Ly Yên nhoẻn miệng cười: "Các ngươi không tin lão Đại à?"
Nhược Phong chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng kêu: "Lão Đại, chúng ta lo lắng cho người mà."
"Được rồi, ta biết, " Ly yên nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Thi Vũ đâu? Sao không trở về cùng các ngươi?"
"Chuyện đó, Diệp công tử tới, bọn họ ra rừng trúc luyện kiếm rồi, nhưng Thi Vũ nói nếu người trở lại nàng sẽ đi tìm người." Nhược Vũ dịu dàng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trông thật khả ái đáng yêu.
Ly Yên nhíu mi, cười mập mờ: "Xem ra Diệp Thừa Tầm thật đúng là không có ý tốt đây! Ta đi xem một chút."
"Ca, ngươi đi về trước đi! Khi nào sư tỷ trở lại ta sẽ nói cho ngươi biết."Ly Yên cười lộ ra má lúm đồng tiền, le lưỡi một cái chạy về phía rừng trúc.
"Nha đầu này..." Mộc Hi Ngôn nhìn bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ cười.
Trong rừng trúc hai bóng dáng như gió xoẹt qua, thân kiếm đụng nhau phát ra những tiếng vang thanh thúy. Kiếm của Thượng Quan Thi Vũ từng bước ép sát, Diệp Thừa điểm nhẹ mũi chân, nhảy một cái lên trên ngọn trúc.
Vài đường kiếm lướt qua, lá trúc xung quanh Thượng Quan Thi Vũ, tạo thành một xoáy lớn, bùm một tiếng, mấy cây trúc xung quanh đều bị ngã xuống, uy lực vô cùng.
"Võ công Thi Vũ lại tiến bộ rồi." Ly Yên cười khẽ đi tới.
Thượng Quan Thi Vũ mặc dù có nội lực vài chục năm, nhưng vẫn cần phải tu luyện nhiều hơn nữa.
Diệp Thừa Tầm nhảy xuống, bạch y tung lên, trên mặt hiện rõ ý cười dịu dàng.
"Thi Vũ mà tiếp lục luyện nữa, e rằng võ công còn cao hơn cả ta mất."
Ly Yên thong thả ôm tay, cố ý nói: "Thi Vũ, cái tên này là cho ngươi gọi sao?"
Diệp Thừa Tầm cứng đờ, Thượng Quan Thi Vũ vội vàng giải thích: "Là ta để cho Thừa Tầm gọi như vậy."
"Ai da! Sao hai ngươi ai cũng gọi thân thiết như vậy? Ta không nói sai đi?"
Ly Yên trừng mắt mập mờ, dùng ngữ điệu cổ quái nói.
"Huyết hồ, chớ nói lung tung." Thượng Quan Thi Vũ lắc đầu một cái, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp.
Diệp Thừa Tầm thấy vậy, gương mặt tuấn tú càng thêm cứng ngắc cười, trong lòng không khỏi có chút cảm giác mất mát.
"Vương Phi, chúng ta chẳng qua là bằng hữu."
"Thi Vũ, quý trọng người trước mắt, không nên bỏ lỡ, không nên nhớ đến kẻ đã vứt bỏ ngươi." Ly Yên sâu xa nói, nghiêm túc mà thận trọng.
Thượng Quan Thi Vũ mấp máy môi, cười khổ, sau đó nói: "Ta biết, ngươi cũng vậy, phải tin tưởng cảm giác của mình, đừng bỏ lỡ nam nhân tốt kia."
Thấy Ly Yên trầm tư, Thượng Quan Thi Vũ thoải mái cười, quay trở về Yên Huân Các, Huyết Hồ sẽ rất hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn so với nàng.
Tin tưởng cảm giác của mình? Ly Yên cau mày thầm nghĩ, ban đầu Lăng Dạ Vũ hôn nàng thì trong lòng nàng nhảy bang bang, đây là có cảm giác đối với hắn sao?
Nhớ lại cảm giác đó, trên mặt nóng hừng hực, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng.
Nàng thật sự thích cái khối băng đó? Vậy làm sao bây giờ?
Gõ mạnh đầu của mình một cái, phát điên nói: "Phiền chết."
Nàng quá lười, động não rất mệt mỏi, mặc kệ, vì vậy quyết định trở về phòng đi ngủ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, bởi vì vũ Vương gia với Vương Phi chung sống không hợp, hôm nay tuyên bố hòa ly, khâm thử."
Thượng Quan Thi Vũ buồn cười nhìn đạo thánh chỉ này, sâu kín thở dài, thánh chỉ mà cũng như sét đánh vậy, không thích hợp liền hòa ly? Đây chính là cổ đại a!
Huyết Hồ không phải là đã thông suốt rồi hay sao, thế nào vẫn muốn Hòa Ly? Thượng Quan Thi Vũ cau mày suy nghĩ.
Mộc Hi Ngôn đến Vũ Vương Phủ, tuyên bố muốn tìm Lăng Dạ Vũ tính sổ.
"Thế nào?" Lăng Dạ Vũ thấy hắn nổi giận đùng đùng không chỗ phát tiết, nhàn nhạt hỏi.
Nghe hắn hỏi như vậy, Mộc Hi Ngôn hỏa khí lại càng lên cao, gân xanh nổi lên, túm lấy cổ áo Lăng Dạ Vũ, cả giận nói: "Ngươi còn hỏi ta thế nào? Ngươi dám hưu muội muội ta, ngươi tên khốn này."
Nghe vậy, lông mày Lăng Dạ Vũ kéo căng, mê man nói: "Ta hưu Tiểu Yên khi nào? Sao ta không biết?"
"Ngươi..." Mộc Hi Ngôn thở hổn hển định một quyền đánh xuống.
"Dừng tay." Ly Yên bước tới, bất đắc dĩ nhìn hai người trước mắt, "Ca, là muội muốn hòa ly."
"Tại sao lại hòa ly? Sau này ngươi làm sao có thể gả ra ngoài được?" Mộc Hi Ngôn níu lưỡi.
"Ta thấy một mình rất tốt! Rất tự do, tại sao lại phải gả đi?" Con ngươi trong suốt lóe lên nói.
Mộc Hi Ngôn đang định nói, lại bị câu nói phía sau ngăn trở.
"Lão Đại, nguy rồi, Y Cầm tỷ tỷ xảy ra chuyện." Nhược Phong thở gấp nói.
"Ngươi nói cái gì?" Ly Yên lập tức trở nên kích động, trên mặt hiện lên sầu lo, phượng mi nhíu chặt, vô cùng khẩn trương.
"Đi, chúng ta trở về rồi nói." Ly Yên nhìn Lăng Dạ Vũ một cái, nói.
Mộc Hi Ngôn nặng nề theo sau Ly yên, trong lòng không ngừng lo lắng.
"Tại sao có thể như vậy?" Ly Yên ngồi xuống vội vàng hỏi.
"Y Cầm tỷ tỷ bị Cung Y Lan bắt, Cung thái tử đang nghĩ cách cứu nàng." Nhược Vũ đi vào trọng điểm.
"Cung thái tử? Tiền Thái tử Cung Y Lâm? Y Cầm rốt cuộc có thân phận gì?" Mộc Hi Ngôn không hiểu, kinh ngạc nói.
Ly Yên thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Ca, sư tỷ, nguyên danh là Cung Y Cầm."
Chỉ là một câu nói đơn giản, Mộc Hi Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, thiên hạ không ai không biết danh hiệu của Cầm công chúa? Chẳng qua lúc trước hắn nghe hai chữ "Y Cầm" vốn chỉ cho là trùng hợp mà thôi.
Biết thân phận của nàng, Mộc Hi Ngôn ngạc nhiên, trầm tư một lúc, trịnh trọng nói: "Yên nhi, để ta đi cứu nàng."
"Được, chúng ta cùng đi, phải cứu sư tỷ ra, Nhược Phong, Nhược Vũ lập tức thu dọn đồ đạc, tối nay lên đường, đúng rồi, để cho Thi Vũ đi qua tửu lâu Lưu Ly đi." Ly Yên phân phó.
"Rất tốt, theo kế hoạch mà làm." Thái hậu ngoan độc nói, mâu trung tràn đầy sát ý, hàn khí phát ra.
Lúc này Ly Yên cùng Mộc Hi, Nhược Phong, Nhược Vũ đang thúc ngựa chạy đến Cung Dương Quốc.
Một nhóm Hắc y nhân xuất hiện, không nói hai lời, xuất kiếm trực tiếp công kích.
Ly Yên tức giận cắn răng, muốn lấy ra ngọc tiêu giải quyết cho nhanh, lại thấy một bạch y nam tử đeo mặt ra tay giúp.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, Ly Yên vẫn không nhớ tới là mình có quen nam nhân này, chẳng lẽ lại là một kẻ thích xen vào việc của người khác?
Hắc y nhân rất cường hãn, không chết không ngừng, vậy mà nam tử đeo mặt nạ kia võ công cũng sâu không lường được, rất nhanh liền đem đám hắc y nhân giải quyết.