùng nước khoáng mạnh mẽ súc miệng, nhổ một ngụm lớn ra, lau khô khóe miệng còn đọng nước, “Sạch rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mễ Mộc Lan ngã dưới đất,“Nói lại lời vừa nãy lần nữa.”
“Tôi, tôi...”
Mễ Mộc Lan sợ hãi môi run run, nói cũng không rõ ràng.
“Lặp lại lần nữa.”
“Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tunh, công, công tử, người tha thứ cho tôi đi...”
Tiếng khóc vang lên, nước mắt chảy xuống, làm nhòe lớp trang điểm, thật xấu xí.
“Tôi bảo cô lặp lại lần nữa.”
Mặt vẫn không biểu cảm như trước, lặp lại lời nói lúc trước, đôi mắt thâm sâu, nếu người khác nhìn vào, chính là sẽ đóng băng.
Mễ Mộc Lan chỉ không ngừng khóc, lắc lắc đầu, miệng không ngừng nói xin lỗi, chỉ không dám đem lời nói trước đó lặp lại lần nữa.
Cô ta nào có gan đó, kì thực lời nói trước đó chỉ là do quá ghen tị thôi, bộ phim đầu tiên của Mặc Khuynh Thành đạo diễn chính là Từ Lập, khởi điểm cao không nói, kĩ thuật diễn hoàn hảo, fan cũng không giống như fan của các minh tinh khác, đặc biệt đoàn kết, hơn nữa, cô có công ty riêng, không chịu bất cứ quản thúc nào, muốn diễn cái gì liền diễn cái đó, cho dù không làm, bên dưới cũng có người khác kiếm tiền cho cô, quan trọng nhất là, cô chỉ mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi! Lúc cô ta mười bảy tuổi đang làm gì, trốn học, yêu đương?
“Công tử, cô ấy biết sai rồi, cô tha thứ cho cô ấy đi.”
Vu Vĩ thế nào cũng không ngờ, chỉ là việc muốn đuổi Lily đi, lại phát triển tới mức này, nhưng cũng không trách Mặc Khuynh Thành, đám đàn bà ba hoa này lúc trước khi quay đã cảnh cáo, ai ngờ bọn họ căn bản không đem lời ông nói ở trong lòng, xem ra cũng không thể chứa chấp bọn họ nữa.
“Cho nên đạo diễn Vu bảo tôi tha thứ cho bọn họ?”
Giọng mỉa mai nụ cười trên trên miệng, cô vốn đã tỏa ra hơi lạnh quanh người, càng làm cho người ta hô hấp khó khăn.
Cô thậm chí có khí thế như vậy!
Nuốt nước miếng xuống, Vũ Vĩ muốn nói chuyện lúc ông ta vội nghĩ tới câu trả lời thỏa đáng, lại ngửi thấy một mùi khai không thể nào hình dung được của một người đã 26 tuổi.
“Hu hu hu, tôi sai rồi, tôi tiện miệng, tôi không nên nói lung tung, công tử, người tha cho tôi...”
Mễ Mộc Lan ngã sấp dưới đất, trên mặt khóc, phía dưới chảy, người xung quanh che miệng mũi không ngừng lui về phía sau.
Thế mà bị dọa tới đái, lá gan nói bậy lúc này đâu?
Vu Vĩ cũng nhíu mày, lui về phía sau một bước, phất phất tay, “Đưa ra ngoài đi.”
Đạo cụ bị hỏng, ông ta không đau lòng, dù sao sẽ có người thỉnh cầu, nhưng vị bên cạnh này, liền khó rồi...
“Công tử, thật sự rất xin lỗi, tôi lại để chuyện phát sinh như vậy, nghĩ đến là uy nghiêm của tôi không đủ, cũng không đem lời của tôi để ở trong lòng.”
Vốn cho là xử lý Mệ Mộc Lan liền thoát được một kiếp, trong lòng lộp bộp một chút.
“Đạo diễn Vu, thật sự xin lỗi, đều là tại Mễ Mộc Lan kia!”
“Chúng tôi cùng lắm chỉ là ồn ào thôi, tin tưởng chúng tôi, chúng tôi không nói xấu công tử!”
“Đạo diễn Vu, sau này chúng tôi không dám nói lung tung nữa, ông bỏ qua cho chúng tôi lần này đi.”
“A, vừa rồi tôi thấy các người nói chuyện với Mễ Mộc Lan kia vui vẻ lắm, thế nào, giờ lại làm bộ không có xảy ra chuyện gì sao?”
Không có cửa đâu!
Một đám đàn bà ba hoa!
“Lê An An, cô đừng làm công tử thượng nhãn dược thủy!” Trong đó một người không nhịn được chỉ vào cô, thoáng chú ý biểu cảm của Mặc Khuynh Thành, ý đồ nhìn ra chút tha thứ của cô với bọn họ.
Nhưng mà, không có.
“Thượng nhãn dược thủy?” Chống cằm, cảm thấy này có thể, “Khuynh Thành, những người này nói chuyện còn quá đáng hơn Mễ Mộc Lan kia, cậu nhanh phóng thích khí phách bá vương ra, đè chết bọn họ đi!”
Khí phách bá vương? Không phải là khí phách con rùa hả?
Vu Vĩ thiếu chút bật cười, lại vội vàng kìm xuống, khuyên nhủ: “An ma ma, mong cô đừng thượng nhãn dược thủy, nếu thật sự đuổi nhiều người đi như vậy, đến lúc đó tôi tìm đâu ra để bổ sung!”
“Nói cách khác ông cũng muốn đuổi bọn họ ra khỏi tổ kịch hả?” Lê An An trực tiếp bắt lấy trọng điểm, nếu không muốn giữ lại, cái khác còn không dễ làm.
Bày ra tư thế bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Đạo diễn Vu, làng giải trí không thiếu chính là người, chỉ cần đưa tin ra, bảo đảm có rất nhiều đi tới, huống hồ đừng quên công việc của công tử nhà tôi là làm gì.”
“Không phải vậy...”
Đột nhiên nói, ánh mắt sáng lên!
“Đúng, ông yên tâm, muốn có bao nhiêu người có bấy nhiêu.”
Người thôi mà, công ty không có, Mặc Khuynh Thành nhiều người làm như vậy để không cũng đáng tiếc, dù sao tùy tiện tìm vài người là được, bằng không còn có người Đại trang viên nữa, cũng không tin theo đuổi Mặc Khuynh Thành mấy năm nay, lại không có chút kĩ thuật diễn nào.
Vu Vĩ lo lắng, không tiếng động quay đầu hỏi Bàng Tịch, được thấy là không tiếng động bỏ qua, miệng bĩu ra, đã không có ý kiến gì, thì chính là đồng ý.
“Người đâu, đem toàn bộ bọn họ lôi ra ngoài đi, đừng quên bồi thường đấy!”
Khó được hơi giận, giống như thái giám chủ quản, bảo thuộc hạ đem đám người phạm tội kéo ra ngoài chém, phi, là đuổi ra khỏi tổ kịch.
Đám người biến mất, mới cười hì hì nói: “Công tử, chuyện đã giải quyết xong, thật sự rất xin lỗi, đúng rồi, An ma ma ngàn vạn không được quên đấy!”
Không phải vai quan trọng, nhưng một bộ phim không thể thiếu một ít nhân vật nhỏ được.
Vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Đã biết đã biết, sao dong dài vậy.”
Nghĩ cô là dạng người nào, chuyện đã đáp ứng sao có thể không làm được, nhưng mà cô hoàn toàn quên, lúc trước sau khi gặp mẹ Dịch Thần xong, vội vàng bảo Mặc Khuynh Thành cho đi cùng.
Bàng Tịch mắt lặng nhìn cuộc diễn cứ như vậy kết thúc, nhìn Lily bên cạnh, hỏi: “Cô không đi?”
Lily còn chưa phản ứng kịp, nghe tới lời Mễ Mộc Lan nói, nội tâm vô cùng kích động, nhưng mắt thấy thanh danh Mặc Khuynh Thành sẽ tan biến, lại bị Lê An An đánh vỡ, về phần mọi người bị mang đi, không có liên quan tới cô ta, chỉ trách bọn họ nhiều lời, không có năng lực chống lại hậu quả, vừa rồi chính là nên nói.
“Đạo diễn Bàng, ông cứ đùa, không phải mới vừa...”
“Tôi có đồng ý cho cô ở lại?”
Lúc trước ông thờ ơ lạnh nhạt, vì chuyện nhỏ này có Vu Vĩ làm, nhưng người trước mặt này, vai diễn nhiều hơn những người kia, cũng tỏ vẻ, nếu vẫn cứ để bộ dáng bạch liên hoa như cũ, vai này liền không cần quay nữa.
“Bàng, đạo diễn Bàng, không phải vừa rồi tôi nói, sau này tôi sẽ chú ý, tiền tổn thất tôi sẽ bồi thường, ông sẽ không cần...”
“Không thể.”
Thời gian của ông là vô giá, lãng phí tiếp như vậy, cô ta có thể bồi thường hết?
“Tôi...”
Lily thật sự không biết nên nói thế nào, đem ánh mắt cầu cứu về phía Tô Thụy, đã thấy anh ta một mặt âm trầm không nói gì, chẳng lẽ bởi vì lời trước đó của cô ta mà khiến cho anh ta không giúp cô ta nữa?
Nhụt chí cúi đầu, bà vai run rẩy vài cái, vẫn không nói gì.
“Đạo diễn Bàng, cho cô ấy thêm một cơ hội nữa đi.”
Ngoại trừ lúc đánh Mễ Mộc Lan xong nói mấy câu, tiếp đó cô liền không mở miệng, mà giờ phút này cô lại cầu tình cho đầu xỏ gây chuyện, rốt cuộc là cô nghĩ thế nào?
“Cô xác định?” Bàng Tịch không hiểu tâm tư của cô, cho nên chỉ có thể hỏi lại một câu.
Hai tay giơ lên, không mang theo chút thâm ý nào, “Dù sao cũng có người nguyện ý bồi thường, cho thêm cơ hội cũng không phải chuyện to tát gì, nói không chừng có thể diễn tốt lên, cô nói đúng không, Lily tiểu thư?”
“Đúng, đúng vậy, tôi nhất định sẽ diễn tốt, đạo diễn Bàng, ông cho tôi thêm một cơ hội đi!”
Lily không hiểu sao Mặc Khuynh Thành lại không ngừng cầu tình cho mình, nhưng cô ta thật sự không thể mất vai diễn này, cho nên giờ phút này, cô ta cũng không sẵng giọng như bình thường.
Bàng Tịch trầm mặc.
Vu Vĩ nhìn không được, cười giảng hòa, nói: “Bàng Tịch, ông xem bọn họ đều đã nói như vậy rồi, bằng không cứ cho Lily thêm một cơ hội đi.”
Bàng Tịch không nói gì như trước, chuyển mắt nhìn ông ta.
Vu Vĩ bị nhìn cười hắc hắc, ông ta cũng biết bản thân sẽ đứng ở bên Bàng Tịch, nhưng dự cảm của ông ta mãnh liệt nói rằng, nếu giữ lại Lily, cuộc sống sau này sẽ vô cùng đặc sắc.
“Một lần cuối cùng.”
Xoay người, một giây sau liền đổi ý với quyết định vừa xong, xem tình hình này, đến lúc đó lãng phí cuộn phim không biết ai tới bồi thường...
“Cảm ơn đạo diễn Bàng!”
Lily kích động khóe mắt ngấn nước, cố ý xem nhẹ Tô Thụy bên cạnh, quay đầu nói với Ô Mục: “Anh Ô, phiền anh diễn lại cùng tôi một lần nữa.”
Ô Mục có một thân làn da màu đồng, hai hàng lông mày đậm mang theo đôi mắt thâm thúy, trên mũi mang theo gọng kính, môi dưới có chút đầy đặn, quân trang ôm lấy cơ bắp, đường cong tuyệt đẹp.
“Cô cứ đùa, tất cả mọi người là diễn viên, cô cũng đừng khẩn trương, phát huy như bình thường là được.”
Chỉ là một câu khách sáo, lại khiến Lily cho rằng anh ta trước kia có xem qua cô ta diễn, ánh mắt liền sáng lên, “Anh Ô, anh từng xem phim tôi diễn sao? Kì thực không có mấy cảnh, hoàn toàn không nhiều như vai diễn này, nói thật ra, tôi có chút khẩn trương, nếu là vẫn không làm được nên làm cái gì bây giờ...”
Ô Mục có chút trở tay không kịp, người này nói ấm ức liền ấm ức rồi?
“Cô yên tâm, chỉ cần nghiêm túc diễn, đạo diễn Bàng không phải người không thông tình đạt lý.”
“Vậy, nếu tôi không biết gì, có thể hỏi anh không?” Hai mắt mở to, bên trong tràn đầy chờ mong.
“Đương nhiên có thể.”
“Thật cảm ơn anh.”
“Các người muốn tán gẫu tới khi nào?” Bàng Tịch trở lại trước màn hình nhìn mấy người, không vui nói.
Thật là, bọn họ rốt cuộc có khái niệm thời gian không, nếu không, về hết đi.
Mấy người nhanh chóng trở lại vị trí, lúc này, Lily nỗ lực phát huy, cuối cùng liền thông qua.
“Được, nghỉ ngơi.”
Một chữ cuối cùng phun ra, Lily nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng qua, lại dương dương tự đắc, quả nhiên chỉ cần bản thân nỗ lực một chút, là có thể thành công, hừ, Mặc Khuynh Thành, cô chờ đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ hơn cô, đem cô đạp dưới chân!
“Ai ôi!”
“Thật xin lỗi, không biết cô đứng cạnh.”
Lê An An thuận miệng nói một câu xin lỗi, đến ánh mắt cũng không đặt trên người Lily, khiến cho cô ta cảm thấy bản thân bị xem nhẹ.
Há mồm muốn nói lại, lại nghĩ đến trước lúc cô ta rời đi Bàng Tịch đã cảnh cảo, yên lặng ngậm miệng lại, thầm hận, chờ cô ta thành công dùng kĩ thuật diễn chiếm được tán thành của Bàng Tịch, cô ta nhất định sẽ khai đao với Lê An An trước tiên!
Lê An An bất chợt không cảm nhận được oán niệm bên cạnh, nhưng cô là ai, sẽ để ý này sao? Chạy chậm tới chỗ Mặc Khuynh Thành, rối rắm, “Khuynh Thành, Tiểu Tiểu muốn đến.”
Hả?
Chuyển mắt hỏi, không phải cô đã nói hôm nay không cần đến rồi mà?
Đưa điện thoại ra trước mắt cô, nói: “Này, cậu xem, cô ấy nói đã chuẩn bị hết rồi, nếu không đưa tới thật là lãng phí, hơn nữa cũng chỉ có mấy bước.”
Mặc Khuynh Thành thu hồi ánh mắt, trầm tư một lát, “An An, cậu bảo tới cửa sau chờ đi, đưa cô ấy vào.”
Lúc trước vì trời mưa mới bảo cô ấy đừng tới, hiện tại lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mấy người kia chưa rời đi hết, nếu chưa rời đi, bảo đảm lát nữa nhìn thấy cô ấy liền làm ra chuyện khó xử.
“Mình biết rồi.”
Ăn ý lâu như vậy, cho dù không nói rõ ràng cô cũng hiểu, nói không nói nhiều, quay đầu, ánh mắt nhìn nhìn, bọn họ tốt nhất là rời đi rồi, bằng không liền cầu nguyện sẽ không bị bọn họ nói cô quá độc ác.
Mưa to ào ào, cửa không mở hẳn liền đầy ắp người.
“Để cho chúng tôi vào đi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!”
“Lời của đạo diễn Vu, chúng tôi không dám không nghe.” Bảo vệ thật sự khó xử, mấy người này nhìn rất tội nghiệp, nhưng chuyện xảy ra bên trong không phải bọn họ không thấy, nếu là thật sự để cho bọn họ đi vào, như vậy người bị đuổi đi, khẳng định chính là bảo vệ bọn họ.
“Anh rốt cuộc có đồng tình chút nào không, chúng tôi nói nhiều như vậy rồi, thế mà không chịu cho chúng tôi vào, thế nào? Anh không dám đắc tội đạo diễn Vu, liền dám đắc tội chúng tôi hả?”
“A, chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, thế mà dám cản đường bọn tôi, cũng không xem xem bản thân là thân phận gì, chúng tôi tuy đều là tiểu minh tinh, nhưng có thể khiến cho một người không có công việc đấy!”
“Đúng vậy! Anh tốt nhất tránh ra cho chúng tôi, bằng không chỉ chốc lát đạo diễn Vu tha thứ cho chúng tôi, liền cho anh đẹp mặt!”
“Đúng, mau tránh ra!”
Cô một câu tôi một câu, biến thành sắc mặt người bảo vệ liền không tốt.
“Anh bảo vệ, này, ngày hôm nay sao nhiều người đứng ở cửa như vậy?”
Cầm một chiếc ô lớn, mang theo một túi giữ ấm lớn, chân đi ủng, thoáng kinh ngạc.
Những người này sao mặc đồ tổ kịch, chẳng lẽ là diễn viên sao?
Mấy người nghe tiếng quay đầu, chỉ liếc mắt một cái, liền lộ ra biểu cảm hung ác.
Bọn họ biết Âu Dương Tiểu Tiểu, mấy ngày nay đều đúng giờ đưa cơm tới tới cho Mặc Khuynh Thành, mà mới vừa rồi, bọn họ bị thần tượng của cô đuổi ra khỏi tổ kịch, đã tạm thời không động được Mặc Khuynh Thành, người này bọn họ còn có thể động được.
Bảo vệ nhìn vẻ mặt bọn họ, chỉ biết không xong, vội vàng kéo Âu Dương Tiểu Tiểu ra phía sau, “Tiểu Tiểu, cô tìm công tử hả, mau đi vào đi, bằng không đồ ăn nguội mất.”
“Được.”
Âu Dương Tiểu Tiểu tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng biết cái đó và cô không hề có chút liên quan nào, vẫn là công tử quan trọng hơn.
Nhưng, vừa nhấc chân muốn đi vào bên trong, đã bị một tiếng hô lớn gọi lại.
“Đứng lại!”
Khó khăn ổn định là thân hình, quay đầu chỉ vào mình, hỏi: “Cô gọi tôi?”
“Dát, dát, dát.”
Đi giày cao gót, mang theo mùi nước hoa khó ngửi, đi tới trước mặt cô.
“Cô là fan của Mặc Khuynh Thành?”
Không biết vì sao, Âu Dương Tiểu Tiểu thấy có mang theo hơi thở không tốt, chẳng lẽ những người này có cừu oán gì với công tử?
“Đúng thì thế nào, cô là ai?” Ngẩng đầu, thua người không thua khí phách, cô cũng không thể để công tử mất mặt.
“A, tốt lắm.”
Khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đủ gan, đáng tiếc lại là fan của Mặc Khuynh Thành, nâng bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ lên.