Trong đêm tối, ngọn đèn dầu ánh sáng ngọc trong Ma Thiên Luân vẫn thong thả lay động.
Bên trong, bàn tay đã dừng đến cổ áo.
Mặc Khuynh Thành không ngừng hít thở, nếu là xuống thêm chút nữa, đảm bảo cô không thể chịu đựng được nữa rồi.
Ý nghĩ như vậy, không chỉ có cô, mà Mặc Dận cũng vậy.
Anh cảm thấy được mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi, chỉ là ma sát của đầu ngón tay, cũng khiến anh cảm thấy ngực ngứa ngáy, tiếp theo lại ảo não, trước đó anh nên trở về biệt thự luôn.
Một lát sau, Mặc Khuynh Thành xấu hổ đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Chúng ta nhanh đi xuống thôi.”
Không sai, Ma Thiên Luân đã xuống mặt đất rồi.
Mặc Dận giúp cô chỉnh lại quần áo, dắt tay đi xuống Ma Thiên Luân.
Sau đó anh cũng không có hỏi cô muốn chơi cái gì nữa không, mà trực tiếp đưa cô trở về biệt thự.
Chú Trương hòa ái đứng ở đó, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Mặc Khuynh Thành có chút thẹn thùng, bị trưởng bối nhìn thấy như vậy thì không tốt lắm, liền hỏi: “Chú Trương, còn cơm không, cháu sắp chết đói rồi.”
“Còn, hai người ngồi chờ, tôi đi lấy.”
“Không cần, chú Trương, tôi tới là được.”
Chú Trương do dự, nghĩ lại đồ ăn phòng bếp chỉ cần hâm nóng lại là được, cũng không bắt buộc gì.
Mặc Dận cởi tây trang đưa cho Mặc Khuynh Thành, cuộn tay áo lên, vừa nói: “Cục cưng, em đến sofa ngồi một lát đi, anh lập tức liền xong.”
“Vâng.”
Cô một chút cũng không lo lắng đồ Mặc Dận làm được sẽ khó ăn, tuy khả năng hương vị cũng sẽ không như thế nào.
Quả nhiên, ngoại trừ thức ăn chú Trương để lại, anh cũng chỉ làm một miếng thịt bò.
Cô xem đồ ăn Trung Quốc kết hợp với đồ Tây, trực tiếp cười đến nằm úp lên sofa.
“Dận, anh làm cơm khô hay là thịt bò đây, có phải muốn no chết em không.”
Mặc Dận thâm sâu nhìn cô một cái, hàm ý không rõ nói: “Ừ, cục cưng quá gầy, phải bồi dưỡng.”
Nhưng cũng không thể dưỡng như vậy được, quả thực giống chăm heo mà!
Trong lòng châm chọc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn miếng thịt bò mà Mặc Dận đã cắt ra cho cô.
Bữa cơm này ăn trọn vẹn một giờ.
Cô ôm bụng căng tròn ngồi ở trên ghế, “Thật no...”
Mặc Dận không nghĩ tới cô vậy mà ăn nhiều như vậy, bàn tay rơi vào trên bụng cô, không nặng không nhẹ xoa xoa.
“Ăn không được thì không cần ăn, hiện tại khó chịu thôi.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Cũng không phải quá khó chịu, chơi một ngày, thật sự rất đói, huống hồ đây là anh làm.” No chết cũng cần phải ăn xong.
Cô đem hai chữ “Thật sự” cường điệu lên, lấy biểu hiện để thể hiện lời mình nói là thật.
Mặc Dận khẽ thở dài, tìm đồ tiêu thực đưa tới, “Ăn đi, có thể thoải mái hơn chút.”
Cô ăn, quả nhiên đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó Mặc Dận lại mang cô đi tới hoa viên tiêu thực một lát, mới lên lầu.
Tiến vào phòng, Mặc Khuynh Thành cũng không quản Mặc Dận tiến vào cùng cô, dù sao hai người cũng quen ngủ cùng phòng rồi.
Tắm rửa xong xuôi, cô mặc áo ngủ tơ lụa màu đỏ tía đi tới.
“Ai, Dận, anh làm gì?”
Mới ra tới, một đôi tay liền che kín mắt cô, nếu không phải là hương thơm quen thuộc, cô sớm đã ra tay rồi.
Mặc Dận nhẹ giọng bên tai cô, “Cục cưng, anh đưa em đến một nơi.”
Cô không hỏi thêm, chỉ đem tất cả tín nhiệm trao cho anh, theo dẫn dắt của anh, đi ra khỏi biệt thự, đi tới lầu các cách đó không xa, đi lên phía trước.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Mặc Khuynh Thành mở to mắt, nhìn chung quanh tối đen, lại vẫn chưa kịp châm chọc, một giây sau đã bị tất cả trước mắt làm cho kinh sợ.
Mặc Dận bấm cái nút, tất cả mành tự động kéo ra.
“Đây, đây là phòng thủy tinh?”
“Xem như là vậy.”
Kỳ thật lầu này là trong các lầu, vốn là bỏ hoang, thời điểm anh tới nước M đã nghĩ ban đêm ở đây rất đẹp, nói không chừng về sau còn có thể mang theo cục cưng tới một lần, cho nên đem toàn bộ sửa chữa thay thành thủy tinh, chỉ là không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Mặc Khuynh Thành mặc kệ câu “Xem như” của anh có ý tứ gì, trực tiếp nhìn về bốn phía.
Bởi vì xung quanh đều là thủy tinh, cho nên liếc mắt một cái là có thể thấy trang viên trong đêm, ngọn đèn mỏng manh bị tán cây cổ thụ xum xuê ngăn trở, cách đó không xa mấy ngọn đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, chắc là bọn người Đới Thiên vẫn còn bận rộn. Lại nhìn lên trên, ánh trăng trực tiếp chiếu vào gian phòng, xung quanh nó lấm tấm nhiều đốm, đặc biệt đẹp. Mà mượn ánh trăng, cô có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng.
Giường tròn màu đỏ vĩ đại, còn có một cái ao, phía trên mặt là cánh hoa hồng đỏ tươi trôi lơ lửng, tay nhỏ tùy ý di chuyển, có chút kinh ngạc.
“Đây là ôn tuyền?”
Cô không thể tin được trên lầu các còn có nước nóng.
Mặc Dận giải thích: “Anh không biết em khi nào thì đến, cũng không biết toàn bộ những thứ anh chuẩn bị khi nào có thể gặp ánh mặt trời, cho nên anh dùng chính là nước nóng, có thể liên tục không ngừng bảo trì nước ao sạch sẽ.”
“Vậy hoa hồng kia?”
Nước áo có thể bảo trì sạch sẽ, nhưng hoa hồng không có khả năng giữ lâu như vậy.
“Ngốc, trong trang viên không phải là có vườn hoa sao?”
Anh cũng không phải thần tiên, làm sao có thể biết trước được khi nào cô đến, cũng chỉ nhân lúc cô ở dây, mới bảo người làm thả hoa hồng vào bên trong thôi.
Mặc Khuynh Thành bĩu môi, cũng biết chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Chúng ta nằm xuống xem đi.” Mặc Dận đề nghị.
“Ừ.”
Nhưng cô không có nằm trên giường, mà là trực tiếp nằm trên mặt đất, cũng may mắn sàn có tấm thảm, sẽ không cảm thấy lạnh.
Mặc Dận nằm xuống cạnh cô, đưa cánh tay đặt ở dưới đầu cô, cô nhìn trời không, anh nhìn cô.
Cho dù bên trong không có bật đèn, ánh sáng của ánh trăng, cũng khiến cho trước mắt anh sáng lên.
Anh vẫn biết cục cưng của anh rất đẹp, chỉ mới rời khỏi có mấy ngày, vậy mà lại nẩy nở ra vài phần.
Áo ngủ màu đỏ tía ôm lấy dáng người đẹp đẽ của cô, tóc dài mềm mại ở sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, quấn trên tay.
Mặc Khuynh Thành không biết tóc cô có gì hay, rút sợi tóc đi, trừng mắt nhìn Mặc Dận một cái.
Anh ngừng cười, một giây sau tầm mắt liền ngưng lại.
Có lẽ là động tác vừa rồi của Mặc Khuynh Thành quá lớn, cổ áo ngủ liền hở ra chút.
Mặc Khuynh Thành còn đang suy nghĩ sao anh không nói gì, theo tầm mắt anh nhìn xuống ngực, hai tay trực tiếp che lại, tức giận: “Dận, anh nhìn chỗ nào thế!”
Cái bộ dạng này, lại động dục rồi.
Mặc Dận xem phản ứng của cô vào trong mắt, bình tĩnh kéo tay cô, chỉnh lại vạt áo.
Hô, không tồi không tồi, may mà không ngăn...
Nhưng mà, không đợi khẩu khí cô hoàn toàn hạ xuống, ánh trăng trực tiếp bị bóng người nào đó ngăn trở.
“Anh, làm gì?”
Chân mày nhíu lại, nhìn đôi mắt dần dần sâu thẳm, hai tay tự nhiên khoát lên trên cổ anh.
“Thượng em.”
“Bốp.”
Mặc Khuynh Thành không lưu tình chút nào chụp một tát lên đầu anh.
“Nhịn không nổi rồi.”
Bốn chữ đơn giản, khiến cho hai gò má cô hồng lên.
“Lăn xuống đi!” Cô giận giữ mắng mỏ, đến ánh nhìn cũng đã xấu hổ không dám nhìn Mặc Dận.
Cô không phải thiếu nữ vị thành niên thật, cho nên cũng không xoắn xuýt nhất định phải là sau kết hôn, chỉ là dưới hoàn cảnh như vậy, vậy mà lại động dục không có báo trước, người này là hormone nam tính nhiều quá sao!
Mặc Dận ngơ ngẩn nhìn cô, thật đúng là yên lặng xoay người rời khỏi cô.
Cô chán nản, người vừa rồi nói muốn thượng cô là người nào!
Càng nghĩ càng giận, đến cảnh đêm tươi đẹp cũng không có tâm tư thưởng thức nữa.
Mặc Dận không nói gì, nhẹ nhàng cầm tay cô, lửa nóng trong cơ thể yên tĩnh lại.
Mặc Khuynh Thành im lặng nhìn anh không hé răng nửa lời, đôi mắt đảo một vòng, đột nhiên xoay người, ngồi ở trên người anh.
Mặc Dận kinh ngạc, bàn tay to tự giác đặt lên hai bên hông cô, “Cục cưng, em làm gì?”
“Làm anh.”
Mặc Dận: “...”
Lúc này đến lượt anh không nói gì, nhưng một giây sau, anh đã bị động tác lớn mật của cô trực tiếp chấn kinh.
Bởi vì là đã tắm rồi, trên người hai người đều là áo ngủ.
Bàn tay nhỏ mềm mại không xương dưới tầm mắt của anh, từ từ tiến đến cổ áo.
“Xoạch.”
Cúc áo từ từ được cởi bỏ từng cái một, lộ ra cơ bụng sáu múi tinh tráng.
Rầm.
Trong mắt Mặc Khuynh Thành tất cả đều là kinh diễm, xem qua nhiều thứ như vậy, lại vẫn bị quyến rũ.
“Cục cưng, xuống đi.”
Giọng nói khàn khàn, đôi mắt có chút tối đen từ từ thâm trầm lại.
Mặc Khuynh Thành khiêu khích bỏ tay lên trên vuốt ve, trong mắt lộ ra kiểu “Em liền không xuống, anh có thể làm khó dễ gì được em”.
Mặc Dận căng thẳng, trời đất xoay chuyển, vị trí của hai người nhanh chóng thay đổi.
MD!
Cô trừng lớn hai mắt nhìn mình cứ nhẹ nhàng như vậy liền bị đè ở phía dưới, nội tâm tan vỡ.
“Bản công tử là công! Đại tổng tiến công! Anh xuống cho bản công tử!”
Cho dù có ý nghĩ kia, cô cũng không thể ở dưới!
Mặc Dận cười tà mị, tay trực tiếp túm áo ngủ ra.
“Cục cưng, như vậy sẽ nhanh chút.”
Trên người chợt lạnh, cô trực tiếp sửng sốt.
Quần áo của cô, bị xé...
Ngay sau đó, nụ hôn đúng hạn tới.
Ôn nhu, vội vàng cướp đoạt đi không khí trong miệng cô, rất nhanh, hai người liền thở hồng hộc.
Mặc Dận cường ngạnh dừng động tác lại, đôi mắt tràn đầy dục vọng gắt gao nhìn cô, “Cục cưng, cho anh sao?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp kéo đầu anh xuống, đôi môi đỏ tươi hôn lên trên đó.
Mặc Dận sửng sốt, sau đó phản ứng kịp lại, trong mắt có mừng như điên, lại thấy trong lòng đầy áp lực.
“Hí.”
Tay nhỏ để trên ngực anh, nghĩ muốn đẩy anh ra, cái đồ chết tiệt, vậy mà lại cắn cô!
Cảm nhận được lực đẩy mãnh liệt, nụ hôn càng thêm cuồng dã, bàn tay đồng thời cũng không yên, mơn trớn bụng bằng phẳng phía dưới, tự do đi lên, cuối cùng dừng ở đôi má.
“Dận...”
Vừa mở miệng liền cho anh có cơ hội, cạy mở hàm răng ra, bá đạo đoạt lấy mỗi một tấc.
Mặc Khuynh Thành có chút khó có thể khống chế được, lí trí sớm đã bị trận công kích này tan thành mây khói, đôi mắt khép hờ, đến ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, cô chỉ có thể dựa vào bản năng chấp nhận toàn bộ, từ từ trầm luân...
Toàn bộ giống như thuận theo lẽ, một nam một nữ quấn nhau chặt chẽ, ở dưới ánh trăng, càng thêm phần ái muội.
“MD tổ tông nhà anh!”
Mặc Dận ôm lấy cô cũng hết sức nhẫn nại, trán đổ ra một tầng mồ hôi.
Tạm dừng một lát, cảm giác người dưới thân mình thư giãn được chút, mới bỏ lí trí ra, tiếp tục triền miên...
Ngoài cửa sổ, ánh trăng ôn nhu, bên trong cửa sổ, muôn vàn mơ mộng.
Chớp mắt cái, đã là bình minh.
Mặc Khuynh Thành mới vừa muốn đứng dậy, đã bị đau nhức toàn thân biến thành nằm lại trên giường.
Cánh tay bên hông gắt gao ôm lấy cô, “Cục cưng, em thế nào rồi?”
Giận trừng nhìn Mặc Dận ở bên cạnh, nếu không tại anh, cô làm sao có thể như vậy, biết là sau đó có giúp cô tắm rửa, nhưng chút ấy cũng không bằng điên cuồng tối qua, chỗ kia đau nhức tỏ rõ hôm nay cô khó có thể đi được.
Mặc Dận cũng biết mình tối hôm qua không khống chế được, nhưng nhớ tới chút nóng bỏng kia, cùng với hiện tại thân thể đang dán vào nhau dưới chăn, hầu kết không tự động lên xuống, có chút hài lòng.
Mặc Khuynh Thành cảm nhận được hông có chút khó khăn, cuống quít nói: “Dận, em đau quá.”
Bàn tay rơi về phía thắt lưng, không nặng không nhẹ mát xa.
“Như vậy tốt chút không?”
Híp hai mắt, miệng phát ra một tiếng thở, chỉ là một giây sau...
“Mặc Dận, cái tên đáng chết này!”
Tỉnh lại một lần nữa đã là giữa trưa, nhìn trần nhà quen thuộc, cô biết mình đã vào trong biệt thự.
“Cục cưng, em tỉnh rồi?”
Cửa phòng mở ra, Mặc Dận bưng mâm đi tới.
Hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.
Mặc Dận cũng biết do mình hơi quá đáng, đi đến bên giường ngồi xuống, cúi người ôm lấy.
“Cục cưng, anh sai rồi, tha thứ cho anh.”
“...”
“Cục cưng, không phải trước em có nói thua phải thỏa mãn anh một điều kiện sao?”
Con bà nó, người này tính kế gì hả?
“Cục cưng, em đừng không nói lời nào, nếu không cho em khí dễ lại.”
Khí dễ lại? Nực cười!
“Cục cưng, em có chịu không?”
Chịu cái rắm!
“Cục cưng?”
“Gọi hồn anh! Hí...”
Mặc Khuynh Thành hoàn toàn quên mất đau đớn trên người, mạnh mẽ đứng dậy, đau đớn theo thần kinh truyền đạt ra.
Mặc Dận lo lắng nhìn cô, tay không ngừng xoa, “Cục cưng, sao lại không cẩn thận vậy, tức giận liền đánh anh đi, đừng tổn thương chính mình.”
“Coi em thành ai vậy!” Cô oán hận trừng mắt nhìn anh.
Mặc Dận có chút chột dạ, trên mặt lại lạnh nhạt, “Cục cưng, không phải em nói trên anh?”
Cô nghẹn lời, biết rõ anh nghĩ xấu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đáng thương tội nghiệp kia, bao nhiêu tức giận cũng đã biến mất. Thôi vậy, ai kêu do cô muốn thượng anh đâu, năng lực của mình không đủ còn bị thượng lại, hận cũng chỉ có thể tự hận mình thôi.
Nhưng cô không hề chú ý tới đáy mắt Mặc Dận chợt lóe lên ý xấu đã thực hiện được.
Sau khi ăn xong, Mặc Khuynh Thành nằm cả ngày vẫn phải chịu đựng đau đớn đi trên đường lớn, cũng không biết đám người Tôn Đức đi đến đâu để lấy cảnh.
Hai người lái xe dừng ở trước cửa trung tâm thương mại, Mặc Dận tháo dây an toàn ra, lạnh nhạt nói: “Cục cưng, anh không mang hành lý.”
Ngụ ý, cô giúp anh mua quần áo.
Dĩ nhiên đã chạy đến trước cửa trung tâm, cho nên cô hiện tại mới phản ứng kịp là bị tính kế, cũng không có cách để cự tuyệt yêu cầu của anh.
“Đi thôi.” Xem ra ngày hôm nay không thể làm việc rồi...
Hai người dắt tay nhau đi vào trung tâm, bởi vì Mặc Dận nửa ôm cô, cho nên cô đi trên đường cũng không quá khó chịu.
Thẳng đến khu bán đồ nam, tiến vào cửa hiệu quen thuộc.
“Hoan nghênh quang lâm.”
Ý bảo mình đến xem, Mặc Khuynh Thành liền thật sự đến xem.
Mặc Dận trời sinh là cái giá quần áo, cho dù là bao nhiêu bộ bình thường cũng có thể mặc ra soái khí, cho nên chọn lựa đồ cũng không khó.
“Bốn áo sơ mi này, lấy size XL.”
“Được.”
Cô lại cầm mấy bộ đồ tây, mới chuyển sang khu áo khoác.
Thời tiết hiện tại không tính là quá lạnh, nhưng gió vào buổi tối vẫn lạnh thấu xương, tại lúc trước khi vào cửa cô thấy áo gió người mẫu mặc không tệ, tuy màu nâu nhạt có vẻ khó khống chế, nhưng cô tin tưởng Mặc Dận.
Tay nhỏ vừa mới đặt lên mặt trên, một bàn tay khác đồng thời xuất hiện.
“Cho tôi bộ này...”
Hai người sửng sốt, nhìn nhau một cái, nhìn về phía đối phương.
“Anh cũng muốn bộ này?”
Nguyệt thượng phong hoa, đôi mắt sáng quắc.
Mặc Khuynh Thành rốt cục cũng phát hiện có một người có thể so sánh với Mặc Dận, tuy khí chất không giống nhau, mỗi người mỗi vẻ, nhưng bộ dạng tao nhã này, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ngây người chỉ trong nháy mắt, cô hoàn hồn xa cách nói: “Đúng, không biết vị tiên sinh này có nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích hay không?”
Loại hàng hiệu cao cấp này thuộc loại thiết kế thủ công, một một kiểu dáng sẽ giới hạn, mỗi khu chỉ có một bộ, cho nên nếu là bỏ lỡ, còn cần chạy đến những thành phố khác để mua.
Người đàn ông mặc áo gió màu xám nhạt khóe miệng cong cong, “Vậy thì tặng cho cô đi.”
Mặc Khuynh Thành hiển nhiên không nghĩ tới anh ta thật sự sẽ cho, nhưng là không chối từ, bảo nhân viên đóng gói lại, cũng hướng về phía anh ta nở một nụ cười thiện ý.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Mặc Dận đi lên khách khí, tuyên bố chủ quyền của mình.
“Vị tiên sinh này, cảm ơn anh đã bỏ những thứ yêu thích, nếu có thể, tôi cùng vợ tôi muốn mời anh uống cafe.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn bàn tay bên hông Mặc Khuynh Thành, sau đó cười đáp ứng, “Được thôi.”
Cứ như vậy, ba người ngồi ở trong quán cafe, trước mặt mỗi người một ly coffee.
“Nơi này đồ ăn tốt nhất là Đề Lạp Mễ Tô, là đầu bếp được mời đặc biệt từ nước F về, cực kì chính tông.”
Người đàn ông trước mặt đẩy Đề Lạp Mễ Tô về phía Mặc Khuynh Thành, lòng tốt giới thiệu.
“Cảm ơn, nhưng mà tôi không ăn ngọt lắm.”
Mặc Khuynh Thành cảm giác rất kì quái, người này sao lại nhiệt tình như vậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn mình, trực tiếp đem sự tồn tại của Mặc Dận bỏ qua một bên, không thể không nói, sự chịu đựng của người này thật tốt.
Người kia cũng không bắt buộc, cô có thích đồ ngọt hay không, chính cô vẫn tương đối rõ ràng...
Mặc Dận trầm mặt xuống, tay để dưới bàn nắm thật chặt tay cô.
Hít, đau quá, hung hăng nhéo lại anh, cảm giác trên tay mới được buông lỏng ra.
“Vị tiểu thư này, cô làm sao vậy?”
Chỉ là phản ứng trong nháy mắt, anh ta liền bắt gặp được, dời tầm mắt nhìn về phía Mặc Dận, “Vị tiên sinh này, đối xử với phụ nữ nên ôn nhu, anh như vậy là không đúng.”
“Vợ chồng chúng tôi liếc mắt đưa tình, không nghĩ tới lại bị tiên sinh nói là không được ôn nhu.”
Người đàn ông phía đối diện không thèm để ý giọng điệu trào phúng, giải thích: “Thực xin lỗi, tôi nghĩ đến anh là vì tôi có hảo cảm với vợ của anh nên mới bất mãn cho cô ấy.”
Đáy mắt Mặc Dận lộ ra nguy cơ, là người nghe được bọn họ là vợ chồng thì sẽ thu liễm lại, không nghĩ tới anh ta lại còn thẳng thắn thừa nhận, mục đích tới cùng vẫn là cục cưng...
“Nếu như tôi dễ dàng bất mãn như vậy, không bằng cùng với cô ấy rồi.”
“Cũng đúng, là tôi quá nhạy cảm rồi, nói chuyện lâu như vậy, trái lại không biết hai vị tên gọi là gì?”
“Trước khi hỏi người khác, không phải nên nói tên mình trước sao?” Mặc Dận hỏi lại.
“Tôi tên là Nhan Tử Diệp, tôi biết vị tiểu thư này tên là Mặc Khuynh Thành, còn vị tiên sinh này tên là gì?”
“Mặc Dận.” Đôi mắt Nhan Tử Diệp lấp lánh.
Cô có chút nghi hoặc, không rõ vì sao anh ta lại biết mình, còn chưa mở miệng hỏi, anh ta liền trực tiếp giải thích rồi.
“Rất hân hạnh được biết hai vị, không nghĩ tới đến nước M lại gặp được minh tinh của Hoa Hạ, chỉ là...
Mặc Khuynh Thành biết anh ta muốn nói gì đó, hạ giọng nói: “Nhan tiên sinh, anh cũng biết tôi là người công chúng, tuy Dận không phải ông xã của tôi, nhưng là người đàn ông của tôi.”
Biết nhân vật công chúng có phần khó xử, anh ta hiểu rõ, “Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.”
“Vậy thì cảm ơn Nhan tiên sinh trước vậy.”
“Không cần khách khí, gọi tôi là Tử Diệp là được.”
“Vậy gọi tôi là Mặc là được.”
“Khuynh Thành.”
“Roạt.”
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi rồi, Nhan tiên sinh, không hẹn gặp lại.”