"Không cần, ta chỉ cưới nàng." Lăng Dạ Vũ làm nũng nói, lúc ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Hàm, tia sủng nịch liền biết mất, vẻ mặt liền trở nên băng lãnh, ánh mắt lạnh thấu xương.
"Vương phi của bổn vương chỉ có một, chính là thiên kim của tả Thừa tướng, Mộc Ly Yên." Lăng Dạ Vũ hùng hồn nói, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Vừa mới dứt lời, Lâm Thanh Hàm lập biến sắc, âm thầm cắn răng, ánh mắt ngoan tuyệt bắn về phía Ly Yên.
Nhưng mà cho dù ánh mắt lạnh băng như thế thì Ly Yên vẫn giống như chả cảm thấy gì, chẳng qua chỉ là nhún nhún vai một cái.
"Đường đường là một Vương gia, sao có thể chỉ có một Vương phi? Huống hồ các ngươi đã hòa ly rồi, vị trí Vương phi vẫn còn trống, cần phải nhường cho nữ tử tài mạo song toàn mới đúng." Thái hậu chậm rãi nói, còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "tài mạo song toàn", ý tứ là đang nhắc nhở.
Nghe vậy, Ly Yên cười lạnh, xem ra vị Thái hậu nhất định muốn đối chọi với nàng.
"Vương phi của bổn vương chỉ có Mộc Ly Yên, hơn nữa chúng ta rất nhanh sẽ thành thân, không phiền Thái hậu nhọc lòng." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói, sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên quang mang không thấy đáy.
"Hoang đường." Thái hậu nhất thời cả giận vỗ bàn nói, "Các ngươi lấy hôn nhân làm trò đùa sao? Huống chi nữ tử này xấu xí không chịu nổi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, loại nữ tử không tài đức không dung mạo như thế sao có thể làm Vương phi? Lúc trước Hoàng thượng vốn không biết nàng như thế nên mới tứ hôn, bây giờ càng không thể phạm thêm sai lầm nào nữa."
Sắc mặt Lăng Dạ Vũ càng ngày càng trầm, độ ấm chợt giảm xuống, hàn quang chợt lóe, lạnh nhạt nói: "Vương phi bổn vương như thế nào không tới phiên các ngươi đánh giá, bổn vương chỉ cưới nàng, người khác nếu muốn gả, thì gả cho hoàng huynh đi".
Phía trên Lăng Dạ Trần hung hăng giật giật khóe miệng, thật đúng là đùn đẩy a! Nhưng tại sao lại phải đẩy cho hắn? Hai mắt hắn vô tội nhìn về phía Mộc Vi Ngưng, ý tứ nói đây không phải là chủ ý của hắn, Mộc Vi Ngưng bên cạnh mỉm cười, nàng hiểu mà.
Khuôn mặt che dưới lụa mỏng của Thượng Quan Thi vui mừng cười, Lăng Dạ Vũ quả nhiên là yêu Huyết Hồ, như vậy nàng cũng yên tâm rồi.
Thấy nàng vui vẻ, Diệp Thừa Tầm càng thêm quyết tâm, hắn nhất định phải làm cho nàng vui vẻ, quên cái người không nên nhớ tới kia đi.
Con ngươi đen nhàn nhạt liếc Kỳ Doãn, cũng không ngờ rằng hai ánh mắt của Diệp Thừa Tầm và Kỳ Doãn lại giao nhau, tia lửa bắn ra tứ phía, chăm chú nhìn đối phương, càng lúc càng sắc bén, chỉ còn thiếu xung đột mà đánh nhau nữa thôi.
"Làm càn, ai gia tuyệt đối không cho phép nữ tử như vậy gả vào hoàng thất, sai lầm như vậy không thể tái phạm một lần nữa". Sắc mặt Thái hậu liền nhăn lại, giữa hai hàng lông mày càng hiện rõ lên sự tức giận.
"Không được, nàng không tài không mạo, sao có thế xứng với ngươi? Xứng với vị trí Vương phi?"
"Thái hậu nương nương, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, dung mạo của nàng cũng chưa chắc như người đời đàm tiếu, thần nữ đề nghị, chi bằng lệnh cho Mộc tiểu thư tháo khăn che mặt xuống cho Thái hậu và hoàng thượng xem một chút!" Lâm Thanh Hàm bỗng nhiên cất giọng ấm áp nói, che dấu sự đố kị đang bùng cháy trong mắt, một tia tàn nhẫn lướt qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm trầm.
Thái hậu bình tĩnh gật đầu, liền trưng ra bộ mặt tươi cười, lập tức trở nên ôn hòa, bình dị gần gũi.
"Cách này được đấy, Mộc tiểu thư hàng năm mang mạng che mặt, không ai biết được dung mạo thật của nàng, có lẽ không hẳn giống như lời đồn, không bằng ngươi tháo mạng che mặt xuống để mọi người nhìn một cái, được không?"
Lâm Thanh Hàm liếc Ly Yên, thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, không có nửa kích động như mình dự đoán, tại sao lại có thể như vậy? Nàng chẳng lẽ không sợ hãi người khác nhìn xấu nhan của nàng sao?
"Không được, không được tháo."
Trái lại Lăng Dạ Vũ lại giống như kích động, liền đứng lên nghiêm giọng nói.
Điều này làm cho Thái hậu và Lâm Thanh Hàm càng thêm chắc chắn dung mạo của Ly Yên xấu cực kỳ, không thể gặp người.