Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 77



Mộc Vi Ngưng sẽ tự trách chính mình, thấy nàng tâm tình cũng không tệ, nên Mộc Hi Ngôn không có tiếp tục nói hết, nhìn Thượng Quan Dương ngồi ở một bên thờ ơ giống như người ngoài cuộc. liền hỏi: "Tỷ tỷ, hắn là?"

"A..., hắn là Thượng Quan Dương, mấy ngày nay hắn đều đi chung với ta, vân du các nước, muốn ta mở mang tầm mắt, tỷ tỷ xông xáo bên ngoài, không người đáng tin cậy, cũng không thể tuỳ tiện rời đi a." Mộc Vi Ngưng nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Dương, thấy hắn không có bất kỳ biểu tình gì, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, nhẹ giọng nói, chỉ là nói ra tên của hắn, không có để lộ ra cái khác.

"Tỷ tỷ, tỷ cùng hắn?" Mộc Hi Ngôn nhìn Thượng Quan Dương một cái, vừa thấy liền biết hắn là người không đơn giản, sao lại có thể có lòng tốt giúp đỡ tỷ tỷ như vậy a? Chẳng lẽ có âm mưu gì? Đúng rồi, hắn vừa mới nhắc tới Yên nhi, chẳng lẽ hắn có quan hệ gì với Yên nhi sao?

Mà lúc này Ly Yên không hiểu vì sao lại đột nhiên hắt hơi một cái, thầm nghĩ chắc là có người nào đang mắng nàng? Hay là kẻ nào núp trong tối lại tính kế nàng?

Lăng Dạ Vũ đứng ở một bên ôm lấy bả vai của Ly Yên, hỏi: "Làm sao vậy? Lạnh không?"

"Không có gì, ta nghĩ chắc là có người nào đó đang mắng ta đi." Ly Yên không chút để ý cười nói.

"Có người chửi?" Lăng Dạ Vũ kích động lặp lại, sau đó không đợi Ly Yên trả lời liền nói tiếp: "Nếu để cho ta biết người nào đang mắng Yên nhi của ta, ta nhất định bắt hắn đến trước mặt nàng, rút gân lột da." ( ôi~,~  a dễ thương như cnit ấy )))

"Được, không lắm mồn nữa." Ly Yên cười nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút ngọt ngào.

"Ngôn nhi, đệ nói cái gì?" Mộc Vi Ngưng có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Thượng Quan Dương, thấy hắn không có phản ứng gì khác, trong lòng hơi có chút mất mác, lại không hiểu vì sao cảm thấy mất mác.

"Đúng rồi, vị này chính là?" Mộc Vi Ngưng nói sang chuyện khác để che giấu phần mất mác trong lòng, vươn tay chỉ vào Cung Y Cầm nói.

"Tỷ tỷ, đây là Cung Y Cầm, cũng là sư tỷ của Yên Nhi, lúc Yên Nhi ở Tịnh Đảo nàng luôn ở cùng với muội ấy." Mộc Hi Ngôn vội vàng kéo Cung Y Cầm đến trước mặt Mộc Vi Ngưng, khóe miệng mang theo tươi cười giới thiệu Cung Y Cầm.

"Tỷ tỷ, gọi muội Cầm nhi là được rồi." Cung Y Cầm nghĩ đến lúc trước ở tửu lâu mình lại ghen tuông với Mộc Vi Ngưng, cho rằng nàng là người đến cướp đoạt phu quân tương lai của mình, liền có chút xấu hổ, nói chuyện thủ thỉ thù thì, trước đã gặp qua phụ mẫu Ngôn, hiện tại là thân tỷ tỷ của hắn, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ bọn họ nghĩ nàng không tốt.

"Ừ." Mộc Vi Ngưng cười gật đầu, trong lòng cực kỳ vui vẻ, Ngôn Nhi cũng đã có người trong lòng rồi.

"Tỷ tỷ, Cầm nhi là thê tử tương lai của đệ, cha nương cũng đã đồng ý, Cầm nhi cũng là công chúa nơi này." Mộc Hi Ngôn liền chậm rãi nói ra thân phận của Cung Y Cầm.

Mấy người hàn huyên một hồi, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đi nhà ăn dùng bữa.

Buổi tối, Mộc Vi Ngưng vốn định rời khỏi, nhưng mà Mộc Hi Ngôn ba lần bốn lượt bảo nàng lưu lại, Mộc Vi Ngưng đành phải đáp ứng, nhưng cũng nói rõ ngày mai mình sẽ rời đi.

@-@

Đến giờ cơm tối nam tử che mặt lại đến chỗ trong phòng.

Nữ tử nhìn nam tử, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn đến, ngoài miệng lại bắt đầu la to: "Rốt cuộc ngươi trói ta để làm gì?"

Nam tử nhìn nàng, không nói gì. Nữ tử bất đắc dĩ, đành phải giả bộ ngoan ngoãn nói: "Ngươi thả ta ra có được không? Ta đảm bảo nhất định sẽ không chạy trốn."

Nam tử liếc nàng một cái, không có bất luận động tác gì, chỉ là lặp lại: "Nàng bảo đảm sẽ không chạy trốn?"

"Ừ ừ." Nữ tử nghe thấy lời này, không ngừng gật đầu, trong lòng lại nghĩ, không chạy trốn thì chính là kẻ ngốc a, tuy bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, nhưng dây thừng cột trên tay mới là quan trọng nhất, không cởi bỏ, làm sao cũng đừng hi vọng chạy được a.

"Ta bảo đảm sẽ không chạy trốn, hơn nữa bên ngoài còn có người nhiều người canh giữ như vậy, ta cũng chạy không thoát được." Nữ tử thấy nam tử có chút dao động, tiếp tục nói: "Ta bị trói đã lâu, tay vô cùng xót, đều đã nổi lên vệt đỏ, rất đau, ngươi giúp ta cởi bỏ dây thừng có được không?"

Nam tử liếc mắt nhìn nữ tử bị trói, thấy ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng, trong lòng rất không nhẫn tâm, đi đến phía trước mở dây thừng trên người nữ tử, "Ta cởi bỏ dây thừng cho nàng, nàng phải ngoan ngoãn đứng ở trong này, chỗ nào cũng không được đi, nếu không......?"

"Ngươi yên tâm đi, ta chỗ nào cũng sẽ không đi, ngươi nhanh cởi bỏ dây thừng đi, tay của ta thật sự đau quá." Nữ tử không ngừng gật đầu chấp nhận”.

"Cám ơn ngươi a." Nữ tử đã được tự do, liền xoa lên cổ tay đã mỏi nhừ, cười nói với nam tử.

Nam tử nhìn hồng ngân trên tay nữ tử, có chút đau lòng, khi thấy nụ cười kia của nàng thì có chút thất thần.

"Làm sao vậy?"

Giọng nói của nữ tử kéo nam tử trở về, nam tử quay đầu che dấu cảm xúc chính mình, ta cũng không muốn giam giữ nàng, nàng chờ ta, rất nhanh ta có thể thả nàng, nam tử ở trong lòng thầm suy nghĩ.

"Ngươi giam ta ở trong này là vì cái gì?" Nữ tử một bên xoa tay, một bên ngồi xuống, lại hỏi.

"Vì sao? Nàng không cần biết!”  Quả nhiên vẫn là đáp án như vậy, dường như nàng đã hỏi rất nhiều lần, nhưng mà một chút tin tức cũng không dò xét được, người ở bên ngoài thì hỏi cái gì cũng đều nói không biết, có hỏi cũng như không.

"Lần trước ngươi nói chờ ngươi giải quyết xong một số chuyện sẽ thả ta, chừng nào thì ngươi mới giải quyết xong những việc này a?" Nữ tử nhớ tới những lời hắn nói ngày  hôm qua, trực tiếp thăm dò không đuọc, vậy thì cứ thử dò xét về phương diện khác đi. 

"Nàng muốn rời khỏi ta như vậy sao?" Nam tử xoay người nhìn nàng, trong mắt mang theo phẫn nộ khó hiểu.

"Ngươi làm sao vậy?" Nữ tử bị hắn làm hoảng sợ, nàng bị nhốt ở nơi này, còn chưa từng thấy hắn nổi nóng với nàng, nàng cho rằng hắn sẽ không phát hỏa, thậm chí là nàng từng nghĩ là hắn thích nàng, nhưng mà sẽ có người nhốt người ở trong lòng mình như vậy sao?

"Chờ ta xử lý xong chuyện của ta, sẽ thả nàng, nàng cứ ở trong này an tâm chờ ta."

"A...." Nữ tử sửng sốt một phen, đáp lại một câu.

"Ta phải đi." Lúc nữ tử còn lấy lại tinh thần, nam tử đã nhặt dây thừng trên mặt đất lên liền kéo nữ tử qua, chuẩn bị lại trói nàng lại.

Nữ tử phản ứng kịp thời, vội vàng rút tay, lại rút không được, sốt ruột nói: "A, ngươi cũng không cần phải trói ta a, tay ta đau quá a. Ta cũng chạy không được, ngươi không cần trói lại đâu"

Nam tử ngừng lại, nhìn tay nàng, do dự một chút, buông dây thừng trong tay xuống.

Không nỡ bỏ bàn tay mền mại trong tay xuống, nam tử nhìn thoáng qua nữ tử, rồi rời khỏi

Nữ tử nhẹ nhàng thở ra, may mắn không bị trói chặt, vừa nãy nàng còn nghĩ rằng lại bị trói nha, xoay chuyển ánh mắt, nữ tử nhìn ra ngoài cửa, vụng trộm mở cửa, thấy có người đi tới, lại lùi đầu về, đóng cửa lại.

Sau khi rời khỏi phòng của nữ tử, nam tử liền đi tìm thuộc hạ của mình, hỏi rõ các công việc, cùng với tiến triển của nó, rồi lại tỉ mỉ an bài.

Ngày hôm sau,sau khi Mộc Vi Ngưng dùng cơm sáng xong, liền nói với Mộc Hi Ngôn mình phải rời đi, mà Mộc Hi Ngôn cũng không có ngăn cản nữa, chỉ nói vài câu nhờ Thượng Quan Dương chiếu cố Mộc Vi Ngưng cho tốt, có chuyện gì phải báo cho hắn.

Đêm qua, hắn đã lén đi tìm Thượng Quan Dương nói chuyện, biết rõ quan hệ của hắn với Yên nhi, liền hoàn toàn yên tâm rồi. Mặt khác hắn cũng biết những ngày qua tỷ tỷ đã trải qua những chuyện gì, biết nàng bây giờ đã tốt hơn nhiều, hắn càng thêm yên tâm, bắt tỷ tỷ ở chỗ này đối với thương tổn trong lòng  tỷ cũng không có tốt hơn chút nào, còn không bằng để cho nàng cùng Thượng Quan Dương đi ngao du thiên hạ.

Nhìn theo bóng dáng hai người đã đi xa, Cung Y Cầm gắt gao nắm tay Mộc Hi Ngôn.

Bên kia, từ đêm thái hậu bị giết, Lăng Dạ Trần tuyên bố với bên ngoài thái hậu bệnh chết bất đắc kỳ tử, liền qua loa an táng bà, những thế lực trong triều của thái hậu toàn bộ đã bị thanh trừ rồi.

Lăng Dạ Trần một bên quấn Ly Yên truy hỏi tung tích của Mộc Vi Ngưng, hắn vẫn tin chắc là Mộc Vi Ngưng còn sống, hơn nữa hắn còn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lăng Dạ Vũ, sau đó đi tìm Mộc Vi Ngưng.

Nhưng mà Lăng Dạ Vũ trực tiếp cự tuyệt  hắn, cũng khuyên bảo hắn để cho hắn tập trung xử lí tốt chuyên triều chính, nói mình không thích hợp làm hoàng đế.

Tất nhiên là Ly Yên cũng không hy vọng Lăng Dạ Vũ làm hoàng đế, nếu là trước kia, người nào làm hoàng đế đều không quan hệ với nàng, nhưng mà hiện tại Lăng Dạ Vũ là người của nàng, nàng cũng không muốn cả ngày đều phải đứng ở trong nhà giam hoa lệ này, nàng muốn tự do. Mà bây giờ tỷ tỷ của nàng cũng không cần hắn, lúc trước hắn không biết quý trọng, bây giờ tỷ tỷ rời đi thì hắn lại hối hận, nhưng đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Cho nên hiển nhiên là Ly Yên cũng ở một bên cố gắng khuyên hắn, nói với hắn rằng Mộc Vi Ngưng đã chết, bảo hắn không cần phải nghĩ lung tung, nói tỷ tỷ hi vọng hắn làm hoàng đế tốt, không cần tiếp tục chán nản như vậy nữa.

Lăng Dạ Trần truy vấn không có kết quả, biết Lăng Dạ Vũ thật sự không muốn làm hoàng đế, đành phải đem tinh lực đặt lên trên triều đình, nhưng mà trong lòng vẫn thường nhớ đến nữ tử tinh thuần ngạo nghễ kia. Các đại thần trong triều cũng cảm giác được Lăng Dạ Trần đã thay đổi, thế lực của thái hậu liền liên tục xuống dốc không phanh.

Sau khi đuổi Lăng Dạ trần đi, Lăng Dạ Vũ cùng Ly Yên liền bắt đầu điều tra về hắc y nhân đêm đó, nhưng mà không tra được tin tức gì, giống như là hắc y nhân kia tự nhiên xuất hiện mà thôi.

Lúc trước bọn họ cũng cảm giác được chuyện của thái hậu không có đơn giản như vậy, không nghĩ tới tại sau lưng bà ta còn có người. Tuy thái hậu đã chết, nhưng mà bọn họ cảm giác còn có những người khác đang chờ bọn họ.

Không biết là hai người dự cảm quá mạnh mẽ, hay là ông trời không muốn cho bọn họ an ổn, thái hậu chết không bao lâu, bọn họ còn chưa cảm nhận được khoảng khắc yên bình, lại xuất hiện một thế lực đối địch mới.

Hai người đều đã nhận được tin tức, bên Cung Y Cầm cũng nảy sinh vài trở ngại mới, trên phố bắt đầu lưu truyền các lời đồn đại bất lợi với Cung Y Lâm, nói hắn mưu triều soán vị, còn Cung Y Cầm cũng là bị người khống chế,  nói rằng hai người này muốn đem giang sơn chắp tay tặng người, trong lời đồn đãi còn ám chỉ bóng gió rằng: Cung Y Lâm muốn dâng giang sơn này là cho Lăng Dạ quốc.

Nhất thời, trên triều Cung Dương Quốc những lão thần liền bắt đầu chất vấn Cung Y Lâm cùng Cung Y Cầm, Cung Y Cầm liền biết từ hôm nay triều đình đã không còn được thái bình nữa.

Đối mặt với những lời đồn đãi này, Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ nhanh chóng phái người đi điều tra, định tìm hiểu nguồn gốc, sau cùng lại tra được lời đồn đãi xuất phát từ một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta cho một lão nhân không biết chữ một túi bạc bảo bọn họ đi truyền ngôn khắp nơi, về phần nữ tử này lớn lên trông thế nào, cũng không ai biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.