Ánh mắt nhanh như chớp quét một vòng, Lăng Sương nhìn mấy hắc y nhân cách đó không xa.
Hai mắt lộ ra tươi cười giảo hoạt, lấy ra một vật thể màu đen hình cầu từ bên hông, linh hoạt ném tới một tên hắc y nhân.
Tên hắc y nhân kia phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng tốc độ nổ tung của quả cầu kia, một tầng sương màu vàng nổ ra, hắc y nhân không kịp bịt mũi đã ngã xuống.
Lăng Sương nở nụ cười đắc ý, đây chính là đạn khói mẫu thân mới nghiên cứu chế tạo ra không lâu, khi nổ tung sẽ tỏa ra khói dày đặc, cho dù võ công bọn hắn có cao tới đâu cũng không thể tránh được.
Nhưng mà tử sĩ làm sao có thể dễ đối phó như vậy, một đám tử sĩ mới ngã xuống, một đám khác đã nhanh chóng bịt lại mũi của mình, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lăng Tuyệt và Lăng Sương.
"Nguy rồi." Lăng Sương biến sắc, là nàng đã đánh giá quá thấp đám tử sĩ này, lại có thể chống chọi được khói độc của mẫu thân.
Võ công của hai người bọn họ đều thua kém so với đám tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Lăng Sương khẩn trương nhìn Lăng Tuyệt, "Làm sao đây?"
Vẻ mặt Lăng Tuyệt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lông mày đang cau chặt cho thấy tâm trạng của hắn bây giờ đang buồn bực.
Mắt thấy tử sĩ đang từng bước gần, Lăng Tuyệt hạ quyết tâm lấy ra cây tiêu, thổi lên, tiếng sáo du dương uyển chuyển, làm người ta dần dần bị sa vào đó.
Lăng Sương trợn to hai mắt nhìn Lăng Tuyệt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đây là Phệ Hồn thuật mẫu thân dạy, nhưng mà người sử dụng Phệ Hồn thuật cần phải có nội lực mạnh hơn đối phương, hoặc Tinh Thần lực mạnh hơn đối phương, nếu không sẽ phản phệ, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Võ công của Lăng Tuyệt so với lứa bạn cùng tuổi đã là rất đáng chú ý, nhưng mà đối với tử sĩ, mà hơn nữa lại là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm, nội lực căn bản là không sánh nổi bọn họ, nếu cứ cố chấp dùng Phệ Hồn thuật, chỉ có thể dựa vào Tinh Thần lực cường đại mà thôi.
Trên trán của Lăng Tuyệt bắt đầu rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt đen láy vẫn lóe lên tia sáng kiên trì như cũ.
Mấy tử sĩ trước mắt bị tiếng sáo thôi miên, ào ào tự giết lẫn nhau.
Hai mắt Lăng Sương ngập tràn nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đủ rồi, đừng thổi nữa."
Giờ khắc này, nàng thật sợ sẽ mất đi ca ca duy nhất này, ngày thường mặc dù nàng nghịch ngợm, chưa bao giờ gọi hắn là ca ca, hắn cũng vẫn luôn lạnh như băng. Nhưng mà tình huynh muội sinh đôi làm sao có thể bỏ được chứ?
Nghe vậy, nhưng Lăng Tuyệt vẫn không có nửa điểm muốn hạ ống áo xuống, tiếp tục thổi, Tinh Thần Lực của hắn rất mạnh, nếu như ngừng thổi, đám tử sĩ này sẽ lập tức thức tỉnh.
Nước mắt Lăng Sương lã chã rơi xuống, lôi kéo tay Lăng Tuyệt nói, "Đủ rồi, mau dừng lại."
Nhưng Lăng Tuyệt vẫn bỏ qua lời Lăng Sương nói, điểm huyệt Lăng Sương, khiến Lăng Sương không thể bắn đạn khói được, Lăng Sương cắn môi nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nàng biết hắn hắn đang bảo vệ nàng, nhưng nàng không cần, nàng tình nguyện đồng sinh cộng tử cùng hắn.
"Lăng tuyệt, ngươi mau dừng lại cho ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua sinh sớm hơn ta có mấy giờ, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta chuyện gì cũng phải nghe ngươi? Ta không cần, ngươi không phải là ca ca của ta, ngươi nhớ kỹ, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta muốn làm tỷ tỷ ngươi, ngươi phải nghe lời ta, ngươi nghe thấy không? Ta bây giờ ra lệnh cho ngươi dừng lại, mau dừng lại." Lăng Sương khàn giọng mà hét lên, nước mắt đã sớm tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không muốn làm muội muội, không cần hắn bảo vệ nàng, không muốn để hắn một một gánh vác.
Lòng Lăng Tuyệt co rút đau đớn, đáy mắt che giấu đi đau đớn mãnh liệt đó, nhưng mà sắc mặt vẫn chẳng xao động, tiếng sáo cũng không có dừng lại, mãi cho đến khi đám tử sĩ chém giết xong, toàn bộ đều ngã xuống, Lăng Tuyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đặt cây sáo xuống, khó hiểu nhìn Lăng Sương.
Đột nhiên cổ họng của hắn có một mùi tanh tưởi úp đến, sau đó liền hộc ra một ngụm máu tươi.
Lăng Tuyệt lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hơi hơi mở miệng, "Ta không sao."
Bỗng dưng, một thanh âm tàn nhẫn tràn đầy lửa giận vang lên, "Nực cười, chúng mày dám giết chết tử sĩ của ta."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Tuyệt thầm kêu không tốt, ban nãy chỉ đánh nàng ta hôn mê, vốn định mang nàng ta trở về để mẫu thân xử trí, không nghĩ tới nàng ta lại tỉnh nhanh như vậy.
Lăng Sương nhất thời sởn cả gai ốc, cái giọng nói này làm tâm người ta rét lạnh, nếu mình lại rơi vào tay của nữ nhân ác độc này tuyệt đối có kết cục bi thảm, huống hồ bây giờ Lăng Tuyệt lại bị thương, bọn họ căn bản đánh không lại nàng ta.
Lăng Sương chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền thấy khuôn mặt ngoan độc đang toan tính của Liễu Tư Nhiễm, lửa giận ngùn ngụt trong hai mắt nàng ta hận không thể thiêu cháy bọn họ đến không còn một mảnh.
Liễu Tư Nhiễm hạ chưởng tàn ác xé không khí mà tới, Lăng Sương vội vàng trốn tránh, Lăng Tuyệt thấy thế liền rút trường kiếm ra nghênh tiếp.
Lúc nãy ánh sáng quá ít, bây giờ sáng hơn Liễu Tư Nhiễm mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt có vài phần tương tự Lăng Dạ Vũ, lửa giận càng tăng lên ngùn ngụt, "Hóa ra chúng mày là tiểu tạp chủng, hôm nay ta sẽ giết chết chúng màu, để cho Mộc Ly Yên nếm thử tư vị thống khổ khi mất đi người thân."
Lăng Sương lấy thuốc bột ra định vẩy về phía Liễu Tư Nhiễm, nhưng lại bị Liễu Tư Nhiễm chế trụ, Liễu Tư Nhiễm hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh bỉ, "Mày nghĩ rằng tao còn có thể để mày có cơ hội dùng độc sao? Không hổ là con của Mộc Ly Yên, giống ả ta như đúc, chuyên dùng những thủ đoạn đê tiện như thế này."
"Không được phép vũ nhục mẫu thân của ta." Lăng Tuyệt nghe thấy thế, tàn nhẫn nói, trong mắt tóat ra một tầng hàn ý lạnh như băng.
Ở trong lòng của hắn, làm theo lời mẫu thân luôn là đúng, lời nói của mẫu thân hắn đều luôn luôn vâng lời vô điều kiện, bất kể nó là sai hay đúng.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ mày chính là một tiện nhân đê tiện." Liễu Tư Nhiễm cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói.
Nhưng nàng ta cũng hoàn toàn quên mất chính mình cũng là người như vậy, bởi vì nàng ta cũng chuyên đi hạ độc người khác mà không phép kẻ khác hạ độc mình đấy thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt rét lạnh một mảnh, không để ý thương tổn trên người, lấy trường kiếm đâm tới Liễu Tư Nhiễm.
"Ồ, thẹn quá hóa giận rồi."
Mặc dù hai người đánh một người, nhưng Liễu Tư Nhiễm vẫn chiếm ưu thế như trước, vẻ mặt thoải mái, nhưng trong mắt mang theo sát ý kiên định.
Trong lúc chưởng phong của Liễu Tư Nhiễm sắp đánh úp về phía Lăng Tuyệt, mấy luồng nội lực ngăn trở của tập kích của nàng ta lại.
Bỗng nhiên, Ngũ sát cùng nhau xuất hiện, đồng thanh hỏi: "Các con không sao chứ?"
Lão Đại đã sớm phái bọn hắn đi theo hai đứa nhóc này, Lão Đại từng nói, chỉ khi nguy cấp mới xuất thủ, bằng không lần tôi luyện này chúng nó sẽ không thành công.
"Các ngươi …" Lăng Sương ngạc nhiên, mang trên hiện lên vẻ hoang mang.
"Là Lão Đại phân phó chúng ta bảo hộ các con, các con đi nhanh đi!" Tuyết nhỏ nhẹ giải thích, nếu không phải hai đứa có chuyện thì nhất định Lão Đại sẽ bắt bọn họ huấn luyện nữa mất.
Nhưng mà bọn họ cũng thật khó khăn, lão đại ra lệnh, không ở tình huống tính mạng bị uy hiếp, không cho phép ra tay.
"Hừ, Mộc Ly Yên quả nhiên gian trá, hôm nay ta sẽ một lưới bắt hết các ngươi." Vẻ mặt Liễu Tư Nhiễm ngoan tuyệt, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tuyết bỗng dưng mỉm cười, "Tốt! Xem ai một lưới bắt hết."
Nàng vẫn không hề quên lần trước bởi vì sơ ý thất thủ nên không bắt được Liễu Tư Nhiễm, lần này nàng phải dẫn ả ta trở về gặp Lão Đại.
Liễu Tư Nhiễm cười nhạo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ra khỏi đây? Nằm mơ, vẫn là suy nghĩ xem nên làm thế nào thông tri cho Mộc Ly Yên đến nhặt xác cho các ngươi đi!"
"Đừng tự tin quá mức, tránh đến cuối cùng không chấp nhận nổi đả kích." Tuyết thâm ý nói.
Nhưng mà Liễu Tư Nhiễm lại chẳng thèm để ý đến, hướng bên ngoài ra lệnh một tiếng nói: "Người đâu, mau bắt bọn họ lại."
Gió nhẹ thì thảo thổi qua, bên ngoài yên lặng không hề có một chút động tĩnh, trong mắt Liễu Tư Nhiễm thoáng qua một chút nghi hoặc, trong đầu bỗng dưng nhớ lại lời Tuyết vừa nói.
Chẳng lẽ …
"Các ngươi đã làm cái gì?" Hai mắt Liễu Tư Nhiễm tràn đầy lửa giận, đè thấp giọng nói ngoan tuyệt.
"Đúng như ngươi nghĩ đấy, làm một chuyện tốt mà thôi." Tuyết nhẹ giọng cười, nói ra một câu ý vị thâm trường.
Bỗng dưng, một nam tử đi đến, cung kính nói với Tuyết: "Cô nương, muốn bắt nàng dâng lên không?"
Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc nhìn nam tử kia, nghiễm nhiên Lâm Thừa Tướng sớm đã bị mình hạ độc.
"Lâm Thừa Tướng, ngươi đang làm gì đó? Chẳng lẽ ngươi không muốn giải dược của ngươi sao?"
Lâm Thừa Tướng hừ lạnh một tiếng, "Độc của ta sớm đã được giải, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể chịu sự khống chế của ngươi sao?"
Hai mắt lãnh của Liễu Tư Nhiễm nheo lại, đã giải? Nhất định là chuyện tốt của Mộc Ly Yên làm.
Nàng không cam lòng, chuyện tốt lại bị ả phá hư.
"Độc là ta giải, ngươi có vấn đề gì sao?"
Ly Yên mặc xiêm y màu lam nhạt, tay áo được thêu hoa sơn trà tinh xảo, tóc đen tùy ý xõa, chỉ dùng một trâm hình hoa sơn trà cài lên, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra hấp dẫn trí mạng, thản nhiên cười nhạt, mị hoặc trời sinh.
Lăng Dạ Vũ Bên cạnh sủng nịch ôm lấy nàng, ngũ quan tinh xảo vô song phát ra từng trận hàn ý, chỉ riêng đối mặt với nàng, cái cảm giác lạnh như băng mới tan hết hòa vào nhu tình như nước.
"Mẫu thân."
Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương vừa thấy được Ly Yên liền lập tức chạy lên, kích động kêu.
"Mộc Ly Yên, tại sao ngươi lại ở trong này?" Liễu Tư Nhiễm trừng Ly Yên, trong mắt là hận ý không chút nào che dấu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Theo đạo lý mà nói, Kỳ Tinh quốc đã tấn công Lăng Nguyệt quốc, như thế nào lại dễ dàng để cho bọn họ vào Kỳ Tinh quốc, mặc dù hai người võ công cao cường, có thể vụng trộm tiến vào Kỳ Tinh quốc, nhưng bọn hắn điều động nhân lực nhiều như thế ở phủ Thừa Tướng, làm sao Kỳ Doãn lại không nhận được tin tức?
Ly yên cười tươi như hoa, nháy mắt màu sắc chung quanh đều trở nên mờ nhạt.
"Vì sao ta không thể ở trong này?" Ly Yên nhẹ giọng hỏi lại.
"Kỳ Tinh quốc sắp khai chiến cùng Lăng Nguyệt quốc, ngươi tới nơi này, không phải muốn chết sao?" Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nhìn Ly Yên.
Ly Yên giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, "Ai nói cho ngươi biết Kỳ Tinh quốc muốn khai chiến cùng Lăng Nguyệt quốc?"
"Ngươi có ý tứ gì?" Liễu Tư Nhiễm trừng lớn hai mắt, có một loại dự cảm không tốt, thần sắc có chút khẩn trương.
"Kỳ Tinh quốc thuộc quyền sở hữu của Lăng Nguyệt quốc, như thế nào lại giao chiến?" Ly Yên nói nhẹ như mây trôi gió thoảng.
"Ngươi nói cái gì? Kỳ Doãn rõ ràng đã đáp ứng … "
Liễu Tư Nhiễm không thể nào tin nổi, trong lòng âm thầm đã đoán được, nhưng lại khó có thể tiếp nhận.
"Ta đáp ứng cái gì? Ta chỉ đáp ứng trọn đời giao hảo cũng Lăng Nguyệt quốc, cũng đáp ứng Kỳ Tinh quốc thuộc quyền sở hữu của Lăng Nguyệt quốc, từ đây trên đại lục không còn Kỳ Tinh quốc nữa, chỉ còn Kỳ Tinh thành."
Kỳ Doãn đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho Ly Yên, nói cho nàng biết vị trí tử sĩ, sau đó hắn cố ý để Liễu Tư Nhiễm buông lỏng cảnh giác, để cho Ly Yên phái người đi diệt tử sĩ nơi này.
Lúc Liễu Tư Nhiễm đăng nặng nề thở, giọng nói của Kỳ Doãn có vẻ vô cùng bất ngờ, thanh âm đầy nhịp điệu, tuyệt không nghĩ đến đây là một người sắp chết, nhưng nếu cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt.
"Ngươi … ngươi chẳng lẽ không muốn thiên hạ sao? Không muốn đoạt lại hoàng hậu của mình sao? Ngươi lại cam nguyện trở thành thần tử của kẻ khác, địa vị vĩnh viễn ở dưới người khác sao?" Liễu Tư Nhiễm muốn thuyết phục hắn, coi như là lần cuối cùng giãy dụa.
"Trước kia có lẽ ta sẽ không cam lòng, nhưng bây giờ, hết thảy đều vô ích với ta." Trong mắt Kỳ Doãn hờ hững không có một chút gợn sóng, hắn lại có nhìn thấu thế sự tang thương.
"Từng người các ngươi làm sao có thể chịu uất ức như thế? Không có chí khí sao, sao xứng đáng làm nam nhân?" Liễu Tư Nhiễm tức giận mắng to, quyền thế ai không muốn chứ? Vì sao bọn họ lại không muốn? Sinh tồn trên thế giới này, chỉ có quyền lực mới có được hết thảy, nàng vẫn luôn cho là như vậy.
"Tư Nhiễm, đừng cố chấp nữa."
Lăng Dạ Ảnh miễn cưỡng đứng trong bong đêm, môi mỏng khẽ mở, bạch y không một chút bụi trần mà phất phơ, đôi mắt đen láy chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
"Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng, dựa vào cái gì cái gì Mộc Ly Yên cũng có, cái gì cũng chiếm được, ta lại không có gì cả, dựa vào cái gì?" Liễu Tư Nhiễm ra sức gào thét, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy vẻ ghen tị.
"Không phải nàng không có gì, nàng còn có ta mà." Trong mắt Lăng Dạ Ảnh tràn đầy thống khổ, xót xa nhìn Liễu Tư Nhiễm.
Một câu nói nhẹ nhàng đơn giản, lại chứa đựng tình cảm vô hạn trong đó.
"Ta lòng tham không đáy, ta không muốn mất đi chàng, nhưng càng muốn quyền lực hơn." Hai tròng mắt Liễu Tư Nhiễm đục ngầu mang theo không cam lòng.
"Ngươi không còn tử sĩ, không còn Lâm Thừa Tướng cùng Kỳ Doãn trợ giúp, thể lực ngươi cài ở Lăng Nguyệt quốc đều bị ta diệt hầu như không còn, ngươi đoạt như thế nào?" Lời nói nhàn nhạt của Ly Yên như hung hăng đâm vào trái tim Liễu Tư Nhiễm.
Liễu Tư Nhiễm ngửa đầu cười điên cuồng, cười đến nối nước mắt tràn ra cả hốc mắt, "Liễu Tư Nhiễm ta hưởng phúc cả đời, lại chỉ vì ngươi, Mộc Ly Yên, đều là do ngươi xuất hiện, ta mới có kết cục như vậy."
Lăng Dạ Ảnh thống khổ lắc đầu, vì sao nàng không biết hối cải? Chuyện này không thể trách Mộc Ly Yên được!
Ly Yên cảm giác Liễu Tư Nhiễm có cái gì đó không đúng, cho nên không phản bác lời nói của Liễu Tư Nhiễm.
Quả nhiên, Liễu Tư Nhiếm lấy ra một câu đao nhỏ từ bên hông, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm tới Lăng Tuyệt.
Mộc Ly Yên, dù ta thất bại, ta cũng sẽ không để ngươi sống vui vẻ, ta muốn ngươi phải nêm thử cảm giác mất đi người thân, cuối cùng nguời thắng vẫn là ta, vẫn là ta …
Ly Yên luôn luôn chú ý đến động tĩnh của Liễu Tư Nhiễm nên định ra tay, nhưng vẫn không nhanh bằng Lăng Dạ Vũ.
Hắn đánh ra một chưởng cuồng phong, đả thương Liễu Tư Nhiễm đến không còn sức lực, bóng dáng của nàng ta bắn ra phía xa
"Tư Nhiễm."
Lăng Dạ Ảnh khẩn trương hô một tiếng, thanh âm khàn khàn, vội vàng đi đến bên cạnh Liễu Tư Nhiễm ôm nàng ta lên.
"Nàng làm sao rồi?" Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, hốc mắt hơi hồng, nước mắt che kín ánh sáng nơi đáy mắt.
Trong lòng hắn biết lần này nàng không thể qua khỏi rồi, một chưởng kia của Lăng Dạ Vũ nàng căn bản không thể chịu nổi, hắn hôm nay, không còn nội lực có thể truyền cho nàng để cứu lấy tánh mạng của nàng nữa rồi.
Hắn không trách Lăng Dạ Vũ, muốn trách thì trách hắn không có năng lực thuyết phục nàng, mới có thể rơi vào kết cục như vậy.
"Ảnh, chúng ta… kiếp sau, ta vẫn muốn … ở cùng chàng." Thanh âm của Liễu Tư Nhiễm đứt quãng, hơi thở mỏng manh.
Liễu Tư Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười không lẫn tạp chất nào, giống như được giải thoát, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, hai mắt rốt cục chậm rãi khép lại.
Lăng Dạ Ảnh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Liễu Tư Nhiễm một cái, khóe miệng hơi hơi nở một nụ cười thỏa mãn, "Từ nay về sau, chúng ta thực sự ở bên nhau, không để ý tới phàm trần thế sự nữa, ngày qua ngày chúng ta tiêu dao."
Hắn nhanh nhẹn lấy lưỡi dao sắc bén trên tay Liễu Tư Nhiễm, nhắm ngay trái tim mình mà đâm.
Một khắc kia hắn ngã xuống, vẫn ôm chặt lấy Liễu Tư Nhiễm như cũ.
Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không xa rời.
Ly Yên vốn muốn ngăn cản, lại không kịp ngăn cản, mắt thấy chuyện xưa đẹp đẽ này, không khỏi có chút u buồn.
"An táng bọn họ ở cùng nhau đi!"
Nàng chỉ có thể làm như vậy, nếu Liễu Tư Nhiễm không sống trong hoàng cung, cũng không bị cuộc sống tối tăm nơi hoàng cung này ảnh hưởng, có lẽ hai người bọn họ sẽ rất hạnh phúc, chẳng qua là vĩnh viễn không có từ nếu mà thôi.
"Nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, Kỳ Tinh thành, về sau giao cho các ngươi." Kỳ Doãn giao Kỳ Tinh quốc cho bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ly Yên chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, cặp mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy nhìn vẻ mặt của Kỳ Doãn không được tự nhiên.
"Thân thể của ngươi … "
Nàng chưa kịp nói hết lời, nhưng Kỳ Doãn vẫn hiểu. Hắn tự giễu cười cười, "Khi sinh mệnh sắp hết làm được một chuyện cũng là tốt rồi."
"Ta sẽ cứu ngươi." Lần này hắn giúp cho nàng, về tình về lý đều nên cứu hắn.
Kỳ Doãn sững sờ một lát, sau đó chẳng qua là cười lắc lắc đầu, "Không cần, sinh tử đã được trời định trước, kéo dài hơi tàn sống trên đời, chẳng bằng thống khoái mà đi, hơn nữa trên đời này ta đã không có cái gì lưu luyến nữa rồi."
Ly Yên giật giật môi, cuối cùng trầm mặc không nói gì.
"Giúp ta chiếu cố Thi Vũ thật tốt, đừng để Diệp Thừa Tầm làm tổn thương nàng, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được." Kỳ Doãn nhìn đám mây phương xa, giống như đan tưởng niệm ai, nàng ở phương xa, nhất định phải hạnh phúc.
Hắn tin nàng có thể hạnh phúc, con người đều thông suốt ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trước kia cứ chấp nhất ngược lại lại khiến nàng không hạnh phúc, chẳng bằng thống khoái mà buông tay, để cho nàng có được hạnh phúc nàng mong muốn.
Cả đời này của hắn, người duy nhất hắn lo lắng là nàng, nếu nàng đã không cần hắn, hắn có thể an tâm rời đi.
"Ta sẽ." Ly Yên gật đầu, mặc dù hắn không nói, nàng cũng sẽ làm được.
Gío thổi vi vu, bóng lưng cao to thê lương dần dần đi xa.
Ly Yên thở dài một tiếng, quét mắt nhìn thấy mấy người trước mặt, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người Lăng Tuyệt, biến sắc, hai mắt híp lại nói: "Con bị thương, sao lại thế này?"
Trong lòng nàng lo lắng, cuối cùng vẫn tự mình đến, nhưng bất quá cũng chỉ là trùng hợp đến đúng lúc, về phần phía trước đã xảy ra chuyện gì nàng căn bản không thể nào biết được.
Mà mới vừa rồi nàng lại một lòng chỉ muốn đối phó Liễu Tư Nhiễm, không chú ý tới Lăng Tuyệt đã bị trọng thương, giờ phút này thật đúng là hối hận không thôi, nhưng trên con đường cường giả, cần phải trải qua kinh nghiệm rèn giũa.
"Mẫu thân, hắn dùng Phệ Hồn thuật đối phó với đám tử sĩ." Lăng Sương khẽ cắn môi nói ra.
Lăng Tuyệt dùng sức nháy mắt ra hiệu với Lăng Sương, chính là hi vọng nàng đừng nói việc này, nhưng mà Lăng Sương cho rằng chuyện này phải để mẫu thân biết, hơn nữa chỉ có mẫu thân mới quản được hắn, bằng không nếu có lần sau, bọn họ còn không biết có thể sống mà đi ra hay không.
Quả nhiên, Ly Yên vừa nghe, sắc mặt liền nghiêm túc lên, trong mắt có lửa giận vô hạn, "Con đã dùng Phệ Hồn thuật?"
Lập tức vội vàng cho Lăng Tuyệt ăn một viên thuốc, sắc mặt của Lăng Tuyệt mới khá hơn một chút.
Lăng Tuyệt rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Ly Yên.
"Lúc trước khi ta dạy cho các con Phệ Hồn thuật đã từng nói cái gì? Nếu như địch nhân mạnh hơn mình, tuyệt đối không thể dùng Phệ Hồn thuật, tìm cơ hội trốn đi là được, con có nghe lọt hay không?" Vẻ mặt Ly Yên cực kỳ nghiêm túc, cất giọng xé gió.
"Mẫu thân, con đã sai rồi." Lăng Tuyệt phát ra âm thanh bé như muỗi kêu, lần này hắn thật sự đã chọc mẫu thân tức giận rồi, mẫu thân còn chưa bao giờ tức giận với hắn như vậy đâu!
"Ta biết con là vì để Sương nhi chạy đi mới làm như vậy, nhưng con có nghĩ tới hay không, nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời Sương đều sẽ không tha thứ cho mình, người còn sống mang theo hối hận là thống khổ nhất, con muốn nó tiếp nhận chuyện này hay sao?" Nàng giải thích cho Lăng Tuyệt, ngày thường mặc dù nó luôn luôn lạnh như băng, nhưng trong lòng lại cực kỳ thương yêu người muội muội này, tuyệt không cho phép nàng bị thương tổn.
Lăng Tuyệt cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn Lăng Sương, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi, mẫu thân, là con sơ sót."
"Tiểu Yên, Tuyệt nhi chẳng qua là muốn bảo vệ muội muội của nó, nàng đừng tức giận." Lăng Dạ Vũ nắm tay kiều thê của mình an ủi, ý đồ cầu tình giúp cho Lăng Tuyệt.
Ly Yên trợn mắt nhìn hắn, hắn ngượng ngùng sờ cái mũi một chút, không dám lên tiếng nữa, xú tiểu tử, ta không giúp được con, con tự mà lo liệu đi!
Trời đất bao la nương tử là lớn nhất, lời của nương tử hắn không dám phản kháng.
"Mẫu thân, ngươi đừng nóng giận, lần này tha thứ cho hắn đi!" Lăng Sương tiến lên làm nũng nói, nàng nói ra chân tướng vốn là không muốn lần sau Lăng Tuyệt laị làm như vậy vì nàng nữa, cũng không phải là muốn nhìn thấy mẫu thân sinh khí.
Ly Yên thở dài một tiếng, "Các con nghe đây, từ nay về sau, vô luận gặp phải việc gì khó khăn, các con phải đồng sinh cộng tử, tuyệt không cho phép vì cứu đối phương mà hy sinh bản thân, hai con cùng nhau tìm biện pháp giải quyết, hiểu chưa?"
Để lại một người sống vĩnh viễn mới là thống khổ nhất, cho nên đồng sinh cộng tử, cộng đồng cùng tiến cùng lùi mới là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa nàng tướng tín hai đứa con này của mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, tương lai bọn chứng sẽ đứng ở trên đỉnh cao của con người.
"Hiểu rồi ạ." Hai đứa nhỏ gật đầu cùng trả lời.
Trên mặt Lăng Sương nổi lên ý cười, cười khanh khách nói với Lăng Tuyệt: "Xem sau này ngươi làm sao mà bỏ được ta?"
Lăng Tuyệt lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, "Thuốc cao bôi trên da chó quả nhiên là vứt không được." (Câu này còn có ý là hàng dởm mà không thể vứt bỏ được)
"Lăng Tuyệt chết tiệt, ngươi mới là thuốc cao bôi trên da chó, bản tiểu thư thanh xuân mỹ mạo, ngươi làm sao dám nói như thế hả?"
Hai đứa nhóc tranh cãi ầm ĩ, trước sau vẫn như cũ, Ly Yên vui mừng cười cười, hai đứa này bình thường đối chọi gay gắt, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không rời không bỏ, đây là tình cảm huynh muội ruột thịt mới có.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói mềm nhẹ mà trầm thấp đột ngột vang lên, Ly Yên hơi sững sờ, nhìn theo hướng giọng nói này, khẽ nhíu chân mày, rồi kinh ngạc, "Cung Y Lâm?"
Cung Y Lâm chậm rãi cười, nhảy xuống tuấn mã, trêu đùa: "Thế nào? Không chào đón ta sao?"
Lăng Dạ Vũ vừa thấy là hắn, liền ôm Ly Yên chặt hơn một chút, con ngươi mang theo vẻ cảnh giác.
Ly Yên lắc lắc đầu, "Không phải, chỉ là có chút kinh ngạc tại sao ngươi lại ở trong này?"
"Muốn tới thăm xem các ngươi có cần giúp đỡ gì hay không."
"Không cần, chuyện của chúng ta không cần ngươi phí tâm." Không chờ Ly Yên lên tiếng, Lăng Dạ Vũ đã lạnh lùng lên tiếng nói trước, nực cười, ánh mắt tên nam nhân này nhìn nương tử nhà mình nóng rực như thế, làm sao hắn lại không nhìn ra tâm tư của “hắn” chứ, quyết không thể để hắn có cơ hội tiếp cận Tiểu Yên.
Cảm giác được người bên cạnh nổi lên ghen tuông nồng nặc, Ly Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, áy náy nói với Cung Y Lâm: "Chúng ta đã giải quyết xong rồi, cám ơn."
Lời nói khách khí xa lạ của nàng khiến sắc mặt của Cung Y Lâm tối tăm một chút, lập tức lại nhếch miệng: "Giải quyết xong chuyện Kỳ Tinh quốc, nói vậy rất nhanh cũng đến Cung Dương quốc đi?"
Lời này vừa nói ra, Ly Yên ngẩn người, im lặng không nói gì, nàng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao thống nhất thiên hạ là thật, nhưng mà Cung Dương quốc vẫn là quốc gia của sư phụ cùng sư tỷ, cũng là quốc gia của Cung Y Lâm, nàng không muốn đối địch với bọn họ, nhưng thống nhất thiên hạ thì nhất định phải làm.
Có thể là Cung Y Lâm nhìn thấu tâm tư của nàng, nên hắn ôn hòa cười, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lăng Dạ Vũ nói: "Ta có thể giao Cung Dương quốc ra, nhưng ta có một điều kiện."
Đến ngay cả Ly Yên cũng sửng sốt một chút, cái gì quan trọng đến nỗi lại có thể khiến hắn buông tha Cung Dương quốc?
Ánh mắt Cung Y Lâm bỗng dưng dời đi, dừng lại trên người Ly Yên, ánh mắt đột nhiên nhu hòa như nước: "Ta muốn nàng, chỉ cần ngươi buông tay nàng, ta lập tức hai tay dâng Cung Dương quốc."
Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, nhưng mà Ly Yên có chút tức giận, nàng không phải là đồ vật, sao cho phép người khác nhường tới nhường lui.
"Không có khả năng." Hai người Lăng Dạ Vũ cùng Lăng Tuyệt đồng thời lên tiếng, sắc mặt của bọn họ xanh mét, trong mắt phát ra lửa giận, ngữ điệu lạnh như băng, hai khuôn mặt không mưu mà hợp hợp cùng hiện ra, cảm giác hoàn toàn cùng là một người.
Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nhìn Cung Y Lâm, hắn sẽ không dâng Tiểu Yên cho người ta, nếu như “hắn” đã không muốn bàn giao Cung Dương quốc, như vậy hắn liền tự mình lật đổ giang sơn này, có gì mà không được chứ? Hắn sẽ không cho phép mang nữ nhân của mình mà đổi lấy thiên hạ.
Hai mắt Lăng Sương chớp chớp, phụ thân xem người này như kẻ địch sao?
"Chỉ là từ bỏ một nữ tử là ngươi có thể thống nhất thiên hạ, vì sao mà không làm?" Cung Y Lâm từng bước phân tích.
"Giang sơn dài vạn trượng, cũng không quan trọng bằng nàng." Lăng Dạ Vũ ôm lấy Ly Yên, giọng điệu kiên định, khí thế trên người làm cho người ta không thể không tin tưởng lời hắn nói, giờ khắc này, Cung Y Lâm bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao nàng lại lựa chọn Lăng Dạ Vũ rồi.
Cung Y Lâm bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười to, lập tức vẫy vẫy tay, một tên thị vị ở phía sau trình lên một đồ vật, nhưng trên mặt tên thị vị có chút do dự nhìn Cung Y Lâm: "Hoàng thượng, thật sự không phải là …?"
"Mang lên." Thanh âm có lực mang theo chân thật đáng tin.
Cung Y Lâm đưa nó cho Lăng Dạ Vũ, "Cầm lấy!"
Lăng Dạ Vũ nghi ngờ nhìn Cung Y Lâm, mắt nhìn đồ vật trên tay “hắn”, có một tấm vải màu vàng đã che lại, Lăng Dạ Vũ xốc lên, phát hiện là ngọc tỷ, còn có một thánh chỉ.
"Ngươi có ý gì?" Mắt ưng của Lăng Dạ Vũ nhìn Cung Y Lâm, không phải hắn đã nói không đáp ứng sao?
Cung Y Lâm khẽ cười một tiếng, nhưng không giải thích gì, chỉ nói: "Chiếu cố nàng thật tốt."
Nói xong, Cung Y Lâm liền xoay người rời đi, bóng dáng cao to dần dần mờ nhạt.
Hắn thật sự chẳng muốn dùng Cung Dương quốc để đổi lấy nàng, chỉ là muốn xem Lăng Dạ Vũ sẽ chọn giang sơn hay chọn mỹ nhân mà thôi, hắn chỉ muốn nhìn xem một chút Lăng Dạ Vũ có đáng giá để nàng yêu hay không, bây giờ xem ra, là hắn đã quá lo lắng mà thôi.
Chúc nàng hạnh phúc! Bờ môi của hắn nhẹ nhàng cong lên, nhìn nhìn bầu trời, vậy là về sau hắn có thể tự do hành tẩu thiên hạ rồi.
Lăng Dạ Vũ nhìn theo phương hướng Cung Y Lâm rời đi như có đăm chiêu, bỗng nhiên thấu hiểu tất cả.
Tam quốc thống nhất, cao hứng nhất là dân chúng thiên hạ, về sau không còn chiến tranh nữa, sinh linh đồ thán rồi.
Trên đại điện Lăng Nguyệt quốc, khóe miệng Lăng Dạ Nặc khẽ nhếch cười nhìn mọi người phía dưới, ra hiệu bằng mắt với thái giám bên cạnh, tên thái giám hiểu ý.
Thái giám cầm trong tay thánh chỉ vàng óng ánh, từ từ mở ra: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm hiểu quá ít đạo trị quốc, mà Thất vương gia Lăng Dạ Vũ dũng mãnh thiện chiến, thống nhất thiên hạ, vì dân chúng tìm phúc cho muôn dân, nay trẫm quyết định thối vị nhượng hiền, Vũ Vương Gia sau này sẽ đứng đầu thiên hạ này, khâm thử."
(*Thối vị nhượng hiền: Thoái vị nhường ngôi cho người có tài)
Từng tiếng được thái giám đọc lên, bách quan văn võ trong triều kinh ngạc ngẩng đầu, đến ngay cả lăng Dạ Vũ cũng hiện lên một chút kinh ngạc.
Bách quan ngu ngơ một lát, nhất thời có người dẫn đầu quỳ xuống: "Hoàng thượng anh minh."
Mấy quan viên còn lại cũng đồng loạt hô, thanh âm vang vọng đại điện, từng tiếng rồi từng tiếng.
Lăng Dạ Vũ nghĩ định tiến lên cự tuyệt, lại bị Lăng Dạ Nặc nhìn thấu tâm tư, trên mặt mở một nụ cười đắc ý khi tính kế được Lăng Dạ Vũ, "Hoàng huynh, vì mục đích chung! Ngôi vị hoàng đế này khuynh không ngồi thì ai ngồi."
Lăng Dạ Vũ hung hăng trừng mắt Lăng Dạ Nặc, không ngờ lại bị Lăng Dạ Nặc sắp bẫy.
Lăng Dạ Nặc cười thầm trong lòng, hoàng huynh, lúc trước không lý do bị huynh đẩy lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ đem ngôi vị hoàng đế trả lại huynh, chúng ta không ai thiếu nợ ai rồi.
"Ta không đồng ý." Giọng nói kiên định của Lăng Dạ Vũ nổ vang ở trên đại điện, bách quan sốt ruột khuyên nhủ: "Vương Gia, đây chính là thánh chỉ của hoàng thượng!"
"Hoàng huynh, kháng chỉ liên luỵ cửu tộc nha, huynh là hoàng tộc, đương nhiên sẽ không bị liên luỵ cửu tộc, nhưng mà thê tử, con cháu e rằng tránh không được rồi." Lăng Dạ Nặc nhíu mày nói với Lăng Dạ Vũ, ánh mắt chứa ý cười thỏa mãn, không thể trách được “hắn”, “hắn” vẫn luôn không thích vị trí lạnh như băng này, ngao du thiên hạ vẫn thích hợp với “hắn” hơn.
"Đệ…" Lăng Dạ Vũ bắn ánh mắt sắc bén về phía Lăng Dạ Nặc, như muốn phanh thây Lăng Dạ Nặc, lại dám uy hiếp hắn.