Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 46: Người bệnh tâm thần



Edit:windy

Mặc Khuynh Thành cũng không quản phản ứng của mấy người đó, nhấc chân lôi kéo Mặc Dận vào bệnh viện.

Phóng viên phản ứng chậm một nhịp nhìn bóng lưng của hai người, không xác định hỏi: “Người đàn ông kia rất giống với người trong ảnh có phải không?”

Chỉ có một câu, tất cả mọi người đều phản ứng lại.

Cẩn thân đánh giá phía sau của Mặc Dận, sau đó cùng ra một cái kết luận, người đàn ông này 80% là người trên ảnh.

Cuống quít cầm lấy máy ảnh, tiêu cự còn chưa ngắm chuẩn, hai người cũng đã biến mất trong đại sảnh.

Mọi người ảo não, thời cơ tốt ở ngay trước mắt, lại bởi vì Mặc Khuynh Thành toàn thân phát ra ánh sáng che mờ đi bộ dáng của người bạn trai thần bí, làm cho bọn họ không thể không lo lắng sau khi trở về bị trách cứ.

Bên kia, Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận đã đi tới tầng năm phòng chăm sóc đặc biệt.

“Xin chào, xin hỏi hai vị tìm ai?”

Mặc Khuynh Thành tháo mắt kính trên mũi xuống, trên mặt mang theo nụ cười khách khí, nói: “Chào cô, xin hỏi phòng bệnh của Tang Nhất Cầm ở đâu?”

Hộ sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vẻ mặt có chút kì lạ nói: “Mặc tiểu thư, thật xin lỗi, không phải người nhà Tang Nhất Cầm không cho hỏi thăm.”

Mặc Khuynh Thành cũng đoán cô ấy sẽ từ chối như vậy, người dựa vào hộ sĩ, túy ý lắc lư hoa tươi trên tay, thiện ý nói: “Hộ sĩ, tôi sẽ không làm gì với bệnh nhân đâu, nếu cô lắng có thể đi vào cùng tôi.”

Hộ sĩ do dự hồi lâu, lại nhìn bộ dáng hai người chân thành, chỉ có thể làm bộ vô ý nói: “Tang Nhất Cầm hình như giường 22.”

Trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên ánh sáng, khóe miệng toét ra ôn nhu nói cảm ơn, liền dẫn Mặc Dận đi về phía phòng bệnh nặng.

Còn chưa đi đến trước cửa, liền nghe thấy tiếng khóc truyền ra.

“Bịch.”

“Tang Nhất Cầm, con là muốn chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?” Tang Vĩnh Tiệp vô cùng đau đớn nói xong, cặp mắt thông minh lanh lợi đã trở nên trống rỗng vô lực, giữa mái tóc đen, liền có thêm vài sợi tóc bạc.

Tang Nhất Cầm nằm yên lặng trên giường bệnh, chóp mũi đeo bình dưỡng khí duy trì động lực sinh tồn của cô ta.

Mục Hồng đau lòng xoa cái trán của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhất Cầm, có chuyện gì chúng ta nói chuyện cùng nhau, vì sao phải hủy hoại bản thân như vậy?” Bà ta thế nào cũng nghĩ không thông, chỉ là náo với một bạn học thôi, vậy mà biến thành như bây giờ.

Tang Vĩnh Tiệp bước đi thong thả ở trong phòng, lo âu bất an muốn tìm cách đối phó.

Mặc gia vốn đã có ý kiến với bọn họ, không chỉ có Tang Nhất Cầm chỉ có thể ngây ngốc ở nhà, đến ngay cả bọn họ, cũng đã bị cách chức tạm thời, nhưng mà về sau không biết tại sao, chức vị của bọn họ lại khôi phục bình thường, lại thêm Tang Nhất Cầm tự mình tới quân doanh giải thích, chuyện này cho dù thế nào, cũng coi như qua rồi.

Nhưng tình huống hiện tại, rõ ràng là Tang Nhất Cầm có tật giật mình, nếu không thì sẽ không có trực tiếp nhảy lầu trốn tránh.

Bây giờ làm cái gì bây giờ, không lẽ là chờ trong vô ích sao?

“Két.”

Cửa phòng bị một cánh tay trắng nõn đẩy ra.

“A!”

Tang Nhất Cầm nhìn thấy người nằm mơ cũng sợ hãi, trực tiếp hết rầm lên.

“A! Cô không được tới đây, tôi là vô tội, cô buông tha cho tôi đi!”

Cô ta vừa nói vừa chui vào trong chăn, sợ Mặc Khuynh Thành sẽ túm cô ta lại.

Mục Hồng ở bên cạnh trấn an cô ta, một bên không vui nhìn về phía người đứng ở cửa.

“Cô tới làm gì, lại vẫn thấy hại chúng tôi chưa đủ hả?”

“Mục hồng!” Tang Vĩnh Tiệp vội vàng ngăn lại, sau đó còn thoáng liếc mắt nhìn Mặc Khuynh Thành một cái.

Nhưng mà Mục Hồng một chút cũng không có hiểu tâm tư của ông ta, trực tiếp đẩy ông ta ra, gào thét: “Tang Vĩnh Tiệp, Cầm Cầm rốt cục có phải là con ruột ông hay không!”

Tang Vĩnh Tiệp dằn lại lửa giận trong lòng, nói: “Mục Hồng, Cầm Cầm là con gái ruột của tôi, nhưng mà giờ phút này không phải lúc tùy hứng.”

“Tùy hứng? Tang Vĩnh Tiệp, ông cũng dám nói tôi tùy hứng!” Tiếp theo lời nói xoay chuyển, nhìn Mặc Khuynh Thành đang rất nhàn nhã, “Cô cái đồ bại hoại này, tai họa của một nhà chúng tôi, giờ sao còn có mặt mũi tới đây!”

Hai tay Mặc Khuynh Thành giơ lên nhún vai xuống, vô tội nói: “Bà Tang, không nên nói tùy tiện lung tung được, tới cùng là ai gây họa cho ai trước?”

Mục Hồng là Phó Cục Trưởng bộ giáo dục nhiều năm, ít nhiều cong công quẹo quẹo vẫn hiểu, lại nhìn ánh mắt Tang Vĩnh Tiệp mơ hồ bất định cùng với bộ dáng Tang Nhất Cầm co rúm ở trong chăn, cũng biết không cần hỏi nữa rồi.

Mặc Khuynh Thành đi vào trong căn phòng, đóng cửa chặn lại ánh mắt của người khác nhìn tới lại.

“Xem ra bà Tang cũng đã rõ ràng tới cùng là ai gây họa cho ai rồi, như thế chúng ta có thể nói chuyện chính rồi.”

Cô kéo Mặc Dận đi đến sofa bên cạnh, mang hoa tươi với hoa quả tùy ý đặt lên trên mặt đất, lười biếng vắt chéo chân.

Mục Hồng dù biết là lỗi của ai rồi, nhưng vẫn không quen nhìn bộ dạng của Mặc Khuynh Thành như vậy, này tính làm gì.

“Tôi không biết lời cô nói là có ý gì, cho dù giữa bạn học với nhau xảy ra mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không đến mức nháo thành như bây giờ, tôi còn muốn hỏi cô, chuyện này giải quyết thế nào!”

Mặc Khuynh Thành cười nhạo một tiếng, cô đột nhiên có chút thương hại Tang Nhất Cầm, gen của cha mẹ đã không mạnh rồi, dẫn đến hiện tại dù muốn tính kế người khác, cũng không có đầu óc.

“Cô cười cái gì!” Mục hồng càng thêm không vui nhìn cô, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ nhưng lại là một minh tinh không lớn không nhỏ, nói chút khó nghe, chính là một con hát, thực cho là bọn họ hết cách với cô rồi hả?

Nụ cười khóe miệng Mặc Khuynh Thành càng thêm sâu sắc, vẻ mặt yêu mị yên lặng nhìn Mặc Dận.

Tuy cô như vậy thật sự xinh đẹp động lòng người, nhưng mình vẫn thức thời làm người xem thôi.

“Tôi cười cái gì? Tôi cười bà như vậy sao ngồi lên vị trí này được.”

Ánh mắt lạnh lùng quét lên trên người Mục Hồng, bà ta giật mình ngây người một giây, có chút kinh hãi nhìn Mặc Khuynh Thành.

Cô làm sao có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy?

Vốn muốn nhìn cho rõ ràng, lại phát hiện vẻ mặt cô đã khôi phục thành vẻ mặt thường ngày.

Nhất định là mình nhìn nhầm rồi.

Mục Hồng chỉnh lý lại tâm tình, bày ra tư thái Phó Cục trưởng, lời nói thấm thía nói: “Bạn học Mặc, tôi biết là Cầm Cầm sai, nhưng sau này không phải nó đã thành tâm tới xin lỗi rồi sao? Khoan dung độ lượng mà nói, có một sô chuyện vẫn là không cần làm quá tuyệt là được.”

Đầu lòng mày Mặc Khuynh Thành nhíu lại, không tiếng động nhìn Mặc Dận một cái.

[Cô ta bị uy hiếp rồi hả?]

[Ừ.]

Cô đạt được đáp án khẳng định, trong lòng thầm than một tiếng, không lẽ bản thân thật sự là người có bộ dạng dễ bị bắt nạt?

“Bà Tang, tôi nghĩ khả năng bà không hề hiểu ra ý của tôi rồi, hiện tại không phải là tôi không tha cho các người, mà là chính Tang Nhất Cầm muốn tìm tai vạ cho tôi.” Cho nên bà vẫn nên khuyên nhủ lại cô ta hẳn hoi đi.

Mục Hồng không có nhìn Tang Nhất Cầm, cho dù con bé có thật sự tìm tai vạ cho Mặc Khuynh Thành, cũng là vinh hạnh của cô.

“Chuyện Cầm Cầm bên này không cần cô quan tâm, tôi chỉ muốn một đáp án, cô có nguyện ý giải thích rõ ràng với bên truyền thông hay không?”

Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ bàn tay Mặc Dận, sau đó hơi chút vô tội nói: “Bà Tang, tôi nghĩ giờ bà vẫn không hiểu ý của tôi rồi, tôi chỉ là người nằm cũng trúng đạn, giải thích rõ ràng hẳn phải là Tang Nhất Cầm.”

“Lời này của cô là có ý gì, bảo Cầm Cầm nhà chúng tôi ở trước nhiều truyền thông như vậy giải thích rõ ràng cho một con hát như cô?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tang Vĩnh Tiệp cũng hơi chút thay đổi.

Tuy Mục Hồng nói có chút khó nghe, nhưng là Mặc Khuynh Thành yêu cầu cũng hơi quá đáng.

Trước không đề cập tới thân phận của bọn họ, dù chỉ cần là một mình Tang Nhất Cầm, nếu như thực đi giải thích, con bé làm gì còn mặt mũi học ở Đại học Đế Đô, mà bọn họ rất không dễ dàng gì khôi phục được chức vị, cũng đem mất đi sao.

“Bạn học Mặc, chuyện này có thể thương lượng một chút hay không, cô cũng biết Cầm Cầm vẫn là sinh viên, nếu là làm lớn chuyện như vậy, nó ở trường học cũng không ở nổi nữa.”

“Hóa ra hiện tại cô ta còn có thể ở lại.” Biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ của Mặc Khuynh Thành khiến cho mọi người nghẹn lời, thì ra cô đã muốn đuổi Tang Nhất Cầm đi.

Mục Hồng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, nhìn Tang Nhất Cầm trốn ở trong chăn, trực tiếp kéo chăn.

“Con vẫn còn trốn, đều là do con làm ra, nếu không sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!”

Tang Nhất Cầm trên giường cuộn người lại, trên người lạnh run.

Cô ta bịt lỗ tai lại, hai mắt nhắm chặt, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi...”

Cô ta như vậy khiến cho hai người Tang Vĩnh Tiệp đau lòng, nhưng nghĩ tới khả năng sau này sẽ rơi vào hậu quả thảm hại hơn, đành phải ngoan độc quyết tâm.

“Cầm Cầm, hôm này con phải cùng bạn học Mặc giải thích, vốn chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ, lại biến thành dư luận xôn xao, tránh né có thể giải quyết sự tình sao?”

Mặc Dận nhíu mày lại, lời Mục Hồng nói từ trong ra ngoài đều là đang nói Mặc Khuynh Thành xé bé thành to, nếu lời này để cho người ngoài nghe thấy, còn không biết sẽ truyền cô như nào đâu.

“Không, không phải là lỗi của tôi, thật sự không phải tôi làm, tôi...”

Mặc Khuynh Thành nhìn phản ứng của Tang Nhất Cầm có chút kì quái, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu sắc.

Tang Nhất Cầm thế nào cũng chỉ là một người bị sủng thành hư, chuyện như vậy chỉ là người ở sau lưng kia giật dây thôi, nhưng tình huống hiện tại...

“Bốp.”

Cửa đột nhiên mở ra, một đống người mặc áo dài trắng xông tới.

“Chính là cô ta, có người báo là cô ta bị bệnh tâm thần, xin cho chúng tôi mang đi.” Một bác sĩ mang khẩu trang nói.

“Không có khả năng!”

Tang Vĩnh Tiệp cùng Mục Hồng che ở trước mắt bọn họ.

“Con gái của tôi làm sao có thể bị bệnh tâm thần được, chính là nói xấu!”

Người bác sĩ đứng đầu nhàn nhạt lấy ra một tờ giấy đưa ra.

“Đây là chứng minh của bệnh viện chúng tôi, mời không cần ngăn cản công tác của chúng tôi.”

Bác sĩ hướng tới phía sau, một đám người tiến lên.

“Con gái của tôi không bị bệnh tâm thần, các người mau buông tay ra!”

“Bệnh viện kia của các người, tôi muốn tố cáo các người!”

“Tang tiên sinh, chúng tôi là tam viện Thành Nam, các vị muốn tố cáo mà nói, mời gọi tới số điện thoại này.”

Tang Vĩnh Tiệp sững sờ nhận lấy danh thiếp, tại lúc vẫn chưa kịp phản ứng, Tang Nhất Cầm đã bị bọn họ mang đi rồi.

“Cầm Cầm, Cầm Cầm!”

Mục Hồng ở phía sau gào khóc, thanh âm càng ngày càng nhỏ, chỉ còn lại ba người ở trong phòng bệnh.

“Được rồi hình như chúng tôi tới không phải lúc rồi, Tang tiên sinh, chừng nào thì ông rảnh chúng ta có thể tiếp túc nói vấn đề vừa rồi.”

Nói xong, cô liền kéo Mặc Dận từ từ rời khỏi phòng bệnh.

Người vây quanh ở phòng bệnh nhao nhao lui về phía sau một bước.

Bọn họ không biết vì sao Tang Nhất Cầm lại bị người của bệnh viện tâm thần mang đi, nhưng sự tình xảy ra tại lúc sau khi cô tới đây, này khiến cho bọn họ không thể suy đoán là cô gọi bác sĩ tới.

Mà chút ấy Tang Vĩnh Tiệp hiển nhiên cũng đoán được.

Ông ta phức tạp nhìn hai người rời đi, rất dễ dàng đem khả năng này loại trừ đi.

Không phải ông ta sợ hãi thế lực của Mặc gia, mà là vừa vặn vài lần tiếp xúc, ông ta tuyệt đối hiểu rõ, cô không phải là người như thế.

Hai người rời khỏi bệnh viện trực tiếp đi tới Tam viện.

“Các người buông ta, tôi không phải là bị bệnh tâm thần!”

Tang Nhất Cầm nhìn căn phòng kín chỉ có một khoảng cửa sổ nhỏ, càng thêm bối rối.

Cô ta không muốn vào nơi này, tuyệt đối không cần!

Hai người áo dài trắng thờ ơ nhìn cô ta lăn qua lăn lại.

“Cô vẫn là chết tâm đi, an ổn ở trong này đi, nếu không thì có người sẽ nếm mùi đau khổ đấy.”

Tang Nhất Cầm quay đầu, quát: “Các người nhận bao nhiêu tiền của Mặc Khuynh Thành, cô ta cho các người bao nhiêu, tôi trả gấp hai lần, chỉ cần các người thả tôi ra!” Cô ta cũng không dám đối kháng với Mặc Khuynh Thành nữa.

Áo dài trắng đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc, một lời không nói đẩy cô ta vào trong gian phòng.

“Rầm!”

Tang Nhất Cầm ngã nhào trên đất, nhìn cửa sắt không có một chỗ nào để mở ra.

Cô ta mất đi tất cả sức lực, thất hồn lạc phách nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo.

“Các người là ai?”

Áo dài trắng thấy đột nhiên xuất hiện hai người, cảnh giác hỏi.

Mặc Khuynh Thành cười khách khí nói: “Chúng tôi là bạn học của Tang Nhất Cầm, vừa rồi nhìn thấy cô ấy bị dẫn vào, cho nên muốn hỏi có cần chút gì không?”

Áo dài trắng vẫn như cũ cảnh giác nhìn bọn họ, “Không cần, hiện tại cảm xúc của cô ta không ổn định, vẫn là sau này hãy tới thăm đi.”

Mặc Khuynh Thành buồn rầu nhíu mày lại, nói với Mặc Dận: “Dận, không phải chuyện Tang tiên sinh liền không làm được rồi hả?”

“Đến lúc đó liền nói là bọn họ không cho em gặp Tang Nhất Cầm là được.”

Mặc Khuynh Thành cẩn thận nhìn áo dài trắng một cái, “Như vậy không được tốt lắm?”

Mặc Dận: “Không có gì không tốt cả, vốn là không cho chúng ta thăm mà.”

Mặc Khuynh Thành nhìn vẻ mặt anh ta một cái, lại không phát hiện ra chút hoảng hốt nào, ngược lại, liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Nếu là anh ta dễ dàng sợ hãi như vậy, cũng sẽ không động tới Tang Nhất Cầm.

Cô thâm sâu thở  dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể như vậy thôi, vậy chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.