Edit : windy
“Tin tức mới nhất, tại đường La Lạc, đồng thời xảy ra hai vụ tai nạn, hai chiếc xe nháy mắt nổ mạnh, nhân viên cứu hỏa đang tiến hành dập lửa, hi vọng có thể cứu được người sống sót, mong rằng mọi người nhìn thấy tin tức này không nên đi đường này...”
“Bốp.”
TV bị tắt đi, Mặc Gian than thở: “Quả nhiên nước ngoài cũng có tai nạn giao thông, xem ra rất là nghiêm trọng.”
“Giác Nhi, con gọi cho bảo bối xem thế nào.”
“A? Vâng!”
Mặc Giác vốn nghi ngờ, sau đó lập tức phản ứng kịp.
“Tút tút, thật xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy...”
Sắc mặt anh liền thay đổi, nhanh chóng bấm gọi lại.
Lan Tuyết Mai nhìn anh gọi lại mấy lần, lòng càng ngày càng trầm.
Ngàn vạn lần đừng là bảo bối, ngàn vạn lần đừng...
“Mẹ. Gặp chuyện không may rồi.”
Mặt Mặc Giác trầm xuống, nói ra suy đoán của bản thân.
Lan Tuyết Mai người như mất lực tựa vào ghế số pha phía sau, tay không ngừng run rẩy.
Tại sao có thể như vậy, sáng nay lúc ra cửa không phải vẫn còn yên lành sao, làm sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện như vậy được?
“Mẹ, con gọi điện hỏi rồi, thân thủ em gái tốt như vậy, sẽ không phải là em ấy...”
Anh nói lời này ra liền cảm thấy không còn lo lắng gì.
Em gái, em rốt cục đang ở đâu...
“Giác Nhi, con gọi điện thoại cho cha con, để ông ấy phái người tìm!”
Mặc Giác trực tiếp chấn kinh, “Mẹ, chuyện còn chưa tới nước này, nếu là kinh động tới chỗ cha, phía trên nhất định liền biết.”
“Lúc này con vẫn còn nghĩ tới những điều này! Còn không làm mau! Bảo bảo tuyệt đối không thể có việc gì!”
Mặc Giác do dự, nhưng vẫn cầm điện thoại ra gọi.
“Xú tiểu tử, con làm gì mà gọi điện cho ta!” Giọng nói tràn đầy ghét bỏ.
“Cha, gặp chuyện không may rồi.”
Đối diện ngừng một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không thấy em gái đâu, vừa rồi...”
Đem chuyện vừa xảy ra nói ra một lần, sau đó nói: “Cha, thân thủ em ấy tốt hơn con, loại tình huống này cho dù có xảy ra, em ấy cũng có năng lực tránh khỏi, trừ phi...”
“Trừ phi cửa xe bị khóa lại, lái xe cố ý không cho em ấy trốn thoát.”
Mặc Tuyển Thần nói xong lời này, cũng cảm thấy trầm xuống, nếu thật sự là có người muốn đối phó bảo bảo, hiện tại con bé nếu không bị bắt, thì chính là...
Ý nghĩ như vậy đến nghĩ ông cũng không dám nghĩ, nếu thật sự là như vậy, ông nên làm thế nào đây, nói thế nào với hai người bạn tốt đây...
“Mặc Giác, con liên hệ với lãnh đạo nước Y, người là xảy ra chuyện không may ở chỗ bọn họ, Hoa Hạ bên này, có ta.”
Câu nói của ông như cho Mặc Giác một liều thuốc an thần, “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Cũng không do dự, trực tiếp cúp điện thoại.
“Mẹ, mẹ ở nhà chờ, con đi liên hệ người.”
“Không được, mẹ đi cùng con.”
Bà ở trong này ở lại không yên, còn không bằng trực tiếp đi theo hiểu rõ tình huống.
Mặc Giác suy nghĩ, liền đồng ý.
Nhanh chóng lái xe tới Lãnh Sự Quán.
“Xin chào, tôi là Mặc Giác.”
“Xin chào Mặc thiếu, xin hỏi anh có chuyện gì sao?” Merl bên Lãnh Sự Quán nhiệt tình tiến lên bắt tay anh, hiển nhiên, trước khi bọn họ tới Mặc Tuyển Thần cũng đã nói qua.
“Không biết anh có nhìn thấy tin tức mới nhất kia không?”
“Thấy rồi.”
Vụ tai nạn này sẽ không có quan hệ tới hai nước chứ?
“Tôi nghi ngờ em gái tôi là người bị hại trong vụ tai nạn này.”
?!
“Mặc thiếu, tôi nhất định sẽ khẩn trương điều tra rõ ràng, nhưng mà tôi nghĩ em gái anh nhất định có quý nhân phù trợ.”
“Nhờ lời lành của anh.”
Tuy Mặc Giác cảm thấy Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không chết, ít nhất không phải là hiện tại.
“Tôi đi điều tra trước.”
“Phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí.”
Mặc Giác đỡ Lan Tuyết Mai ngồi xuống ghế sô pha.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, em ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lan Tuyết Mai sắc mặt trắng bệch, không nói gì mà gật đầu.
Mặc Giác cũng biết cho dù anh có nói thế nào, bà không nhìn thấy em gái, lòng cũng sẽ không bỏ xuống được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng một chút tin tức cũng không có.
Lan Tuyết Mai nắm tay anh thật chặt, cảm nhận được sức lực trên tay, cho dù là hơi đau, anh cũng không kêu lên.
Em gái, rốt cục em ở đâu...
Bên kia, nước M.
Mặc Dận đang bàn luận với mọi người về hạng mục tiếp theo lại đột nhiên khom người xuống.
“Kellen!”
“Kellen!”
“Mặc thiếu!”
Mặc Dận một tay chống bàn, ngực đau đớn kịch liệt khiến cho anh nói không lên lời.
“Bảo, bảo bảo...”
Sakura nghe ra mấy chữ, lập tức phản ứng kịp.
“Kellen, tôi lập tức liên hệ với người bên nước Y, xem xem chị dâu đang làm gì?”
Vô thanh gật gật đầu, trán đổ đầy mồ hôi.
“Chuẩn bị vé máy bay.”
“Kellen!”
Mọi người hô lên, tình huống hiện tại căn bản không cho phép anh rời khỏi.
“Tôi nhất định phải đi.” Giọng nói khàn khàn mang theo mệnh lệnh không cho họ từ chối.
Ba người bất đắc dĩ nhìn nhau.
“Mặc thiếu, để Sakura đi cùng anh đi.”
Tô Nhạc Thiên nghĩ, cảm thấy như vậy là tốt nhất, nếu để cho một mình Mặc Dận đi, cho dù bên kia để lại người, cũng không tiện truyền đạt mệnh lệnh, huống chi cậu còn chưa hiểu rõ Make, trong thời gian dài khả năng không được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn còn có thể ứng phó được.
Mặc Dận rất không dễ dàng ngẩng đầu lên, cẩn thận dừng lại, “Nhờ vào cậu rồi.”
“Yên tâm đi, Mặc thiếu, anh cũng đừng có gấp gáp, thân thủ công tử rất tốt.” Cho dù thực gặp chuyện không may cũng có thể ứng phó được.
Sắc mặc Mặc Dận không thay đổi không nói lời nào, chính bởi vì thân thủ bảo bảo không tệ, cho nên nếu là gặp chuyện không may, đối thủ đụng phải nhất định là rất mạnh.
“Kellen, vé máy bay đã đặt xong, một giờ sau.”
Gật dầu, “Thu thập hành lý đi.”
“Được.”
Hai người khác nhìn nhau, vô thanh tiến hành thỏa thuận, nhanh chóng rời khỏi phòng quay về sắp xếp hành lý.
Nơi này không thể loạn, chị dâu bên kia cũng không thể xảy ra chuyện!
Bên ngoài biệt thự.
Quảng Y lâu nay không nhìn thấy Mặc Dận ra cửa, lo lắng đi đi lại lại.
“Tiểu thư, ra rồi.”
Trải qua chuyện xảy ra trước đây, Văn Phong vẫn luôn đeo khẩu trang.
“Đâu!”
Ngẩng đầu lên, nhìn phía biệt thự có bóng dáng quen thuộc đang đi ra, cẩm thấy vô cùng kích động, nhưng một giây sau, kích động liền bị gáo nước lạnh dập tắt.
“Văn Phong, anh ấy là đi luôn?”
Văn Phong nhìn hành lý trong tay Mặc Dận, gật đầu, “Hình như là như vậy, tiểu thư.” Nói xong không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tiểu thư đã chờ ở cửa biệt thự mấy ngày liền, anh ta thậm chí còn nghi ngờ Nhan Tử Diệp cung cấp thông tin không đúng, định tiến lên trực tiếp bấm chuông hỏi, lại bị cô ta ngăn lại, nói cái gì mà không thể để cho Mặc Dận cho rằng là cô ta cố ý tìm tới nơi này của anh, bắt đắc dĩ, anh ta chỉ có thể cùng chờ trong vô ích, hiện giờ rất không dễ dàng gì, kết quả vừa thấy đã liền rời khỏi, chẳng lẽ mọi cố gắng trong khoảng thời gian này của bọn họ đều là uổng phí rồi hả?
“Tiểu thư, chúng ta có đi lên hay không?”
Quảng Y do dự, biệt thự Quảng gia không hề ở trong này, cho dù là nói là bản thân vô ý tản bộ tới đây làm cớ, anh ấy cũng sẽ không tin.
Văn Phong nhìn bộ dáng của cô ta, tiện biết suy nghĩ của cô ta, “Tiểu thư, nếu không tìm được cái cớ thích hợp, không bằng liền nói thật ra.”
“Nói thật?” Quay đầu lại, chờ anh ta tiếp tục giải thích.
“Tiểu thư, mục đích chúng ta tới đây vốn là tìm Mặc đại thiếu gia, cô có thể như vậy...”
Quảng Y nghe lời anh ta nói, sắc mặt càng ngày càng vui sướng.
“Văn Phong, cũng là anh có chủ ý.” Vì vậy, khiến cho tức giận của cô ta với anh ta tiêu đi rất nhiều.
Văn Phong ngẩm thở ra, chuyện ở sân bay anh ta không thể oán hận bất cứ kẻ nào, muốn trách cũng chỉ có thể trách mệnh anh ta không tốt, ai bảo anh ta chỉ là thuộc hạ thôi.
“Văn Phong, chúng ta đi thôi.”
Nhìn Mặc Dận sắp lên xe, cô ta vội vã nói.
“Vâng, tiểu thư.”
Mặc Dận lúc này đáng nói tới hành động tiếp theo.
“Archibald, hợp đồng đã ký kết, tình huống tiếp theo cứ như trước mà tiến hành, nếu có xảy ra chuyện gì mà cậu không giải quyết định, cậu liền gọi cho...”
“Được được, chuyện này tôi mà không làm được thì không có mặt mũi mà gặp cậu, cậu cứ yên tâm đi tìm chị dâu đi, nơi này có tôi rồi.”
Mặc Dận không nói nữa, dơ tay vỗ vỗ vai anh ta.
“Kellen có người tới đây.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
“Mặc Dận, không nghĩ tới anh thật sự ở trong này nha.”
Quảng Y dẫn theo Văn Phong đứng cách Mặc Dận ba bước, nói xong cười cực kì vui vẻ.
Mặc Dận nhíu mày lại, sao cô ta lại ở chỗ này?
Quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Quảng Y, sao cô cũng ở trong này.”
“Em tới đây để giải sầu, lại nghĩ tới đây là biệt thự của Mạc gia, nên tới đây nhìn xem.”
Quả nhiên, lấy cớ này còn tốt hơn so với cớ trước đó.
“Là sao? Nói thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, em không nghĩ anh lại xuất hiện ở đây, đúng rồi, em gái anh đâu? Sao cô ấy không ở cùng anh hả?”
Nếu muốn nói chuyện tiếp muốn anh cảm thấy hứng thú tới cuộc nói chuyện, hiển nhiên, điều anh chú ý tới chỉ có Mặc Khuynh Thành.
Đáng tiếc...
Mặc Dận đột nhiên cau mày lại, bộ dáng sốt ruột khó nén, “Quảng Y, tôi còn có việc phải làm, nếu là không có chuyện gì nữa, cứ đi dạo tiếp đi, phong cảnh nước Y rất đẹp? Được không.”
Ngụ ý, ông đây không rảnh phản ứng với cô.
Khóe miệng Quảng Y cười giật giật, lại vẫn nói tiếp: “Thật sự xin lỗi, thật sự là nhìn thấy anh liền rất là vui, anh cứ đi trước đi, em đi dạo tiếp đây.”
Chết tiệt, vì cái gì mà nhắc tới Mặc Khuynh Thành xong sắc mặt anh liền trở nên khó coi như vậy, không lẽ cô ta xảy ra vấn đề gì rồi hả? Không được, bảo Văn Phong điều tra xem Mặc Khuynh Thành có xảy ra chuyện gì không mới được.
Mặc Dận không nói gì, trực tiếp lướt qua người cô ta rồi ngồi vào xe.
Sakura theo sát phía sau, lúc đi qua Quảng Y còn cố ý đụng một cái.
“Ngại quá, cô cản đường rồi.”
“Cô!”
Quảng Y tức giận trừng mắt nhìn, Sakura cũng không yếu thế.
A, cho dù lấy cớ thế nào, cũng không thể che dấu được tâm tư xấu xa của cô ta.
Muốn theo đuổi Kellen? Còn không xem xem bản thân lớn lên trông như thế nào!
Lắc lắc mông, xinh đẹp ngồi vào chỗ ghế cạnh lái xe.
Quảng Y nắm chặt quả đấm, hận không thể trực tiếp tiến lên đánh cho người này một trận.
Tiện nhân!
Ăn mặc lộ liệu như vậy!
Mấu chốt nhất chính là Mặc Dận lại để cho cô ta làm trợ lý!
Không được, nhất định phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ này đi!
“Mặc Dận, anh chuẩn bị đi đâu vậy, nếu là tiện đường có thể đưa em đi một đoạn không.”
“Vị nữ sĩ này, thật xin lỗi, chúng tôi không tiện đường, còn có mong nhường đường một chút, chúng tôi đang vội.”
Archibald đẩy cô ta ra, mở cửa ghế lái xe, nổ máy, một chút cũng không cho cô ta có cơ hội nói hết.
Khói xe thổi qua mặt bọn họ, Quảng Y vẫn làm động tác há hốc mồm.
“Khụ khụ khụ.”
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Quảng Y đẩy Văn Phong ra, gầm thét: “Không phải anh nói tôi cứ nói như thế thì Mặc Dận sẽ nói chuyện với tôi sao?”
“Tiểu thư, tôi cũng không biết chiêu này lại không dùng được.”
Anh ta xác thực là cực kì nghi ngờ, làm người đứng xem, anh ta biết rõ tình cảm của Mặc Dận với Mặc Khuynh Thành, cho nên cho dù người đáng ghét nhất mà nhắc tới cô ấy, anh cũng sẽ không bày ra sắc mặt như vậy.
“Không biết, không biết! Anh biết cái gì vậy! Phế vật!”
Sắc mặt Văn Phong có chút âm trầm, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống.
“Tiểu thư, giờ tôi liền đi tra.”
“Đi nhanh.”
Lấy điện thoại ra, gọi mấy cuộc điện thoại rồi tự nói với bản thân, tức giận trong lòng nổi lên, một giây sau, nghĩ tới người nào đó, ánh mắt liền sáng lên, sau đó lại hiện vẻ xoắn xuýt.
Rốt cục là gọi hay không gọi cho anh ta đây?
Hậu quả trước đó đã để lại bóng ma trong lòng, mặc dù có Quảng gia chèn ép, nhưng trên mạng vẫn đang lưu truyền chút video đó, chỉ liếc mắt một cái, anh ta liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh bản thân lúc đó...
Lại nhìn về phía Quảng Y đang nổi trận lôi đình, hơi thở dài, thôi, vẫn nên gọi đi.
“Tút.”
“Văn Phong, bài học lần trước còn chưa lĩnh giáo đủ hả?”
Rầm!
Theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, phía đối diện lập tức phát ra tiếng cười.
“Ha ha ha... Văn Phong, hóa ra anh cũng biết sợ, thật sự là không thú vị.”
Phù, nghe nói như thế, ngược lại khiến cho anh ta thở nhẹ ra, chỉ cần Nhan Tử Diệp không có hứng thú với mình, như thế anh ta sẽ không trừng phạt mình.
“Nhan thiếu gia, Văn Phong chỉ là thuộc hạ, dù thế nào cũng biết sợ, cũng mong ngài đừng chấp nhặt với tôi.”
“Chậc, được, lần này có chuyện gì mau nói đi, tôi đang vội.”
“Nhan thiếu gia, tiểu thư muốn biết vị kia có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cô ấy vẫn rất khỏe, anh hỏi cô ấy làm gì?”
“Không, không có việc gì, chỉ là vừa rồi tiểu thư nhắc tới cô ấy với Mặc đại thiếu gia, sắc mặt cậu ấy liền thay đổi.”
“Là sao?”
Nhan Tử Diệp nhìn Mặc Khuynh Thành hôn mê nằm trên giường, nghĩ thầm, rằng trên đời này thật sự có tâm linh tương thông?
Khịt mũi cười, vậy thì thế nào, Mặc Dận có thể thông qua mà tìm tới đây sao?
Văn Phong phía bên này không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, hỏi: “Nhan thiếu gia, chẳng lẽ ngài biết cái gì?”
Thu hồi suy nghĩ lại, anh ta không muốn nhiều lời với Văn Phong.
“Chuyện không nên biết thì không nên hỏi, Văn Phong, chẳng lẽ anh còn muốn trải nghiệm một lần khó quên nữa?”
Thân thể Văn Phong cứng đờ, nhanh chóng nói một câu: “Nhan thiếu gia, bên chỗ tôi còn có việc, cúp trước đây, tạm biệt.”
“Tút tút tút...”
Nhìn điện thoại bị tắt, Nhan Tử Diệp hừ lạnh một tiếng, đút vào túi, tiếp tục ngồi nhìn giai nhân ngủ say.
“Khuynh Thành, giả bộ ngủ như đứa trẻ cũng không được nha...”
Mặc Khuynh Thành ở trên giường mở to hai mắt, bên trong lại không có một chút mê mang nào.
“Nhan Tử Diệp.” Giọng nói cực kì khàn khàn.
Nhan Tử Diệp không có đáp lại cô, bưng cốc nước ấm trên tủ đầu giường đã chuẩn bị trước đó, đến bên giường đỡ cô dậy.
“Nào, Khuynh Thành, uống nước trước đi.”
Yên lặng nhấp một ngụm lớn mới giương mắt, “Nhan Tử Diệp, anh muốn làm gì.”
Giọng điệu khẳng định khiến cho Nhan Tử Diệp cau mày lại.
“Khuynh Thành, cô khẳng định như vậy, khiến cho tôi có chút thất bại.”
Mới là lạ!
Trong lòng Mặc Khuynh Thành thầm châm chọc, nếu là anh ta thực thấy thất bại như vậy, sao trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ như vậy.
“Nhan Tử Diệp, nói mục đích của anh đi.”
Không từ thủ đoạn bắt cô tới đây, rốt cục là vì cái gì?
Nhan Tử Diệp nhẹ giọng cười, ngón tay thon dài nghịch mái tóc cô, đen tuyền lại mềm mại, sờ thật thích.
“Khuynh Thành, trước tôi đã nói rồi, tôi muốn cô.”
Không chỉ muốn con người cô, mà trái tim cũng muốn.
“Ha ha...”
Hai chữ khinh thường hiện rõ.
“Nếu không muốn nói thật, vậy giữa chúng ta không có gì để nói rồi.”
Nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía anh ta.
Nhan Tử Diệp hiển nhiên không ngờ cô lại làm như vậy, vốn là sửng sốt, sau đó lại cười như điên.
“Khuynh Thành, cô thông minh như vậy, tôi thật sự không nỡ buông tay.”
Sau đó lại nói tiếp: “Cô cứ nghỉ ngơi trước đi, an tâm ở trong này, không nên suy nghĩ lung tung, nếu không thì cô nên biết rõ là tôi cái gì cũng làm được.”
Tiếng bước chân từ từ đi xa, tiếng đóng cửa vang lên.
Mặc Khuynh Thành đang nhắm mắt liền mở mắt ngồi dậy.
Nhìn ra phía cửa sổ, phong cảnh nước M độc đáo lọt vào trong mắt, cô thoảng yên tâm vài phần, xem ra bọn họ còn chưa rời khỏi nơi này.
Không rời khỏi càng tốt, cô tin Mặc Giác, khẳng định sẽ tìm ra mình, nhưng mà...
Mặc không biến sắc, trong lòng lại cực kì ảo não, nước M rộng lớn như vậy, cho dù cảnh sắc tương tụ, nhưng vị trí chính xác cô lại không đoán ra được.
Lần này nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ thật sự phải ở chỗ này chờ trong vô ích?
Không!
Cho dù mình tình nguyện chờ vô ích, Nhan Tử Diệp cũng sẽ không tùy ý để bọn họ tìm được mình, huống hồ nếu anh ta để mình ngây ngốc ở trong này, khẳng định cảm thấy được bọn họ nhất định không tìm được mình...
Cái gì cũng không nghĩ ra, cô cũng không muốn suy nghĩ nữa, tiếp tục nhắm mắt đưa lưng về phía cửa sổ rồi nằm xuống.
Ở một căn phòng khác, Nhan Tử Diệp xuyên qua màn hình nhìn mọi hành động của Mặc Khuynh Thành, lại nở nụ cười hài lòng.
Nếu là có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, anh ta có lẽ thật sự suy xét để cô ở bên cạnh.
“Bên kia đã hành động rồi.”
Một người mang theo mặt nạ đen xuất hiện phía sau anh ta.
“Ừ, xác định chuẩn bị ổn thỏa hết rồi? Tôi không muốn xảy ra ngoài ý muốn.”
Người nọ biết ý anh ta nói là gì, cúi đầu, khẳng định nói: “Yên tâm, chuyện đó tuyệt đối không xảy ra nữa.”
“Ra ngoài đi.”
Ngoài cửa, ba người cũng đeo mặt na đang thảo luận với nhau.
“Minogue, cậu nói xem lão đại ở bên trong lâu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Bart không ngừng nhìn cửa phòng đang đóng kín, hỏi.
“Bart, vấn đề này cậu hỏi rất nhiều rồi.”
“Kiều, cậu không muốn nói cho tôi là cậu không lo lắng?”
Kiều dựa ở trên tường, không ngừng xoay tròn bật lửa trên tay, “Lo lắng cái gì?”
“Mấy người các người! Bình thường lão đại đối tốt với chúng ta như vậy, các người vậy mà một chút cũng không lo lắng!”
“Chậc, tôi nói Bart này, sao tôi không phát hiện ra cậu trượng nghĩa như vậy nhỉ?”
Người nói chuyện chính là cô gái duy nhất trong bốn người họ, áo da màu đen ôm lấy dáng người chữ S của cô ta, mái tóc màu đỏ rượu tùy ý lướt qua.
“Rita, cô có ý gì! Có phải muốn đánh nhau không!”
“Anh đánh thắng lại tôi?”
Hỏi lại một câu, giữa lông mày đều là khiêu khích.
“Cô!”
“Đủ rồi.”
Kiều ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn hai người.
Hai người nháy mắt không tiếng động liền đứng thẳng.
“Bart, tôi biết cậu lo lắng cho lão đại, cũng đừng quên, lần này là trách nhiệm của chúng ta, cho dù là trừng phạt, cũng là bình thường.”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng là chuyện lần này cũng là chúng ta không biết, dù thế nào cũng không thể tại chúng ra hết được.”
Anh ta liền cảm thấy oan ức, Bonnie làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, hại bọn họ mất một Bali, hiện tại lão đại cũng phải chịu phạt, chết tiệt, lúc trước không nên nhận anh ta vào!
Minogue tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, “Bart, tôi biết anh không phục, nhưng đây là sự thật.” Sự tình lúc trước bọn họ không biết rõ, cho dù là Bonnie tự tiện quyết định gặp phải phiền toái, nhưng bọn họ là một đội, một tập thể.
Anh ta nói tiếp: “Rita, cô cũng đừng đấu võ mồm với Bart nữa, cô cũng không phải không biết tính cậu ta.”
Rita bĩu môi, cũng không thèm nói, cực kì tự nhiên nói sang chuyện khác, “Trái lại, tôi lại càng tò mò về cô gái bị đưa về đây là ai.”