Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 70: Bị bắt cóc



Edit: windy

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống đất, dưới gốc cây, ba người mặc tây trang đang đứng thảo luận.

“A Đại, A Nhị, nếu không chúng ta trực tiếp xông vào giải quyết toàn bộ những người này!”

A Tam nhìn bộ dáng trầm tư của hai người, liền phiền toái, chẳng phải chỉ là giải quyết một minh tinh nhỏ thôi sao, vì cái gì mà cả đám xoắn xuýt như vậy.

“A Tam, không nên nói bậy.” A Đại mặt trầm xuống răn dạy, sự tình mà đơn giản như vậy, bọn họ hà tất gì còn phải ngây ngốc ở lại đây.

A Tam trực tiếp giậm chân, “Tôi đâu có nói bậy, vốn đúng là như vậy, không phải chỉ là giải quyết một người thôi sao, có cần băn khoăn như vậy không, nếu không phải tại A Nhị nói cái gì mà không thể để cho người khác thấy, chúng ta không phải sớm đã đắc thủ rồi!”

A Nhị lắc lắc đầu, nói: “A Tam, chính vì tính tình anh như vậy, cho nên trưởng lão mới dặn đi dặn lại tôi phải để ý anh, anh ngẫm lại xem, Mặc Khuynh Thành là ai, cô ta là người phụ nữ mà Thiếu chủ thích, cô ta sinh ra ở gia đình quân nhân, mặc kệ thế nào, nếu là cô ta gặp chuyện không may, Mặc gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không chỉ vậy, Thiếu chủ cũng sẽ điều tra cho rõ ràng mọi chuyện, ví như chúng ta bị người khác nhìn thấy, tuy có thể giải quyết được, nhưng anh phải biết rằng, trên đời không có tường nào không bị gió lùa vào, càng nhiều người nhìn thấy, đối với chúng ta càng bất lợi.”

“Vậy anh nói phải làm sao bây giờ! Cô ta đã phát hiện ra chúng ta rồi, huống hồ anh cũng nói, cô ta nhất định được huấn luyện cơ bản rồi, lại thêm thế lực của Mặc gia, bảo đảm có thể tra ra thân phận của chúng ta.”

“Không phải tra ra, mà là cô ta đã biết rồi, cô ta cực kì thông minh, dù chúng ta có cẩn thận thế nào, vẫn bị cô ta phát giác ra, tôi nghĩ, chúng ta chỉ có thể mau chóng giải quyết cô ta thôi.”

“A Nhị, anh không cần nói những lời nhảm nhí này, nói nhanh xem có cách nào không đi!” A Tam vò tóc, không kiên nhẫn nói.

A Nhị chính là không tốt chỗ đó, luôn nói một đống lời vô nghĩa, nghe thấy cũng phiền chết rồi.

A Nhị cũng không thèm để ý, cười như không cười nói: “Cô ta đã cảnh giác rồi, chúng ta có muốn tới gần cũng cực kì khó khăn, nhưng mà các anh nghĩ lại xem, những người bạn của cô ta thì sao?”

“Ý của anh là...”

“Không sai.”

A Đại trầm tư một lát, xoắn xuýt nói: “Bọn họ đều là vô tội.”

Ài...

Trong lòng A Nhị hơi thở dài, A Đại không tốt chính vì điểm này, không muốn làm tổn thương người vô tội.

“A Đại, trưởng lão đã nói, muốn chúng ta không tiếc bất cứ giá nào để giải quyết Mặc Khuynh Thành, chẳng lẽ anh còn có cách khác?”

A Đại yên lặng lắc lắc đầu, anh ta không có, đầu óc anh ta vốn không linh hoạt như A Nhị, tuy gọi anh ta là A Đại, nhưng người thực sự đưa ra chủ ý chính là A Nhị, chỉ là...

“A Đại, đừng do dự, nếu chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ, tới lúc đó trở về nước Y, trưởng lão cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” A Tam không chịu được tư tưởng của A Đại, đối với nhóm này, thiện lương là cái gì, có quan trọng hơn tính mạng không.

A Đại gật gật đầu, “Được rồi, A Nhị, anh nói xem làm thế nào.”

“Mặc Khuynh Thành ở đây, tôi ở lại đây, hai người đi chỗ trường học...”

Bên trong.

Liêu Hề vô thanh vỗ vỗ phía sau lưng Kiều Vĩnh Minh, đem ánh mắt thật có lỗi hướng về phía Mặc Khuynh Thành.

Cô không thèm để ý cười, trái lại còn trêu chọc: “Anh Vĩnh Minh, anh ỷ lại anh A Hề như vậy, có phải không giống như đang ôm ấp tình cảm với anh ấy không?”

Vừa dứt lời, mọi người nhao nhao lộ ra biểu tình không giống nhau.

MD, hóa ra công tử cũng thấy được hai người bọn họ ở cùng một chỗ cực kì thích hợp?

Công tử vậy mà cũng có một mặt như vậy, không được, nhanh phát Weibo thôi, kích thích người khác mới được.

Lời công tử vừa nói, nghi ngờ trong lòng tôi được khai sáng.

Mà Phương Nham Hoành càng thêm vui vẻ, trong lòng lại yên lặng xuất hiện một tiêu đề [Bạn tốt ngày xưa thành CP], không tồi không tồi, mới bắt đầu có một ngày rưỡi, đã có hai cái tiêu đề rồi.

“Cái gì mà không giống như ôm ấp tình cảm?” Kiều Vĩnh Minh ngẩng đầu, ngây thơ nhìn  Mặc Khuynh Thành cười có chút gian trá, sao anh ta lại cảm thấy có chút bất an vậy?

“Anh Vĩnh Minh, như vậy em hỏi thẳng anh, lúc anh A Hề không có bên cạnh anh, có nhớ anh ấy không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Này còn phải hỏi sao, hai người bọn họ luôn như hình với bóng, nếu không thấy nữa, khẳng định không có quen.

“Vậy nếu anh A Hề chơi với người khác thì sao?”

“A Hề là của tôi!” Kiều Vĩnh Minh bá đạo ôm chặt lấy Liêu Hề.

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cười thâm sâu, Phùng Trật lại cúi đầu không có mặt mũi nhìn người khác.

Cái tên kia thật là còn chưa cảm thấy người khác chưa đủ hiểu lầm có phải không.

“Cho nên, đây là không giống như kiểu ôm ấp tình cảm, anh Vĩnh Minh, em cảm thấy hai người ở cùng một chỗ cảnh sẽ rất đẹp đấy!”

“Đúng vậy!” Sau khi Kiều Vĩnh Minh nói xong, lại cảm thấy có chỗ không đúng, hỏi Liêu Hề, “A Hề, tôi nói có đúng hay không?”

“Đúng.”

Phùng Trật xoay người không thèm nhìn hai người họ nữa, một người thì thích chơi đùa, một người thì mặt than, vẫn còn không biết ý gì liền đáp lại, được rồi, anh ta liền chờ sau khi chương trình này phát sóng mối quan hệ này có hot hay không.

Đêm đó, trong phòng Tổng Thống.

Mặc Khuynh Thành nhìn hai người phía đối diện, chân mày nhíu lại, đây là hội thẩm đường sao?

Lê An An vén tay áo, không giận mà uy.

“Mặc Khuynh Thành, cậu thành thật khai báo, hôm nay tới cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hứa Tịnh vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì, “An An, lời này của cậu có ý gì?” Chẳng lẽ công tử có mục đích gì khác?

“Hứa Tịnh, cậu đừng xen vào.”

Hứa Tịnh há miệng, lại ngậm lại, cô chưa bao giờ thấy Lê An An nghiêm túc như vậy, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.

Mặc Khuynh Thành trái lại cũng không bị cô ấy dọa, buồn cười nói: “An An, cậu như vậy làm gì, Hứa Tịnh sợ cậu rồi kìa.”

Đúng vậy đúng vậy, không biết cô nhát gan sao!

Trong lòng Hứa Tịnh phụ họa.

Lê An An hừ lạnh một tiếng, “Như vậy liền bị dọa chết rồi hả? Mặc Khuynh Thành, cậu tới cùng có biết tới bây giờ mình mới biết cậu đang bị theo dõi không, này mới bị hù chết này!”

Cô than nhẹ một tiếng, không cần nghĩ, khẳng định là Lật Tử nói.

“Cậu có biết?”

“Thế nào, lại vẫn muốn lừa mình? Mặc Khuynh Thành, cậu tới cùng có coi bọn mình là bạn hay không!”

Hứa Tịnh cũng nói: “Công tử, tới cùng sao lại thế này, có người theo dõi cậu? Chuyện từ khi nào, sao cậu không nói cho bọn mình biết.”

Mặc Khuynh Thành đỡ trán, “Mình chính là biết các cậu sẽ như vậy, nên mới không cho các cậu biết.” Nhưng cuối cùng, vẫn là biết rõ.

Lê An An giận không thể ngừng lại, rốt cục cô coi bọn họ là cái gì, có phúc cùng hưởng, không thể có nạn cùng chịu sao?

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “An An, cậu đừng nóng giận, mình biết cậu lo lắng, nhưng mà các cậu có biết cũng chỉ thêm đau đầu thôi, mục tiêu của bọn họ là mình, không nói đến ai khác, hiện tại đã nói, cậu có biết sau cứ như vậy chết, nếu là mình nói với các cậu biết trước, còn không phải trực tiếp để cho ba người kia biết bọn họ bị mình phát hiện ra rồi hả?”

Lê An An mạnh miệng: “Vậy cậu cũng không nên một mình đi ứng phó bọn họ! Đừng cho là mình không đoán được hôm hay đột nhiên cậu đi vệ sinh là làm cái gì, xem ra chính là không tóm được bọn họ rồi, cậu nói nhanh, bọn họ rốt cục là ai!”

“Người nước Y.”

Hai người: ...

“Là người của Nhạc Thiên ở bên kia?” Hứa Tịnh do dự liền mở miệng, cô có chút không tin Tô Nhạc Thiên sẽ làm ra việc này.

“Chắc không đâu, Nhạc Thiên không phải hạng người như vậy, mình cảm thấy là người nhà của cậu ta động tay vào.” Lê An An bình tĩnh nói xong, sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Khuynh Thành, tuy mình không rõ lắm anh cả Mặc sang bên kia làm gì, nhưng nếu là bọn họ phái người để theo dõi cậu, thậm chí là giải quyết cậu, đã chứng minh một điều, cậu trong mắt bọn họ, không xứng với anh cả Mặc.”

Tuy cô cảm thấy hai người họ ở bên cạnh nhau, rất hài hòa tốt đẹp nhất, nhưng không nhất định người khác cũng cho là như vậy.

Hứa Tịnh phản bác lại, “An An, sao cậu có thể nói như vậy, anh cả Mặc cùng Khuynh Thành ở bên nhau rất tốt, công tử, cậu không cần lo lắng suy nghĩ của người khác đâu, cậu là tốt nhất.”

Ở trong lòng cô, Mặc Khuynh Thành là rất quan trọng, vượt qua cha mẹ, vượt qua toàn bộ.

“Ầm.”

Thuần thục mở một chai rượu đỏ ra, đổ vào một ly, lười biếng lắc lư, rượu đỏ lướt qua lướt lại trong ly, sáng lạn lại ngắn ngủi.

“Mặc Dận theo đuổi mình.”

“Mặc Dận yêu thương quấn quýt rất tốt với mình.”

“Đáng tiếc mình thế nào cũng không cự tuyệt được.”

“Ài, tâm tính thiện lương thật mệt...”

“Hưu...”

Một mũi tên lại một mũi tên, thẳng tắp bắn tới.

Lê An An vốn tưởng rằng mình có người trong lòng rồi sẽ không có bị đau lòng khi gặp cẩu lương nữa, nhưng mà, cô nghĩ quá nhiều rồi!

Cắn chặt răng, hung hăng nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành lắc lư ly rượu đỏ, trong lòng lạnh lẽo.

Dịch Thần, tôi chịu ấm ức rồi, anh mau tới giúp tôi báo thù!

Nhưng mà sung sướng lúc này, lại bị phá bởi sáng hôm sau.

“Ong, ong.”

“Sáng tinh mơ, ai vậy!”

Điên cuồng hét lên một tiếng, Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại nghe xong cuộc điện thoại.

“Công tử, gặp chuyện không may rồi! Hề Nhiễm bị người ta bắt đi rồi!”

Giọng nói không quen thuộc, lại không ngăn được cô vì nội dung cuộc gọi là kinh tỉnh.

“Sao lại thế này, cậu nói rõ ràng đi.”

Đầu điện thoại bên kia đem chuyện xảy ra kể từ đầu chí cuối.

Sáng nay Chương Nhất Khóa có tiết học, cho nên sáng sớm liền đi tới lớp học, không nghĩ tới trên đường gặp phải hai người đàn ông mặc tây trang, nhìn không giống người Hoa Hạ, dùng tiếng Trung ấp úng hỏi ai là Đào Hề Nhiễm, ngay tại lúc Đào Hề Nhiễm nói chính cô ấy, hai người họ nháy mắt liền bắt lấy cô ấy, nhanh chóng mang đi, chỉ để lại một tờ giấy cho Mặc Khuynh Thành.

“Trên tờ giấy kia viết cái gì?”

“Nói là muốn Đào Hề Nhiễm không có việc gì, liền ra cây đại thụ đối diện cửa, tự nhiên có người đưa đi, đương nhiên , chỉ cho phép đi một mình, không được báo cảnh sát.” Người kia vừa nói xong, liền lo lắng nói: “Công tử, cậu đừng nghe lời bọn  họ nói, nếu đi một mình, đây rõ ràng là một cái bẫy!”

“Cảm ơn, mình biết rồi.”

Cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi rời giường, đi đến phía trước cửa sổ, xuyên qua bức màn, loáng thoáng nhìn thấy dưới gốc cây đại thụ có một bóng người.

Quả nhiên là anh ta, cái người tên A Nhị cực kì có đầu óc.

Không tìm được cơ hội chỗ mình, liền ra tay với người quen biết?

A...

Các người đã muốn bắt mình như thế, cô liền nhìn xem, tới cùng là các người chết hay tôi chết.

Yên lặng để lại tờ giấy, sau đó đeo kính mắt lên, quyết đoán rời cửa.

“Cô đã đến rồi...”

A Nhị không chút ngoài ý muốn cô sẽ đến.

“Xem ra anh với kế hoạch của mình cực kì tự tin.”

Một trận châm chọc, chẳng muốn nói chuyện với anh ta.

Khóe miệng A Nhị nhấp nhẹ, “Mặc Khuynh Thành, không thể không thừa nhận, cô là người đầu tiên nhìn thấu chúng tôi.”

“A, xem ra chủ nhân của các người không coi trọng các người, nếu không đến bây giờ các người mới biết được, tất cả đều là đồ bỏ đi.”

Cuồng vọng, hung hãn!

A Nhị nếu không nhờ tâm lý không tệ, anh ta tuyệt đối sẽ đánh cho cô một phát!

“Mặc Khuynh Thành, đừng có võ mồm, đừng quên, Đào Hề Nhiễm còn đang ở trong tay chúng tôi.”

Uy hiếp?

Cô không thích bị uy hiếp!

Đáy mắt nguy cơ trùng trùng, nhanh chóng biến mất, chỉ nói một câu “Chúng tôi”.

A Nhị cũng không nói nhiều, đưa ra một cái chụp mắt màu đen, “Đeo vào đi.”

Sợ mình đoán ra mục đích, mật báo?

Cực kì tự nhiên cầm lấy chụp mắt, một câu cự tuyệt cũng không nói, cũng khiến A Nhị kinh ngạc.

Chẳng lẽ thật là anh ta suy nghĩ nhiều?

Lắc lắc đầu, bất kể thế nào, vẫn nên dè dặt cản thận chút.

Dẫn Mặc Khuynh Thành đi tới chiếc xe đen có rèm che, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.

Hả?

Tống Phi Bạch mới vừa ngừng xe ở ven đường nghi hoặc nhìn chiếc xe đen chạy như bay qua mình, trong lòng hồi hộp.

Vừa rồi là Mặc Khuynh Thành?

Còn không nghĩ rõ ràng đã xảy ra cái gì, động tác trên tay không tử chủ được đánh lái, theo sát phía sau.

Anh không dám quá gần, lại sợ bị mất dấu, cầm điện thoại gọi điện thoại.

“Hạ Bạch, gặp chuyện không may rồi, em nhanh chóng gọi cho cảnh sát giao thông đi.”

Tống Hạ Bạch vẫn đang tron cơn buồn ngủ nỉ non nói câu, “Làm sao vậy?”

“Công tử bị bắt rồi!”

“Cái gì!”

Tống Hạ Bạch giật mình một cái trực tiếp từ trên giường ngã xuống, mặc kệ đau đớn, “Anh cả, sao lại thế này, chị dâu sao có thể bị bắt được!”

Xong đời xong đời rồi!

Lúc Lão đại đi đã nói bọn họ chăm sóc chị dâu cẩn thận, lúc này mới có vài ngày, vậy mà đã bị bắt rồi!

“Không kịp giải thích với em đâu, em nhanh chóng đi an bài đi, anh đi theo phía sau. Giữ nguyên cuộc gọi.”

“Ai, anh!”

“Tút tút tút...”

Tống Hạ Bạch nhìn điện thoại vô ích dần dần tối đen lại, quần áo không kịp thay chạy ra cửa phòng.

Không được, nói với Nina một tiếng.

Xoay người đi đến cửa phòng bên cạnh, gõ vài cái.

“Hạ Bạch, làm sao vậy?” Nina xoa mắt nhập nhèm, hỏi.

“Nina, chị dâu tôi gặp chuyện không may, cô ở nhà một mình cẩn thận, tôi đi xem chút.”

“Tôi đi cùng anh.”

Tống Hạ Bạch nghĩ muốn từ chối, Nina lập tức nói: “Hạ Bạch, tôi có thể chiếu cố bản thân, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức xong ngay.”

Năm phút sau, hai người đi tới đại đội cảnh sát giao thông.

“Tống thiếu, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?” Cục trưởng Thạch Nhân nói đùa hỏi.

Tống Hạ Bạch vẻ mặt sốt ruột, “Chú Thạch, chú đừng trêu ghẹo cháu, cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp.”

“Cậu nói đi.”

“Bạn của cháu bị người ta bắt đi, anh cháu đanh đi theo rồi, chú có thể điều quân chút không.”

Thạch Nhân thu hồi nụ cười, cũng không do dự, “Được, cậu hỏi Phi Bạch hiện đang ở đâu đi?”

“Đường 103 Điền Cát, hình như đang ở chỗ vòng quanh.”

Anh ấy không biết có phải đối phương phát hiện ra mình hay không, cho nên mới làm như vậy.

“Phi Bạch, anh đừng lo lắng, không cần quá gần, phía bên tôi điều tra camera tới đó, để tôi phái người tiếp ứng cậu.”

“Không được!”

Tống Phi Bạch một lời cự tuyệt, Mặc Khuynh Thành không báo cảnh sát khẳng định có lý do của cô ấy, nếu Thạch Nhân phái người tới, đối phương khẳng định sẽ cho rằng đây là cô làm.

“Chú Thạch, không thể phái người, nếu cô ấy không báo cảnh sát, chứng minh trên tay bọn họ nhất định có đối tượng để uy hiếp, chúng ta chỉ có thể cận thận thêm.”

Thạch Nhân không nghĩ tới vào thời điểm này anh có thể bình tĩnh như vậy, nhưng nghĩ đến thân phận của người kia, do dự hỏi: “Phi Bạch, thân phận của Mặc Khuynh Thành quá đặc biệt, tôi cảm thấy nên nói với công ty của cô ấy một tiếng.”

“Chú Thạch, chú yên tâm, tôi đã thông báo rồi.”

Tòa Phong Thụy giờ phút này.

“An An phía bên kia nói thế nào?” Ban Hữu mặt không chút thay đổi hỏi.

Tống Tiểu Bảo nắm chặt điện thoại, “Không thấy Khuynh Thành đâu, nhưng có một tờ giấy.”

“Nói cái gì?”

“Bảo chúng ta án binh bất động, trong tay bọn họ có Đào Hề Nhiễm.”

“Mấy người này thật đê tiện!”

“Không bắt được công tử, liền ra tay với bạn học của công tử!”

“Không được, lão tử nhất định phải tìm được chỗ bọn họ ở.”

“Lật Tử, việc tìm vị trí liền giao cho cậu vậy.” Dịch Thần đột nhiên lên tiếng nói.

Hiện giờ xem ra, bọn họ cũng chỉ có thể tìm ra chỗ đó trước, rồi mới tính xem làm gì thôi.

“Yên tâm, mình nhất định nhanh chóng tìm ra.”

Lý Lợi nghĩ thế nào cũng không ngờ, hôm qua mới báo cho mọi người, nhanh như vậy liền hành động.

“Tiểu Bảo, cậu nói cho An An, bảo bọn họ nói với đạo diễn <Vượt qua cực hạn> một tiếng.”

“Đã rõ.”

“Các cậu chú ý tình hình trên mạng, phát hiện có gì không đúng lập tức xóa sạch.”

“Rõ.”

“Ta kí được với những người làm chút đồ chơi nhỏ đúng không?”

Ban Hữu nhìn những người này, nếu anh nhớ không lầm, người kia đặc biệt thích ở gần Mặc Khuynh Thành.

Đồng Ôn Luân đi lên phía trước, “Muốn tôi làm cái gì?”

“Cậu dụng tất cả mới có thể, truyền lại tin tức với bên đó.”

“Đơn giản.”

Trước khi rời đi, kéo theo Đới Thiên cùng Hà Gia Tường.

Anh có thể làm ra cái chân thực nhất, nhưng âm thanh vẫn cần dựa vào bọn họ.

Ban Hữu nghĩ nghĩ, lần đầu tiên không biết đã chuẩn bị thỏa đáng hay không, cũng không biết Mặc Khuynh Thành có thành công thoát hiểm hay không...

Mặc Khuynh Thành ngồi trong xe cảm thấy được không ngừng rẽ ngoặt, đi thẳng, sau cùng chậm rãi dừng lại.

“Đến rồi, xuống xe.”

Tháo chụp mắt xuống, mắt có phần không thích ứng được, híp mắt, đi xuống.

Trước không thôn xóm sau không nhà trọ, chỉ có một nhà xưởng cũ nát, người ở thưa thớt, cho dù có trốn, không xe cũng vô dụng.

“Chậc, chuẩn bị thật đầy đủ.”

Nói xong, cũng không chờ A Nhị trả lời, trực tiếp nhấc chân đi vào.

“Két.”

Cửa sắt rỉ sét, phát ra tiếng vang chói tai.

“Không được nhúc nhích!”

A Tam cầm dao trong tay, cảnh giác nhìn cô một cái, nói với A Nhị: “A Nhị, sao anh không trói cô ta lại.”

Rất không dễ dàng gì mới cắn câu, nếu bỏ chạy mất, bọn họ sẽ không tìm được bất cứ cách nào để hoàn thành nhiệm vụ nữa.

“A Tam, không cần khẩn trương, trong tay chúng ta có người.”

Người này, chỉ Đào Hề Nhiễm.

Mặc Khuynh Thành mặt không thay đổi, trong lòng lại nổi ào ào vũ bão.

Lúc này mới chỉ có một giờ đồng hồ, mình lại bị uy hiếp nhiều thứ như vậy, A Nhị à A Nhị, lá gan của anh thật lớn.

A Tam lại vẫn lo lắng, đưa ra một cái còng tay, đem tay cô khóa lại.

“Người này giảo hoạt, vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn.”

A Nhị không nói gì nữa, dắt Mặc Khuynh Thành tiến vào nhà xưởng.

“Đào Hề Nhiễm ở đâu?”

Đây là mục đích duy nhất cô tới đây.

A Tam chỉ chỉ phía trên, “Đây, là ở đó.”

Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử nháy mắt co rụt lại.

“Các người vậy mà đem cô ấy treo ở đó!”

Nhìn cần cẩu nâng cao lên, phía trên treo, rõ ràng là Đào Hề Nhiễm, không chỉ như vậy, phía dưới còn có một cái hồ tỏa ra hơi nóng.

A Nhị cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến lí do thuê nhà xưởng này, cũng hiểu rõ rồi.

“Mặc Khuynh Thành, không treo cô ta lên, chẳng lẽ treo cô?”

“Treo tôi.”

Cô không có chút do dự nào, Đào Hề Nhiễm là vì cô mới gặp phải chuyện như vậy, dù cho treo lên đó cũng khó mà thoát ra được, nhưng một người tay trói gà không chặt như vậy cũng rất kiên cường.

“Cô muốn treo tôi liền nghe theo lời cô? Đừng có hòng!”

A Tam liền muốn làm trái lại với cô, cô tinh ranh như vậy, còn muốn thay đổi chủ ý của mình.

“A Nhị, anh trói cô ta đối diện với cô gái kia, tôi ngược lại muốn nhìn, xem cô cứu cô ta thế nào.”

Shit!

A Nhị thật đúng là trói cô ở chỗ cột không xa, chỉ cần ngẩng đầu, có thể nhìn thấy Đào Hề Nhiễm.

Bà nội nó! Chờ cô nghĩ được cách cứu người, sẽ băm các người thành tám mảnh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.