Máu tươi, chói mắt đến khó nhìn, dưới lớp áo màu trắng, màu đỏ dính lên làm người ta lo lắng.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, trên ghế tựa một đám “Pho tượng” bắt đầu cử động.
“Bảo bối, anh hai con thế nào rồi!”
Lan Tuyết Mai không kịp thở, nước mắt che kín mắt lại mạnh mẽ không rơi xuống, bà biết, giờ phúc này không được khóc, bà còn phải đợi con trai bà bình an từ phòng cấp cứu đi ra.
“Mẹ, bác sĩ đang cứu rồi, mẹ ngồi xuống một lát.”
Sắc mặt trắng bệch nhàn nhạt mỉm cười, khó coi, càng làm cho Lan Tuyết Mai thêm đau lòng.
Bà muốn hỏi tình hình có nghiêm trọng hay không, có phải tỉ lệ sống rất nhỏ không, có phải...
“Mẹ, không cần nghĩ quá nhiều đâu.”
Giờ phút này Mặc Khuynh Thành cũng không biết nên an ủi thế nào, khi thấy Mặc Giác ngã vào trong lòng Hồng Thủy, trái tim có nháy mắt ngừng đập, một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, còn ầm ĩ muốn giết địch, một giây sau lại im lặng không một tiếng động nào, lại nhìn Hồng Thủy mất hồn ngồi ở cửa phòng cấp cứu, nếu là Mặc Dận bị nguy hiểm, cô cũng sẽ không chút do dự mà đỡ thay cho anh.
“Hừ, vợ, nhỏ lưu manh đấy không có chuyện gì đâu, em đừng lãng phí tình cảm nữa.”
Tuy Mặc Tuyển Thần nói lời khó nghe, nhưng chỉ cần quan sát, lo lắng cất dấu trong đôi mắt, chỉ là ông thân là đàn ông, trụ cột gia đình, nếu bản thân không kiềm chế được, vậy Lan Tuyết Mai sẽ càng khó chịu.
Không tiếng động gật đầu, thong thả dựa lên bờ vai ông,ý muốn tìm kiếm chút kiên cường.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, ánh mắt cúi xuống, nói một câu, “Vợ, chúng ta là trưởng bối còn không đau khổ bằng người khác đâu.”
Lan Tuyết Mai thuận thế nhìn qua, hoàn toàn là theo bản năng mà đau lòng, đối với Hồng Thủy, bà vẫn rất thích, chỉ là không biết từ lúc nào đã ở bên Mặc Giác rồi.
Đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt anh ta ngồi xuống.
“Tâm Thủy, nó sẽ tốt lên thôi.”
Mặt chôn ở hai tay ngẩng lên, hai mắt trống rỗng không có tiêu cự, giọng nói khàn khàn, “Người, không trách cháu sao?”
Nếu không phải do anh ta, Mặc Giác sẽ không bị thương, nếu không phải tại anh ta, hiện tại anh vẫn vui vẻ gọi mình vợ ơi, nếu không phải do anh ta, cha mẹ anh sẽ không cần lo lắng như vậy...
Lan Tuyết Mai nhìn Hồng Thủy vẻ mặt áy náy, oán hận bản thân, nhẹ nhàng ôm anh ta vào lòng, an ủi: “Tâm Thủy, cháu không cần nghĩ nhiều, ta rất vui Giác nhi đưa ra lựa chọn như vậy, bởi vì nó là đàn ông, cho nên nó có nghĩa vụ bảo vệ người mình yêu.”
Theo mỗi một tiếng ôn nhu khuyên bảo, nước mắt Hồng Thủy cuối cùng cũng trào ra.
Tí tách, tí tách!
Mỗi một giọt ươn ướt rơi xuống đầu vai Lan Tuyết Mai, cũng khiến cho lão Vương luôn đứng bên cạnh chờ đợi thoáng chua xót.
Lâu chủ của ông rất vất vả mới được ở bên người trong lòng, nhưng lại chưa hạnh phúc được bao lâu, liền gặp chuyện như vậy, may mắn, may mắn người Mặc gia hiểu lý lẽ, bằng không ông không biết lâu chủ sẽ tự trách thế nào đâu.
“Két.”
Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, bác sĩ từ cánh cửa lạnh như băng đi ra.
Tháo khẩu trang xuống, bác sĩ lộ vẻ tiếc nuối, “Thực xin lỗi, mong nén bi thương.”
Ầm!
Bầu trời bên ngoài chợt đánh xuống một tia chớp, hung hăng kêu lên, cũng xé rách lòng mọi người.
“Không!”
Hồng Thủy kêu thảm, anh ta không tin, không tin Mặc Giác luôn luôn quấn quít lấy mình cứ như vậy bỏ anh ta mà đi, anh ta không tin!
“Ông nhất định đang lừa tôi! Tên ngốc kia sao có thể bỏ tôi rời đi được, làm sao có thể!”
Níu chặt cổ áo bác sĩ, hai mắt tràn ngập tơ máu trừng mắt nhìn ông ấy.
“Mong anh bình tĩnh chút, tôi biết chuyện như này rất khó chấp nhận, nhưng người đã đi rồi, chúng tôi đã tận lực rồi!”
“Lang băm! Ông là cái đồ lang băm!” Rống giận hai tiếng, xoay người nói với lão Vương, “Lão Vương, ông tìm bác sĩ tốt nhất cho tôi, tôi không tin Mặc Giác đi rồi, tuyệt đối không!”
“Vâng ạ.”
Mang theo sắc mặt trầm trọng, cho dù biết làm gì cũng vô dụng, nhưng như thế có thể khiến cho trong lòng lâu chủ thoải mái hơn chút, ông làm cái gì cũng được.
“Đứng lại!”
Mặc Tuyển Thần quát lớn ngăn bước chân lão Vương lại, mặt trầm xuống đi đến trước mặt Hồng Thủy, đem bác sĩ trong tay anh ta xuống.
“Ngại quá, cậu ấy kích động quá.”
“Không, không có việc gì.”
Bác sĩ cũng hiểu được tâm tình của anh ta, vẻ mặt xin lỗi, ý bảo y tá phía sau rời đi trước.
Mặc Tuyển Thần thở dài, không phải ông không đau lòng, chỉ là có chút sự tình vào lúc ban đầu đã đoán trước được rồi.
“Hồng Thủy, tôi biết cậu yêu xú tiểu tử kia, nhưng sự thật chính là như thế, cậu không cần tự trách, nói vậy, nó cũng không hi vọng cậu như vậy.”
Tựa vào cánh cửa lạnh lẽo chậm rãi ngồi xuống, áo dài màu đỏ vô cùng chói mắt, hai tay trắng bệch giống như có thể nhìn thấy cảnh Mặc Giác ngã vào ngực lúc đó, cho tới bây giờ anh ta đều không biết, có một ngày bản thân sẽ cảm thấy máu có thể làm người ta hít thở không thông.
“Đều là do tôi, là tôi không tốt, là tôi, đều lại tôi...”
Miệng lần lượt tự trách, nước mắt như không cần tiền từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Ài.” Mặc Tuyển Thần ngồi xổm xuống, kéo anh ta lên, “Nếu cậu vẫn còn yêu nó, liền lau khô nước mắt, nhìn mặt nó lần cuối cùng.”
Oanh!
Thân thể Hồng Thủy liền cứng ngắc.
Gặp mặt lần cuối...Lần cuối... gặp mặt sao...
Trong lúc bất tri bất giác, đã đến lần cuối... Nhưng mà làm sao bây giờ, anh ta rất muốn, rất muốn nghe cậu ta gọi mình một câu vợ ơi...
Đầu hỗn loạn, ý thức đứng lên đẩy cánh cửa ra, nhìn người được tấm vải trắng phủ lên, ngón tay run run chậm rãi xốc lên...
Một năm sau.
Ngày hôm nay, Mặc Khuynh Thành nghênh đón ngày quan trọng nhất đời người.
“Này, các cậu nhanh lên!”
“Trang sức của cô dâu đâu? Ở đâu?”
“Ở trong này, tiếp đi!”
“Lê An An, cậu đừng có gấp, nhân vật chính còn chưa tới đâu!”
Đào Hề Nhiễm túm lấy Mặc Khuynh Thành còn trong trạng thái buồn ngủ đi tới trước bàn trang điểm.
Lê An An cầm hộp trang sức, một mặt tức rèn không thành thép, “Mặc Khuynh Thành, hôm nay là ngày quan trọng của cậu đấy! Sao cậu cứ không nhanh không chậm, xe sắp tới đón rồi!”
Xoa xoa hai mắt, rầu rĩ nói: “Không phải chỉ là hôn lễ hay sao, có gì quan trọng phải gấp vậy?”
Kỳ thực cô càng muốn nói hôn lễ thật sự không quan trọng, mấy năm nay, cô cùng Mặc Dận luôn luôn là lo lắng, lại lo lắng, nhưng cũng chỉ là hình thức thôi, có hoặc không với cô đều không sao, huống hồ, cô cảm thấy hôn lễ thật sự rất phiền toái!
Đáng tiếc người trong nhà không có ai chịu nghe ý kiến của cô, thậm chí Lê An An vì muốn thay đổi suy nghĩ của cô cố ý lên Weibo nói, không chỉ có người Đại trang viên, có thể nói là cả nước đều biết cô kết hôn, nhưng lại không muốn tổ chức hôn lễ!
Cái này tốt lắm, điện thoại của cô, hộp thư của công ty, đến ngay cả mail của công ty cũng nổ tung rồi.
Thở dài, Mặc Khuynh Thành cảm thấy hôn lễ của mình bị một đám người xử lý, mà cô, chính là con khỉ bị người khác nhìn vào.
“Khuynh Thành, quyết định hôm nay làm ngày kết hôn thật sự tốt sao?”
Ngày này một năm trước, Mặc gia mất đi Mặc Giác, đất nước mất đi một vị quân nhân xuất sắc, Nhất Hào cũng cấp cho Mặc Giác huân chương, mà Hồng Thủy từ ngày đó đã mai danh ẩn tích, ai cũng không biết anh ta đi nơi nào.
“An An, không cần nghĩ nhiều, ngày hôm nay tốt lắm, anh hai cũng có thể tận mắt nhìn thấy.”
Ngày đó Hồng Thủy từ phòng cấp cứu đi ra liền mang theo lão Vương trực tiếp rời đi, mặc “Hậu sự” của Mặc Giác để Mặc Dận gánh vác, toàn bộ đều trở về nguyên trạng.
Lê An An cũng không nói nhiều, nhớ tới quân huấn khi đó, rất nhiều sinh viên ở sau lưng Mặc Giác gọi anh là Ma giáo quan, tuy là như thế, nhưng lúc anh gặp chuyện không may, rất nhiều người rơi nước mắt, đến cả cô, cũng thường xuyên nhớ tới.
Chỉ là, cũng không biết Mặc Dận nghĩ thế nào, không chỉ không bày linh đường, đến ngay cả bài vị cũng không có, người khác còn tưởng người này vẫn còn sống.
“Mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?”
Lan Tuyết Mai một thân mặt sườn xám màu tím, vòng trân châu màu trắng ôm lấy cổ áo, trên vai khoác một áo khoác lông chồn màu trắng, tóc dài uốn lại, hai mắt nghĩ tới khi đó, nụ cười vẫn không biến mất.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Hôm nay khách đến rất nhiều, tuy cô không biết rõ, nhưng cũng biết đại khái, cho nên lúc trời còn chưa sáng, Mặc gia đã đèn điện sáng trưng, công việc lu bù lên.
Lan Tuyết Mai đến chỗ bàn trang điểm, nghiêm túc nhìn, “Dưới lầu có bọn họ rồi, hôm nay, chuyện gì cũng không sánh bằng con gái của mẹ.”
Mặc Khuynh Thành cảm nhận được cả người bà phát ra vui sướng, tảng đá trong lòng buông xuống một chút, hôn lễ định vào ngày này, kì thực cô cũng lo lắng tâm tình của Lan Tuyết Mai, may mắn, bà không buồn như trước kia.
“Mẹ, con không muốn gả.”
Không phải tình cảm tới nhanh, sau khi xác định ngày cưới ở nhà liền bắt đầu chuẩn bị, trong đó về phòng cưới là tranh cãi lâu nhất, Mặc Tuyển Thần không muốn bọn họ ở riêng, mà Mặc Dận lại kiên trì muốn chuyển ra, cuối cùng vẫn là Mặc Ngật ra tay, trực tiếp mua một biệt thự xa hoa bên cạnh công ty bọn họ.
Lan Tuyết Mai vuốt tóc cô, cười nói: “Nha đầu ngốc, nếu không gả, để Dận nhi biết sẽ sốt ruột đấy.”
“Nó dám!” Mặc Tuyển Thần vốn lên xem bảo bảo chuẩn bị thế nào rồi lúc nghe được lời của bà lập tức xông tới, không gả mới tốt, bảo bảo ông nuôi dưỡng mười mấy năm, cứ như vậy bị người khác cướp đi, quả thật không thể nhịn!
“Bảo bảo, con không muốn gả thì sẽ không gả, cha vẫn có năng lực nuôi con cả đời.”
Lan Tuyết Mai không nghĩ tới vào lúc này ông lại nhảy ra, trực tiếp nhéo lỗ tai, “Mặc Tuyển Thần, vừa rồi anh nói cái gì?”
Mặc Tuyển Thần nhe răng trợn mắt, ngoài miệng cũng không nhả ra, “Vợ, này sao trách anh được, là bảo bảo không muốn kết hôn, này cũng rất tốt, ở trong nhà lúc nào cũng có thể nhìn thấy, huống hồ chúng ta cũng không phải không nuôi nổi nó.”
Lan Tuyết Mai dở khóc dở cười, bảo bảo cũng không phải là gả cho người khác, gả cho Dận nhi rất tốt, không cần lo lắng bị bắt nạt, mấu chốt chính là vẫn là người Mặc gia, tuy là ở riêng, nhưng chỉ cần hai đứa muốn, tùy lúc có thể gặp được, huống hồ bình thường công việc hai đứa cũng bận, thời gian gặp nhau cũng không nhiều, cho nên ở riêng hay ở cũng nhà cũng không khác mấy.
Mặc Tuyển Thần một mặt bực tức, Lan Tuyết Mai chưa từng phản bác ông lại phản bác ông về vấn đề này.
“Vợ, không giống, trước kia chúng ta về nhà là có thể nhìn thấy bảo bảo, nếu thực gả đi, sau này trong biệt thự sẽ trống trải đi nhiều.”
Lan Tuyết Mai nghĩ nghĩ, vấn đề này thật đau đầu, nghĩ chính là vì Mặc gia quá rộng hơn nữa không có phương tiện để đi làm nên mới chuyển ra, hiện tại chờ sau khi Mặc Dận chuyển đi, trong biệt thự cũng chỉ còn lại hai người bọn họ...
Mặc Tuyển Thần nhìn vẻ mặt của Lan Tuyết Mai, trong lòng kích động, vợ ông đã nghĩ thông rồi sao?
Ai ngờ một giây sau, sức trên tay Lan Tuyết Mai lại tăng thêm, “Mặc Tuyển Thần, đừng cho là em không biết anh có quỷ kế gì, anh đó, vẫn nên thành thật đi xuống tiếp khách đi!”
“Vợ à!”
Mặc Tuyển Thần kêu thảm, lúc trước định ngày cưới cũng không coi trọng ý kiến của ông, hiện tại chút yêu cầu nho nhỏ cũng không thỏa mãn ông, trời ạ, sao ông cảm thấy thế giới ông tối đen vậy!
Lan Tuyết Mai hoàn toàn không thèm nhìn Mặc Tuyển Thần, một tay lôi ông ra khỏi cửa rồi đóng lại.
Mặc Khuynh Thành nhìn nhìn, nói với đám Lê An An trong phòng: “Các cậu cũng ra ngoài trước đi.”
“Được.”
Bọn họ biết Mặc Khuynh Thành muốn nói chuyện riêng với Lan Tuyết Mai, rất tự giác đi ra ngoài.
“Bảo bảo, con muốn nói gì với mẹ hả?”
Lan Tuyết Mai đứng ở phía sau Mặc Khuynh Thành, xuyên qua gương nhìn bảo bảo không chân thật, khe khẽ thở dài, con cái đều trưởng thành rồi, bọn họ cũng già đi...
Mặc Khuynh Thành đưa tay nắm lấy tay bà, cắn cắn môi xuống, “Mẹ, con có chuyện này muốn nói cho mẹ.”
Một năm rồi, người biết chỉ có cô và Mặc Dận, bọn họ tận mắt thấy người trong nhà đắm chìm trong bi thương một đoạn thời gian lại cái gì cũng không nói, mỗi khi như vậy, cô mở miệng muốn nói cho bọn họ biết chân tướng, lại không thể nói ra được, cảm giác giữ bí mật nay, thật sự rất tệ.
Lan Tuyết Mai thoáng như biết cô muốn nói gì, che miệng cô, lắc đầu, “Bảo bảo, có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ, lúc trước hai đứa không bảo chúng ta chuẩn bị linh đường, chúng ta đã biết rồi.”
Con trai con gái nhà mình như thế nào, bọn họ sao không biết, ba đứa cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng sâu sắc, nhưng sau khi xảy ra chuyện, hai người lại có thể bình tĩnh yêu cầu không bày linh đường, trong lòng liền nghi ngờ, chỉ là bọn họ không muốn vạch trần, có một số việc trong lòng hộ biết rõ, cho nên bà cho rằng đã “Chết” rồi.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, “Mẹ, mọi người đều biết hết rồi hả?”
Nghĩ như vậy, chuyện gì cũng đều biến thành hợp lý rồi.
“Đúng vậy, đoán được, bảo bảo, chuyện này các con còn dám lừa chúng ta, nên đánh!”
Nhớ ngày đó bà chảy bao nhiêu nước mắt, trong mắt bọn họ, người Mặc gia liền không hiểu lý lẽ như vậy sao? Tuy nói rằng hai người đàn ông ở cùng nhau có thể có chút kì quái, nhưng bọn họ thân là cha mẹ, là người nhà, chỉ hi vọng con cái có thể tìm được hạnh phúc của mình.
“Mẹ, thật xin lỗi.”
Vùi đầu trong ngực bà, làm nũng, mà tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
“Đứa ngốc, các con đều là con của ta.”
Mười tháng mang thai, cất tiếng khóc chào đời, nuôi dưỡng hai mươi mấy năm, cho dù mình bận, cũng không thay đổi được người mẹ này hiểu lòng các con, chính bởi vì như vậy, bà mới biết rõ là mấy đứa nhỏ hợp lại lừa bọn họ.
“Được rồi, để mẹ xem xem, bảo bảo nhà ta mặc váy cưới xinh đẹp như vậy, nhất định mê đảo đàn ông trên đời!”
Cười một tiếng, kiêu ngạo ngước mắt, ánh mắt sáng lên, “Sai rồi, là cả nam lẫn nữ!”
Lan Tuyết Mai nhớ ra, nghĩ tới các đoàn trong Đại trang viên, cũng không phải là nam nữ đều ăn như vậy?