Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 55: Đến tiếp sau



Edit: windy

Cục cảnh sát.

Tạ Tịch vẻ mặt tức giận, từ trường học đến cục cảnh sát, xảy ra rất nhiều chuyện ông ta đều để trong mắt, ban đầu đề nghị của ông ta không chỉ có khiến Mặc Khuynh Thành suy xét, cùng là vì phòng ngừa đến lúc đó thực đến chỗ cục cảnh sát, sẽ xảy ra chuyện như hiện tại, không nghĩ tới, coi như cùng mình đến đây, người của cục cảnh sát cũng không biết thu liễm lại.

“Bạn học Mặc, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên về lại trường học thì hơn, chuyện dân hợp tác với cảnh sát này, vẫn là thôi đi.”

“Ông cho là cục cảnh sát là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Tôi nói cho ông biết, còn muốn chạy? Cùng điều tra xong rồi hãy nói tiếp!” Một cảnh sát đứng giữa Tạ Tịch và Mặc Khuynh Thành châm chọc nhìn ông.

“Cậu!”

“Đường Điền, cậu câm miệng lại cho tôi!”

“Đội trưởng!”

Mục Diệu một trận đau đầu, bọn người này bình thường hung hãn quen rồi, lại thêm mệnh lệnh của bên trên xuống, liền càng thêm không đem mấy người này để vào mắt, nếu là còn như vậy tiếp, còn không có ký tên đồng ý đâu, liền làm người chạy mất rồi.

“Đường Điền, tôi mời bọn người bạn học Mặc tới là để phối hợp điều tra, thái độ của cậu đây là thế nào, có phải muốn huấn luyện lại lần nữa không?”

Trong lời của ông ta, ẩn ẩn mang theo vài phần nguy hiểm, khiến cho Đường Điền nghe xong lập tức sửa lại thái độ.

“Đội trưởng, tôi biết sai rồi, là chúng tôi vừa rồi nghĩ là muốn đưa Mặc Khuynh Thành tới văn phòng, anh cũng thấy đấy, bên ngoài quá mức ồn ào, tôi cũng không muốn làm ra lỗi gì với án mạng này.”

Tảng đã trong lòng Mục Diệu cũng buông xuống một chút, nhưng lại nghĩ đến trong cục có kẻ dối trá, suy nghĩ rồi nói: “Lần này liền thôi, còn có, hai người đi trước đi, tôi đưa bạn học Mặc là được rồi.”

Hai người kia sao có thể không đồng ý, vội vàng gật đầu rời đi.

Mục Diệu thật có lỗi nhìn về phía ba người nói: “Ngại quá, không nghĩ tới mọi người lại gặp chuyện như này, không nghĩ tới, ài...”

Tạ Tịch bây giờ còn có chút tức giận bất bình, nhưng mà nhìn thấy thái độ của ông ta coi như không tệ, quyết định không so đo nữa, nhưng mà...

“Đồng chí, tôi là không sao cả, trái lại là bạn học Mặc, em ấy là tới phối hợp điều tra, không phải tôi muốn gây khó dễ anh, nhưng mà anh cũng thấy đấy, tình huống như vậy đến cả tôi là người thành niên cũng có chút không chấp nhận được, huống chi là bạn học Mặc còn vẫn chưa thành niên.”

Ngụ ý chính là, vị thành niên được pháp luật bảo vệ.

Mục Diệu ngây người, lúc này mới phản ứng kịp cô vẫn còn là vị thành niên.

Lần này không dễ làm rồi, phải biết rằng, pháp luật của Hoa Hạ với vị thành niên mà nói, là tương đương khoan dung, coi như ông ta có thể ép cô ký tên, kết quả cuối cùng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là nhốt vào trại cải tạo vài năm.

“Giáo sư, hai vị đồng học, tôi biết chuyện như vậy khiến cho lòng mọi người lạnh đi, tôi cũng cảm thấy thật có lỗi, nhưng là tôi trịnh trọng đảm bảo với mọi người, tình huống như vậy, tuyệt đối không xảy ra lần nào nữa, sau khi điều tra xong, cũng do tôi tự mình tới, mọi người cảm thấy thế nào?” Mặc kệ thế nào, trước nghĩ cách giữ lại bọn họ rồi nói chuyện sau.

Tạ Tịch không nói gì, giống như Hứa Tịnh, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chờ cô ấy trả lời.

Nụ cười trên mặt Mặc Khuynh Thành vẫn không đổi lại, dưới tầm mắt mọi người, ngược lại càng thêm sáng lạn, nhìn người trước mắt sáng lên, tim đập rộn lên.

“Không có chuyện gì, nhưng mà phải nhanh, nếu không thì không kịp thời gian.”

Ba người không hiểu ý của cô, đại khái có thể là sau đó vẫn còn phải đi học.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, Mục Diệu đều phải giữ bọn họ lại.

“Đương nhiên có thể, chúng ta nhanh đến văn phòng chút đi, nơi đó an tĩnh một chút.”

Mặc Khuynh Thành cười không rõ hàm xúc, mang theo Hứa Tịnh cùng Tạ Tịch chuẩn bị đi tới văn phòng.

Vừa mới đi tới, cô liền nhìn đến ngọn đèn mờ ảo, mắt nhìn cả phòng chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế, chỗ kì lạ duy nhất chính là có một bức kính thủy tinh không nhìn thấy bên ngoài.

Đáy mắt cô nháy mắt hiện lên vẻ u quang, thế mà lại đưa cô tới phòng thẩm vấn, xem ra không cần hoài nghi tâm tư của mấy người cảnh sát này rồi.

“Mọi người ngồi xuống trước, tôi đi lấy bản khai.” Nói xong, Mục Diệu xoay người đi ra ngoài.

Hứa Tịnh nhìn hoàn cảnh như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, bất an không yên lòng kéo kéo Mặc Khuynh Thành, “Công tử, chỗ này thật âm trầm.”

“Không có việc gì, nhưng mà là ngọn đèn có vấn đề.” Cô an ủi.

Tạ Tịch cũng nói: “Bạn học Hứa, nếu là sợ hãi có thể đi ra ngoài, tôi nghĩ chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian.”

Này không nhất định đâu.

Trong lòng Mặc Khuynh Thành phản bác, cô không tin Tạ Tịch không nhìn ra tâm tư của mấy người này, ông ấy nói như vậy, cũng chỉ là an ủi Hứa Tịnh, đồng thời để cho chính ông không nghĩ quá nhiều thôi, đối với điểm này, cô chỉ có thể nói, không cần lừa mình dối người đâu.

“Két.”

Lúc này, cửa phòng mở ra, trong tay Mục Diệu cầm một bản văn kiện đi đến.

“Mọi người sao vẫn còn đứng vậy, nhanh ngồi xuống đi.”

Bốn người ngồi xuống.

Mục Diệu nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi ở đối diện, mở văn kiện ra, một bộ giải quyết việc chung.

“Tên.”

“Mặc Khuynh Thành.”

“Tuổi.”

“17.”

“Quan hệ với người chết là gì.”

“Bạn học.”

“Nghe nói cô với người chết có xung đột.”

“Không tính.”

Mục Diệu dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu hỏi: “Không tính?”

Mặc Khuynh Thành dang hai tay ra nhún vai nói: “Bởi vì là cô ta tìm tới tôi gây phiền toái.”

Mục Diệu gật gật đầu bày tỏ đã hiểu, tiếp tục hỏi: “Vì sao người chết lại muốn gặp cô?”

“Không biết.”

“Như vậy người chết nói chuyện riêng với cô đã nói gì?”

“Chính là những thứ đã ghi âm lại.”

“Có thể nói cụ thể một chút hay không?”

“Cô ta nói có một chút tôi nghe không hiểu, câu sau cùng là chờ mong ngày nào đó chính thức gặp mặt, chuyện sau đó ông liền biết rồi đó.”

Mục Diệu đặt bút xuống, hỏi: “Cô có biết lời này có ý gì không?”

Mặc Khuynh Thành không nói, chỉ là biểu tình trên mặt bày tỏ bản thân một chút cũng không biết.

Mục Diệu nắm hai tay lại, hơi hơi cúi người, nhỏ giọng dụ dỗ: “Có phải là cô ấy đã bị người khác khống chế hay không?”

“Có thể đi.” Cô cho ra một đáp án lập lờ nước đôi.

Mục Diện phía đối diện nhíu mày lại, kiên nhẫn nói: “Bạn học Mặc, cô cho tôi một đáp án chuẩn xác, nếu không thì hiềm nghi trên người cô tôi không có cách nào lấy đi.”

“Chỉ có tội phạm mới cần thoát khỏi hiềm nghi, chú cảnh sát, tôi cảm thấy trình độ ngữ văn của chú cần chỉnh sửa lại.”

Mặc Diệu trực tiếp nghẹn lời, ông ta không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành vậy mà có thể nghe ra trong những lời này có lỗ hổng!

“Bạn học Mặc, cô suy nghĩ thêm đi, tôi chỉ là buột miệng nói như vậy.”

“Hóa ra là buột miệng, tôi đây liền tha thứ cho chú cảnh sát vậy.” Cô nửa thật nửa đùa nói.

Khóe miệng Mục Diệu cứng ngắc, “Thật sự cảm ơn cô rồi.”

Tạ Tịch bên cạnh từ lúc điều tra liền không nói gì, nhìn thấy không sai biệt lắm, mới mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi thấy điều tra cũng không ít rồi, chúng tôi đi trước đây.”

“Không được!”

Khóe miệng Tạ Tịch từ từ nhấp lên, dự cảm điềm xấu lại tới.

Rõ ràng đã hỏi rõ rồi, liền đến chính ông làm người ngồi nghe cũng biết Mặc Khuynh Thành không có bất cứ hiềm nghi gì, mà cái người tên Mục Diệu này cũng không thả người, nghĩ tới những chuyện xảy ra từ trước tới giờ, ông thâm sâu hối hận đã đưa Mặc Khuynh Thành tới cục cảnh sát này, không, có lẽ không phải cục cảnh sát, mà là hang sói.

Tay dưới gầm bàn đã yên lặng nắm chặt, mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Vì sao lại không được, tôi cảm thấy vừa rồi điều tra rất rõ ràng rồi.”

Mục Diệu khẽ cười một tiếng, giải thích: “Giáo sư, vừa rồi là điều tra đơn giản, nhưng mà toàn bộ bên trong này có là thật không thì chúng tôi cần phái người đi điều tra nữa, tất cả...”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp cắt ngang lời của ông ta, nói một hồi như vậy, cô thật sự không muốn tiếp tục cùng ông ta kéo dài thêm nữa.

“Chú cảnh sát, một khi đã như vậy, chúng tôi đi trước đây, chờ mọi người cho Tang Nhất Cầm một lời khai thông xong, chúng ta lại nói tiếp.” Cô cực kì thật lòng nói ra những lời này, đứng dậy ý bảo Hứa Tịnh cùng Tạ Tịch rời khỏi.

Hứa Tịnh đã sớm nghĩ muốn rời khỏi lúc nhìn thấy ý tứ của cô khi đó, trực tiếp bay ra.

Cô ấy vốn là nhẹ nhàng thở ra, sau đó có chút sốt ruột đứng dậy, trên mặt mang theo tươi cười bởi vì được đi ra mà lộ ra.

“Rốt cục có thể đi ra, chỗ này quả thực không phải người ngốc, nhưng mà chú cảnh sát, tôi tin chú có thể làm việc một cách công bằng, điều tra rõ chân tướng, hiện tại chúng tôi về trước đây, ai, chú không cần đưa đi, chúng tôi biết rõ đường đi ra ngoài.”

Mục Diệu muốn nói tại lúc Mặc Khuynh Thành đứng dậy, cũng đã có chút lo lắng, mà lời nói của Hứa Tịnh, lại càng thêm dầu vào lửa.

Làm sao bây giờ, bọn người Mặc Khuynh Thành có phải đã phát hiện ra cái gì không, nếu không làm sao có thể đột nhiên đòi muốn rời khỏi đây, ông ta đã không lấy ra được lý do khiến bọn họ ở lại rồi, chẳng lẽ phải dùng cứng rắn?

Ông ta do dự, nhưng mắt thấy ba người càng ngày càng tới gần cửa ra vào, nóng vội nắm chặt mép bàn, mơ hồ bất định dưới ánh mắt chớp mắt liền kiên định.

“Đứng lại!”

“Đinh linh linh.”

Bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Khi tay Tạ Tịch cách tay cầm cửa một centimet, Mục Diệu rốt cục cũng lên tiếng ngăn cản.

Hồi hộp!

Hứa Tịnh ban đầu buông mắt xuống nháy mắt liền ngẩng lên.

Cô bất an nhìn về phía Mặc Khuynh Thành ở bên cạnh, tay khẽ run âm thầm nắm chặt.

Không được hoảng, cô nhất định không thể làm chân sau kéo lại!

Mà Tạ Tịch đứng đầu sắc mặt có chút trầm trọng, tay ở giữa không trung thong thả buông xuống, ông biết, Mục Diện này định dùng cứng rắn rồi.

“Đồng chí cảnh sát, còn có chuyện gì sao?” Mặc kệ thế nào, ông cũng không có chọc thủng màng bọc cuối cùng, bản thân ông cũng biết cần phải làm vẻ cái gì cũng không biết.

Mục Diệu hơi cúi đầu xuống, hai mắt khép hờ, khóe miệng hơi hơi cong lên, dưới ánh đèn nhá nhem, mà lại có chút âm trầm khủng bố.

Hứa Tịnh nhìn thấy ông ta như vậy, dưới chân không tự chủ được lui về một bước, toàn thân tóc gáy không rét mà run.

“Chuyện gì? Ha ha, chẳng lẽ trong lòng các người không rõ ràng lắm sao?” Lúc này Mục Diệu không còn thân thiện như trước, ông ta gắn gọn dứt khoát nói: “Bạn học Mặc a Mặc Khuynh Thành, cô từ trước liền nghĩ rời đi rồi.”

Mặc Khuynh Thành kì quái nhìn Mục Diệu, mặc dù không biết vì sao cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn nói: “Không sai, bình thường mà nói, liền tính không đến cục cảnh sát, đoạn ghi âm kia của tôi cũng là có thể, nhưng ông không ngừng muốn tôi tới đây, đây vốn là không bình thường.”

“Hóa ra là như vậy sao, xem ra tôi quá sốt ruột rồi...” Mục Diệu nỉ non một câu, sau đó ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo đắc ý rõ ràng, “Nhưng cô tuyệt đôi không thể nghĩ tới được, kì thật chúng ta đã gặp qua nhau, a... Không, phải nói, hôm nay tại trường học, tôi đã gặp qua cô rồi.”

Ông ta giống như đứa trẻ được cho quà, vui vẻ nhe răng trợn mắt, trên nét mặt lại mang theo chút ác liệt.

“Ông có ý tứ gì?” Hứa Tịnh hoàn toàn không rõ vì sao Mục Diệu lại nói như vậy, đã từng gặp qua? Bọn họ không phải là sau khi Tang Nhất Cầm nhảy lầu mới gặp mặt liền nán lại cùng một chỗ sao.

“Ông là người đó!” Mặc Khuynh Thành vẫn nhìn Mục Diệu đột nhiên nói.

Hai tròng mắt vốn là sáng lên, sau đó trở nên sâu thẳm đen tối.

Cô rốt cục cũng biết cảm giác quen thuộc đó từ đâu tới rồi, hóa ra Mục Diệu cũng đã bị khống chế, nhưng là từ lúc nào bị khống chế, ông ta từ trước tới nay đều đi cùng mình, muốn nói là từ lúc nào trở nên không giống, đó chính là, lúc tiếng chuông kia kêu lên!

Nhưng cô tuyệt đối không tin kĩ thuật hiện tại phát triển như vậy, vừa vặn bởi vì nghe được tiếng chuông liền bị khống chế, cô không tin, nhất định còn có cái gì đó cô không phát hiện ra.

“Không hổ là Mặc Khuynh Thành, nhanh như vậy liền đoán ra được tôi là ai, thế nào, kinh hỉ này hai lòng không?” Trên mặt Mục Diệu tràn đầy vui vẻ, ông ta tò mò hỏi Mặc Khuynh Thành, khẳng định dự đoán của cô.

“Nhàm chán cực kì.”

“Oanh.”

Tươi cười trên mặt Mục Diện từ từ biến mất, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, vừa cười nói: “Cô thực bướng bỉnh, nếu tôi không biết tâm cô, thật đúng là không vui rồi.”

Mặc Khuynh Thành cũng không có ngoài ý muốn ông ta có thể nghĩ đến, dựa theo năng lực ông ta biểu lộ ra, điểm ấy công kích trong lòng, vẫn chỉ là trò trẻ con.

“Ông vui hay không vui liên quan gì tới tôi, dù sao tôi biết hiện tại cực kì khó chịu, tôi khó chịu ông cũng đừng nghĩ muốn thoải mái.”

Vừa dứt lời, cô liền giống như rời cung tiến nhắm về phía Mục Diện.

“Ầm.”

Mục Diện không hề phòng bị trực tiếp bị đánh té trên mặt đất, ông ta hoàn toàn không ngờ Mặc Khuynh Thành sẽ động thủ, ông ta tuy không cảm nhận được đau đớn, nhưng ông ta có thể cảm nhận được ý chí của thân thể này bắt đầu từ từ khôi phục.

“Thì ra là thế, Mặc Khuynh Thành, tôi quả nhiên không nhìn lầm cô, cô mới xứng làm đối thủ của tôi.”

“Phi, bản công tử căn bản không cần ra tay cũng có thể nghiền áp ông cái đồ con rệp này!”

Tươi cười trên mặt Mục Diện không giảm, ông ta giống như thụ ngược nói: “Tôi xem như cô đang ca ngợi tôi vậy, vậy cô, để cho tôi nhiệt huyết mênh mông, thực chờ mong có một ngày sau khi cô gặp được tôi, còn có thể ra tay như vậy.”

Mặc Khuynh Thành cười rét lạnh, khuôn mặt vốn là tuyệt sắc trở nên tà từ mị hoặc, khí tức lạnh lẽo quay xung quanh cô, cho dù trên người cô chỉ mặc áo T-shirt quần bò đơn giản, nhưng cũng không cản trở được hết vẻ đẹp kinh tâm động phách của cô.

Mặc Diệu bị khống chế mặc dù nhìn không tới cô, nhưng mà nói ra mà nói lại khiến cho mọi người biết, cho dù ông ta không ở trước mặt, nhưng vẫn như cũ có thể thông qua phương thức khác để nhìn thấy cô.

“Mặc Khuynh Thành, có phải cô muốn biết rốt cuộc kẻ địch của cô ta có bao nhiêu tốt hay không...”

Đây là lần thứ hai Mặc Khuynh Thành nghe được “Cô ta”, cô không rõ tới cùng là ai đối nghịch với mình, loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này thực tệ hết biết rồi.

Nghĩ như vậy, một cước dẫm lên trên người ông ta, hung hãn: “Mặc kệ ông nói tới ai, cô ta với ông, tôi đều sẽ không bỏ qua.”

“Ha ha ha, được! Chúng tôi sẽ không buông tha cho cô!”

Cười xong, đôi mắt Mục Diệu đột nhiên trống rỗng lại, một giây sau, ông ta hôn mê bất tỉnh.

Mặc Khuynh Thành buông chân ra, xoay người nói với Tạ Tịch và Hứa Tịnh: “Thầy, Hứa Tịnh, chúng ta đi thôi.”

Tạ Tịch dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, sắc mặt không thay đổi, cười tít mắt nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hứa Tịnh liếc mắt nhìn trên mặt đất một cái, hai tay xoắn thành bánh quai chèo, “Công tử, nếu có người hỏi ông ta, chúng ta nên nói như thế nào?”

“Ăn ngay nói thật.”

Mặc Khuynh Thành không cho là đúng nhấc chân trực tiếp kéo cửa ra, bình thường mà nói, điều tra xong rồi đương nhiên là để bọn họ rời khỏi, chẳng lẽ còn giữ lại ăn cơm sao?

Trong cục cảnh sát đều rất bận rộn, một chút cũng không chú ý tình huống bên này, trái lại để cho ba người thoải mái đi ra ngoài, chẳng qua tới cửa, đã bị cảnh sát vừa trở về ngăn cản.

“Ai cho các người đi ra!” Người tới chính là Đường Điền vừa rồi.

Trước anh ta bị Mục Diệu quở trách một trận, trong lòng xấu hổ và giận dữ khó nhịn, vừa sờ túi lại phát hiện bao thuốc đã hết, liền đi ra ngoài mua lấy hai bao rồi trở về, không nghĩ tới mới vừa tới cửa liền đụng phải ba người Mặc Khuynh Thành, không cần suy nghĩ trực tiếp lên tiếng gọi lại.

Nực cười, anh ta đúng là biết sáng nay trước khi làm nhiệm vụ, Mục Diệu tiếp nhận một cú điện thoại, sau đó nói với bọn họ người này cho dù thế nào, đều phải giữ lại, mà lúc này là cái tính huống gì, lúc này mới không đi được bao lâu, không chỉ có không đi ra lại còn để bọn họ rời đi, chẳng lẽ sự tình có biến cố?

Mặc Khuynh Thành nhìn sắc mặt anh ta thay đổi, liền biết trong lòng anh ta đang nghĩ làm sao bọn họ có thể đi ra.

“Đội trưởng của các người để cho chúng tôi đi, điều tra kết thúc, nói không có gì hiềm nghi, chúng tôi liền đi thôi.”

“Không có khả năng!” Đường Điền trực tiếp phủ quyết lời của cô, anh ta không tin Mục Diệu sẽ khinh địch thả bọn họ như vậy, trừ phi...

Ánh mắt của anh ta liền ngưng lại, bất thiện nhìn bọn họ, “Các người không phải là vụng trộm chạy khỏi, tôi nói cho các người biết, đánh lén cảnh sát là phạm tội!”

Mặc Khuynh Thành nhìn anh ta một cái, nếu không phải không muốn lãng phí thời gian, bản thân cô nhất định sẽ bồi người cảnh sát này chơi đùa một chút.

“Chúng tôi là tới phối hợp điều tra, vì sao phải đánh lén cảnh sát, chẳng lẽ các người có tâm tư gì khác?” Cô vốn là nghi hoặc, nói xong lại cảnh giác nhìn anh ta, giống như muốn nhìn ra từ trên người anh ta có cái gì không hợp.

Đường Điền bị cô nhìn có chút chột dạ, ánh mắt mơ hồ bất định, “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là kì lạ các người sao lại nhanh như vậy liền đi ra rồi.”

“Đương nhiên là điều tra xong rồi, dù sao tôi cũng có ghi âm không phải sao?” Mặc Khuynh Thành cúi xuống, sau đó nói: “Hỏi xong chưa? Chúng tôi có thể đi hay chưa?”

Đường Điền thật sự không biết Mục Diện bên kia có tình huống gì, hiện tại bản thân cũng không có lí do gì ngăn cản lại, chỉ có thể vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi đi.”

“Chúng tôi đi đây!”

Mặc Khuynh Thành cười tít mắt nói câu, sau đó mang theo hai người rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.