Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 20



Ly Yên khẽ liếc hắn một cái, khinh thường cười nói: "Ai quan tâm chứ?"

"Hừ! Ngươi không quan tâm mà ngươi nói  Ngưng phi xin thánh chỉ từ chỗ Tứ hoàng huynh để gả ngươi cho Thất hoàng huynh?" Hắn nhếch môi trào phúng.

"Ta? Lúc nào thì ta nói với tỷ tỷ ta muốn gả cho hắn hả?" Nàng không thể tin chỉ vào chính mình nói, rõ ràng là Lăng Dạ Trần có bệnh nên hạ thánh chỉ có được không? Khi nào thì nàng nói với tỷ tỷ nàng muốn gả cho hắn rồi.

Lăng Dạ Phong cau mày, hiển nhiên là  không tin: "Dám làm lại không dám nhận, chính tai ta nghe được Ngưng phi xin Thánh chỉ với Tứ Hoàng Huynh, không phải ngươi nói tỷ tỷ ngươi thỉnh chỉ thì có thể là ai?"

"Tỷ tỷ của ta thỉnh chỉ?" Giọng điệu cao lên, lập tức mặt cau mày thì thào tự nói: "Tại sao có thể như vậy?"

Lăng Dạ Vũ thấy nàng một bộ dạng không biết chuyện trong lòng có chút không thoải mái, chẳng lẽ gả cho chính mình rất kém cỏi sao? Vì sao nàng lại khinh thường như vậy?

Lăng Dạ Phong  còn muốn tiếp tục chế nhạo một phen đột nhiên lại bị lời nói của Ly yên kích thích.

"Nói tóm lại, cách đứa nhỏ này một chút, ngươi được bảo hộ quá tốt, hoàn toàn không hiểu được thế gian hiểm ác như thế nào."

"Một thiên kim tiểu thư như ngươi thì biết cái gì? Ta không hiểu thế gian hiểm ác? Là do ngươi quá ngoan độc."Hắn giương cằm lớn tiếng mắng.

Ly Yên cười nhạo: "Thiên kim tiểu thư? Ngươi không trải qua bất luận chuyện suy sụp nào, có  tư cách gì nói chuyện này với ta?"

Ánh mắt trở nên mờ ảo, dường như nàng thấy được thời điểm huấn luyện ở kiếp trước, lúc nàng và Thi Vũ cùng nhau làm nhiệm vụ, còn có —— Lúc Thi Vũ chết thảm ở trước mặt nàng.

Nàng luôn hối hận áy náy, lúc trước nàng vì tự do mà chạy trốn khỏi  tổ chức, vốn ảo tưởng rằng chạy trốn tới quốc gia khác mai danh ẩn tích là có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lại không ngờ thế lức tổ chức  quá cường đại, cuối cùng cũng tìm đến chỗ nàng.

Nàng muốn cùng Thi Vũ đi, đáng tiếc là Thi Vũ không chịu đi, cô ấy khuyên nàng không cần phản bội tổ chức, thế lực của tổ chức không phải đơn giản như các nàng đã  nghĩ, nhưng bị tự do hấp dẫn nàng căn bản không nghe lời khuyên bảo, cuối cùng Thi Vũ vì cứu nàng mà chết ở trước mặt nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không quên nụ cười nhẹ nhõm trước khi chết của Thi Vũ, sáng lạn như vậy, giống như ánh sáng của pháo hoa, rực rỡ qua đi sẽ lụi tàn, sinh mệnh dần tắt.

Kiếp trước nàng quá mức xem nhẹ tổ chức, mới rơi vào kết cục như vậy, kiếp này nàng không thể xem nhẹ bất luận kẻ nào, xem nhẹ kẻ thù là thất bại lớn nhất.

Lăng Dạ Vũ nhìn đồng tử trong suốt của LY Yên, bên trong có hối hận, có thống khổ, có tưởng niệm, cảm xúc phúc tạp hiện ra từng cái, đôi mắt  bi thương giống như đã trải qua tang thương, một chút giả dối cũng không có. Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì mà trở nên như vậy? Tim đột nhiên thắt lại, là đau lòng sao?

Thấy Lăng Dạ Phong lại muốn nói cái gì, vẻ mặt  hắn vẫn lạnh lùng như cũ kéo tay hắn ngăn cản: "Đúng vậy, nàng nói đúng, đứa nhỏ này không thể giữ."

Lăng Dạ Phong không thể tin mở to mắt: "Thất hoàng huynh, đây vẫn chỉ là đứa bé, Lỡ như  hắn ở đây gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

"Các Ca Ca Tỷ Tỷ, ta sợ, các ngươi không cần bỏ lại ta lại có được hay không, ta là bị phụ thân ném vào, phụ thân hắn không cần ta, để cho ta tự sinh tự diệt." Nhất thời, đứa nhỏ này hai mắt đẫm lệ, bộ dáng đáng thương tội nghiệp, nước mắt lưng tròng kể ra một chút cũng không có thanh âm bi ai. 

Thấy vậy, Lăng Dạ Phong không khỏi nổi lên thương hại: "Thất hoàng huynh huynh xem hắn tội nghiệp như vậy, cho hắn đi theo chúng ta đi."      

Lăng Dạ Vũ hất cằm lên ý bảo hắn hỏi Ly Yên.

"Tại sao phải cần có sự đồng ý của nữ nhân này a?" Lăng Dạ Phong than thở, ngượng ngùng hỏi: "Cái kia, hắn tội nghiệp như thế, cho hắn đi theo chúng ta đi."

"Tùy ngươi, ngươi muốn làm sao thì làm." Nàng không kiên nhẫn khoát tay nói.

Ai cũng không có thấy tại một khắc Ly yên đáp ứng, khóe miệng hài tử kia gợi lên một nụ cười  quỷ dị.

Lăng Dạ Phong nhìn thấy Ly Yên đáp ứng, không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ

Vuốt ve đầu hài tử kia, đôi mắt thâm sâu của hài tử tràn ngập khó chịu, nhưng nó che dấu hết sức tốt.

"Ngươi tên là gì?"

"Ta gọi là Bạc Hề." Hắn ngọt ngào ngây thơ đáp, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, khuôn mặt phấn thơm bổ nhào  đáng yêu cực kỳ.

Bạc Hề? Tên này sao lại lạ như vậy? Giống như tên của tác giả trong tiểu thuyết hiện đại mà Thi Vũ từng xem, nghe Thi Vũ nói tên tác giả đó còn có chút biến thái, không lẽ đứa nhỏ này  cũng là một kẻ biến thái đi? Ly Yên nhíu mi thầm nghĩ.

"Bạc Hề? Tên rất đặc biệt." Lăng Dạ Phong cười nói.

"Được rồi, đi nhanh đi, sắc trời cũng không còn sớm, phải  tìm chỗ nghỉ ngơi."

"Tỷ tỷ, ta vừa mới đi qua nơi đó thấy có một cái sơn động."

Bạc Hề lên tiếng, khiến Ly Yên cau phượng mi, ánh mắt sắc bén như kiếm, nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn giống như sợ hãi rụt đầu trốn ra phía sau Lăng Dạ Phong.

"Ngươi làm gì vậy? Đây chỉ là đứa bé, nó nói có sơn động chắc chắn không sai, "Lấy tay che chở, yêu thương vỗ vai Bạc Hề nói: "Đi, Bạc Hề, dẫn các Ca Ca cùng Tỷ Tỷ đi đến sơn động đó."

Cái tên ngu ngốc này, sớm muộn gì cũng bị lòng tốt của hắn hại chết, Ly Yên lườm Lăng Dạ Phong.

Lăng Dạ Vũ cau mày, mâu trung xẹt qua một tia lo lắng, hắn cũng biết là mình bảo hộ cửu hoàng đệ quá tốt, bây giờ nên để cho hắn trải qua một lần cũng tốt. 

Phủ Thái Tử Kỳ Tinh Quốc

"Tới, ăn một chút gì đi!"

Một nam tử tuấn dật vẻ mặt ôn nhu đang gắp thức ăn cho nữ tử,mà nữ tử thì nổi giận quét toàn bộ thức ăn trên bàn xuống, nhất thời tiếng vỡ của bát đĩa vang dội bên tai, thị vệ cùng tỳ nữ ngoài cửa khẽ thở dài, sao Thái Tử Phi lại quật cường như vậy a?

Nam tử ôm chầm lấy nữ tử, trong mắt là nỗi đau khó kìm ném và chan chứa yêu hương: "Nàng ăn một chút gì đi,được không? Ta van cầu nàng, nàng đã hai ngày chưa ăn gì rồi."

Vẻ mặt nữ tử quật cường, ánh mắt kiên định, môi đỏ mọng phát ra giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy:"Để cho ta rời đi”

Nhẹ nhàng buông đôi tay đang ôm nàng ra, vuốt ve mặt nàng, kiềm chế nói: "Tại sao lại muốn rời khỏi ta như vậy? Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?"

Trên mặt nữ tử không có một tia xúc động, vẫn ngoan cố như cũ, lặp lại nói: "Để cho ta rời đi."

Hít sâu một hơi đứng lên, vung tay áo xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa liền trầm giọng  tàn nhẫn nói với những tỳ nữ: “Bảo phòng bếp chuẩn bị lại đồ ăn cho Thái Tử Phi, nếu mà Thái Tử Phi không ăn, các ngươi cũng đừng mong giữ được cái mạng nhỏ này."

Tỳ nữ ngoài cửa run run quỳ xuống, thân thể run rẩy đáp: "Vâng, Thái tử."

Nữ tử ở trong phòng nghe được câu nói đó, ánh mắt bốc lên hừng hực lửa giận, tức giận nói: "Đê tiện."

Nghe được tiếng mắng trong phòng, nam tử nghênh ngang mà đi. Thứ lỗi cho ta đã dùng thủ đoạn hèn hạ này, nhưng ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.