“Tiểu Ngôn, Tô tiên sinh mấy giờ tới?” Bác gái đứng ở cửa phòng, phí cả buổi mới đem mớ rau cải nhặt ra rửa sạch sẽ, con trai thật vất vả trở về một chuyến, không cùng nó so đo:
“Ba con đi đón Tiểu Phi tan học, mẹ đã bảo mua thêm chút đồ ăn trở về, trong chốc lát sẽ có thêm đồ ăn cho các con!”.
“Không biết.” Lâm Ngôn trừng mắt nhìn điện thoại.
“Con gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Không gọi!”
“Đứa nhỏ này! Không gọi thì thôi, con lớn tiếng như vậy làm gì?”
Nếu là Tiểu Phi nhất định nhào tới ôm bác gái làm nũng, nhưng mình lại làm không được, 22 năm, dường như tất cả làm nũng đều tồn lại, chỉ chừa đưa cho người kia.
“Mẹ, mẹ làm cái gì mà thơm như vậy? Sao Tiểu Nguyệt vẫn chưa trở về?”
“À, ngày hôm qua mẹ mới cùng dì Vương học được một món mới, bánh nhân thịt sốt cà, hôm nay làm cho mọi người nếm thử, Tiểu Nguyệt hai ngày nay đều ở nhà bạn ôn tập, hôm nay không trở về.”
Lâm Ngôn lấy ra bút kí tuỳ thân mang theo: “Mẹ, mẹ dạy con nấu món này đi.”
Trong bút kí rậm rạp chằng chịt các công thức dạy nấu ăn mà Lâm Ngôn từ các nơi sưu tầm được, mỗi món đều được phân loại rõ ràng, đồ ăn Sơn Đông, đồ ăn Bắc Kinh, đồ ăn Tứ Xuyên… Các món thích hợp dùng ban đêm, thích hợp ăn giảm bớt áp lực… Chuẩn bị chậm rãi làm cho người kia ăn, nhiều món ăn như vậy, không tốn tới mười mấy năm là ăn không hết.
“Mẹ phải đi trông chừng cái nồi, con tới phòng bếp đi, mẹ dạy cho con.”
Lâm Ngôn lại trừng mắt nhìn điện thoại trên bàn… Một bước, hai bước, vừa ra cửa lại vòng trở vào, ngừng hai giây, cầm di động cho vào trong túi quần, đi đến phòng bếp.
Học xong món bánh nhân thịt sốt cà, điện thoại chưa ai gọi tới.
Lâm Ngôn quay trở về phòng, nhìn điện thoại, nếu còn không gọi là tức giận thật đấy!
Tiểu Phi được đón trở về rồi, điện thoại chưa ai gọi tới.
Lâm Ngôn không yên lòng mà nghe Tiểu Phi nói chuyện, nếu còn không gọi đêm nay không thèm để ý tới anh nữa!!
Điện thoại rốt cục vang lên.
“Này?!” Gấp gáp mà bắt máy, lại sớm quên nhìn màn hình xem là ai gọi.
Là bạn học gọi, gần tới thi cuối kỳ, hỏi Lâm Ngôn mượn bài ôn tập.
Thất vọng cúp điện thoại, chợt nghe đến Tiểu Phi trong phòng khách hô: “Anh —— anh —— anh, mau đến đây coi kìa!”
À? Tiểu Phi lúc nào chạy đến phòng khách rồi?
Đi đến phòng khách, Tiểu Phi giữ chặt Lâm Ngôn chỉ vào TV: “Anh, nhìn kìa, máy bay rơi tan nát rồi.”
TV đang truyền phát hình ảnh xác máy bay, màn ảnh nhắm ngay gia quyến người gặp nạn với vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Hình ảnh lại chuyển.
Tin tức biến thành động đất trong nước, một khu vực đã từng phồn hoa trở thành đống đổ nát, nhân viên cứu hộ đang toàn lực ứng phó, màn ảnh chuyển đổi, nhắm ngay người nhà nạn nhân ở bên ngoài chờ đợi, trong tuyệt vọng mang theo nước mắt cầu xin…
Cái thế giới này tràn ngập chuyện xấu!
Không ai biết rõ một giây sau sẽ phát sinh cái gì.
Không ai biết rõ lúc nào người mình trân quý nhất sẽ biến mất, tìm không thấy nữa.
Có thể nắm chặt chỉ có trước mắt một giây này!
Vì sao còn đem thời gian tiêu tốn trong sự hờn dỗi không có chút ý nghĩa chứ.
Bởi vì thích được anh năn nỉ! Được anh chiều chuộng!
Cho nên. Mỗi lần. Biết rất rõ ràng anh là vì tốt cho mình vẫn muốn cùng anh hờn dỗi…
Lâm Ngôn như bị hung hăng mà đánh cho một quyền, lòng đau như cắt.
Chạy trở về phòng, bấm một dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, điện thoại vang lên cả buổi không có người tiếp, tự động chuyển tới giọng nói nhắn lại.
Gọi đến công ty, chế độ hộp thư thoại.
Gọi về nhà, là dì Lý làm thêm giờ tiếp điện thoại:
“Lâm tiên sinh ah… Tôi đang chuẩn bị đi đây… Tô tiên sinh? … Vẫn chưa trở về ah…”
Gọi cho Ngô Minh Minh: “… Tô tiên sinh? … Hôm nay anh ấy tan tầm rất sớm…”
Lại lần nữa gọi vào di động Tô Tử Long, van cầu anh van cầu anh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may nhanh lên một chút tiếp điện thoại, em cam đoan không bao giờ bực bội nữa cam đoan đem phương hướng học rõ ràng…
Vẫn còn không có người tiếp.
Không có việc gì không có việc gì nhất định không có chuyện gì đâu, đều là mình không tốt, có trạng huống gì liền nghĩ đến hướng xấu thôi, kỹ thuật lái xe của anh ấy tốt như vậy nhất định không có việc gì.
Nhưng, toàn thân vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trái tim giống như bị ghìm chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, chờ đợi thêm nữa chắc Lâm Ngôn chết mất.
Quay người lại, vừa lúc đối mặt cửa sổ, trời ạ một chiếc BMW màu xanh da trời đáng yêu nhất thế giới đang quẹo vào cư xá, chạy hướng bên này.
Vừa xông ra bên ngoài vừa hô: “Cha, mẹ, Tô tiên sinh đến chúng ta có việc gấp phải xử lý không ăn cơm hai ngày nữa con trở về thăm mọi người!”
Bác gái đuổi tới cửa, người sớm mất bóng dáng, vào nhà nhìn bạn già lắc đầu:
“Cha đứa nhỏ, ông nhìn tiểu Ngôn xem, học đến đại học rồi, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, gọi Tô tiên sinh đi lên uống miếng nước cũng tốt ah! Ông chủ tốt như vậy không hảo hảo ở chung, đến mai đốt đèn lồng cũng khó tìm…”
Tô Tử Long tam hồn thiếu chút nữa doạ bay hết hai hồn rưỡi.
Honey thẳng tắp mà xông về phía xe đang chạy của anh, may mà anh phản ứng nhanh, phanh lại tốt.
Mở cửa xe, honey liền bay vào, ôm cổ anh, siết chặt không buông!
“Em yêu, em muốn hù chết anh à!”
“Phi, phi, phi, không cho nói chết!!!!!!!”
“Được rồi không nói, em yêu, lần sau cũng đừng hoan nghênh anh như vậy, nếu không ông xã em cần phải sớm già yếu 30 năm!”
Honey gật gật đầu, vẫn không buông tay:
“Nhanh lái xe, nếu không sẽ bị mẹ nhìn thấy.”
“Không đi lên hả? Anh còn đặc biệt đi mua một đống đồ vật.”
“Không lên đâu! Chúng ta nhanh về nhà thôi, em có việc cần nói với anh.”
Tô Tử Long cười thầm trong bụng, cưng à, đúng lúc anh cũng có “sự tình” muốn nói với em đấy.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là: “Em yêu, trước tiên buông tay ra đã, em ôm chặt như vậy, làm sao anh lái xe được?”
Chạy như bay về nhà.
Trên đường đi.
Lâm Ngôn rốt cục thấy được chú heo phấn hồng bị cậu đẩy ngã qua một bên.
“Giống em đi?” Tô Tử Long cười hỏi.
Giống chỗ nào chứ?!
Lâm Ngôn cong miệng: “Em có béo như vậy sao?!”
Tô Tử Long cười càng vui vẻ hơn: “Cưng à, em soi gương đi, thật sự rất giống!”
Lâm Ngôn cúi đầu không nói lời nào, xe cũng lái về đến nhà rồi.
Tô Tử Long đỗ xe vào ga ra, nâng lên khuôn mặt honey:
“Được rồi, không giống tuyệt đối không giống.”
“Giống giống giống anh nói giống là giống!” Đem chú heo ném ra băng ghế phía sau, honey lại quấn lấy, không buông tay.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Honey cử chỉ rất khác thường.
Nghĩ đến anh không thấy!”Vừa rồi làm gì không tiếp điện thoại?”
“Vừa rồi?” Tô Tử Long nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại, cầm lấy xem xét: “Anh đi vào siêu thị trước cửa nhà em mua đồ, quên mang theo.”
Tô Tử Long cười: “Cho rằng anh đánh mất rồi hả?”
Còn cười còn cười!!!! Cho rằng rốt cuộc nhìn không thấy anh rồi!!!!!
Lâm Ngôn nước mắt chảy ra, mãnh liệt tuôn xuống, trái tim đến bây giờ còn không có khôi phục lại bình tĩnh.
Tô Tử Long luống cuống. Nóng nảy. Đau lòng.
Vừa cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Lâm Ngôn vừa thề —— Vợ yêu à em nín đi, lần sau anh nhất định mang theo điện thoại, đừng khóc... Đừng khóc, lại khóc... Lại khóc... Anh sắp khóc theo rồi nè!
Vợ à... Vợ ơi... Đừng khóc nữa, lần sau anh mặc kệ đi đâu đều đem di động đóng chặt trên người được chưa?
“Hôm nay em sớm tan học rồi.” 20 phút sau, tên mít ướt nào đó khóc đã đủ rồi, bắt đầu thẳng thắn.
Biết rõ ah, vốn còn muốn “phạt” em đó, hiện tại không dám, Tô Tử Long hôn lên mắt vợ yêu.
“Về sau em nhất định không đi trước mà không nói tiếng nào... Còn có... Ông xã, em yêu anh!”
Tô Tử Long sờ sờ trán honey, không phát sốt, gần bốn năm rồi, đều chưa từng nghe honey nói qua một câu em yêu anh, kêu một tiếng ông xã so với lên trời còn khó hơn!
Tình yêu của honey đều giấu trong sự chăm sóc từng ly từng tý hằng ngày, muốn Tô Tử Long tự mình đi khai quật, anh còn tưởng rằng đời này thẳng cho đến khi xuống mồ mới có thể nghe được ba chữ kia, hôm nay thật sự là gặp may mắn rồi, nếu không phải bởi vì quá không nỡ để honey rơi lệ, ngẫu nhiên mất tích một chút cũng không phải chuyện xấu.
Chuyện tốt thành đôi, vừa nghe xong lời yêu, lại nghe honey dán vào lỗ tai của mình nói:
“Long… em muốn…”
“Chúng ta trở về phòng.” Tô Tử Long khàn giọng nói.
“... Em... Đợi không được rồi!”
Hiện tại chỉ muốn anh, muốn được anh chiếm hữu, được cùng anh hợp hai làm một.
Lâm Ngôn thanh âm phát run, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Long, xấu hổ, bởi vì huyết khí dâng lên, mắt sưng, bởi vì đau lòng rơi lệ, miệng khẽ nhếch, bởi vì khát vọng hôn môi.
Bàn tay nhỏ có chút lôi kéo bàn tay lớn đặt lên phía trên vật đã lửa nóng ngẩng đầu!
Người đàn ông huyết khí phương cương nào chịu nổi cử chỉ như thế của người yêu?
Đừng nói ga ra cách cửa nhà còn có mấy trăm mét, cho dù là chỉ có một mét, bọn họ cũng trở về không được.
Trong không gian bịt kín, nóng hổi như lửa, hơi lạnh dần dần được mở tối đa, vẫn là nóng, trái tim nóng.
Ai hôn ai trước, nhớ không rõ rồi.
Hai môi giằng co cùng nhau, trao đổi nướt bọt, đầu lưỡi vòng quanh đầu lưỡi, gặm cắn hấp ngậm, làm tràn ra một sợi tơ dâm mỹ, từ khoé môi Lâm Ngôn chảy xuống.
Tô Tử Long liếm lấy, đuổi theo dấu vết sợi tơ, lưỡi liếm qua cái cằm honey, tại hầu kết dừng một hồi, nghe honey phát ra tiếng rên rỉ chịu không nổi, mới dần dần lần đi xuống, bỏ đi áo, thay phiên cắn hai bên núm vú đỏ hồng, hung hăng mút vào —— “Ah... Ah... Oh... Ừm... Ừm...!”
Trên mình nửa người đã không mảnh vải che thân, cổ áo Tô Tử Long vẫn còn kín kẽ, Lâm Ngôn mặc kệ rồi, nắm lấy áo Tô Tử Long, cậu cũng muốn cắn anh, làm cho anh cũng chịu không được, cũng phải nóng hừng hực lên!
“Vợ à… Đừng nóng vội!” Tô Tử Long giữ chặt tay honey, đưa tới bên môi ngậm lấy.
Honey bắt đầu uốn éo, chỗ quần nơi cấm khu đỉnh lên như một lều nhỏ, kéo xuống một cái, kiêu ngạo bắn đi ra, Tô Tử Long lại không thèm đụng, chỉ nhiệt tình hôn bên đùi honey, không để ý tới nơi cần trấn an nhất! Honey chịu không nổi rồi, thân thể bắt đầu run rẩy, lối vào tràn ra chất lỏng trong suốt.
Tô Tử Long nhẹ nhàng liếm lấy chất lỏng, lại đi hôn hít nơi rốn, nhất định không chạm tới kiêu ngạo, honey khát khô cổ đến sắp nổi điên:
“Ừm... Long... Long... em... Chịu không được... Rồi... Ừm... Ừm...” Honey phát ra rên rỉ giống như thút thít nỉ non, hai tay vung loạn đến quần Tô Tử Long, kéo xuống khoá kéo, sờ soạng đi vào.
Tô Tử Long thở sâu, tiểu yêu tinh!
Miệng chợt ngậm chặt quả cầu bằng ngọc của honey:
“... Ah... Long... Đừng giày vò... em... mà... Muốn anh hôn em...” Vừa hô hào vừa động hai tay nhanh hơn.
“Vợ à! Hai ta... Ai... Tra tấn... Ai, em sờ anh... Cái đó... Thì sao?” Tô Tử Long đem đầu lưỡi với vào bên trong rốn honey, chậm rãi liếm động.
Honey kêu càng lớn tiếng: “Ah... Long... Long... Long... Muốn...”
“Cưng à! Em gọi anh là gì?”
“Ông xã... Ông xã...”
“Bà xã, muốn anh hôn... Chỗ nào? Nói... Không đúng... Không hôn!” Tô Tử Long thở dốc càng thêm ồ ồ, tay honey ôm lấy quả cầu bằng ngọc của anh, bắt đầu xoa nắn.
Bất chấp xấu hổ, trong nội tâm khát vọng muốn nổ tung, honey một hơi kêu lên ——
Đáp án chính xác.
Tô Tử Long cúi đầu ngậm lấy kiêu ngạo của honey.
Quá thoả mãn, tay honey giữ quả cầu bằng ngọc không tự giác mà xiết chặt, Tô Tử Long thiếu chút nữa bắn đi ra.
Một phen liếm mút!
“Ah... Muốn... Bắn... Rồi... ông xã... Thả em ra... Ah ah ah...” Tô Tử Long dùng sức mút mạnh, đem ái dịch của honey toàn bộ hút vào trong miệng, nuốt.
Cắn răng lấy ra trơn dịch, trút ra một đống đưa vào trong cơ thể honey, thân thể mẫn cảm của honey rung động lợi hại hơn, tiếng rên rỉ lại vang lên.
Từ kinh nghiệm mấy lần trước, Tô Tử Long tại bất kỳ chỗ nào hai người có thể đồng thời xuất hiện, đều chuẩn bị đầy đủ trơn dịch, khăn tay trừ độc cùng với… Không đợi sử dụng hết, anh sẽ kịp thời bổ sung cái mới, bởi vì không nỡ làm cho honey đau đớn bị thương lại nhịn không được không muốn, nhất định phải đem công tác chuẩn bị sớm làm tốt.
Một ngón... Hai ngón... Ba ngón tay dần dần đều vùi vào ở bên trong lửa nóng tắc nghẽn của honey, đút vào buông lỏng.
Môi tìm đến đôi môi phấn hồng, cuồng dã mà hôn sâu, cho đến khi hai người đều không thể hô hấp, mới buông ra.
“Bà xã... Bà xã...”
“... Ông xã...” Đôi mắt tròn sắp nhỏ ra mật rồi, bên trong nóng hôi hổi, mềm mại giống như bông, chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Tử Long nằm ngửa, kéo qua honey dán tại trên người mình, đẩy ra khe mông, cực lớn vọt đi vào, hung hăng va chạm vào điểm mẫn cảm nhất, bàn tay lớn nắm lấy kiêu ngạo của honey chà xát khuấy động, trước sau giáp công! Hai người cùng phát ra tiếng rên la giống như điên cuồng! … La lên… Lại la lên… Cho đến khi cùng nhau bắn nhanh ra, trông thấy đầy trời khói lửa!
Một lát sau.
Hai người mặc quần áo tử tế, sửa sang lại sạch sẽ.
Đều là Tô Tử Long làm, honey chỉ có nhiệm vụ nằm là được rồi.
Sau đó.
Gắt gao mà ôm nhau, vẫn không nhúc nhích, không ai nói chuyện, cũng không ai ngủ.
Ôm rất lâu rất lâu, lâu đến đêm khuya ánh trăng sáng ngời đều sắp ngủ.
Hai người mới từ bên trong xe đi ra ngoài.
Lâm Ngôn một tay cướp ôm lấy heo phấn hồng, bởi vì cậu thấy ánh mắt Tô Tử Long nhìn chú heo mập, trong lòng rất không hài lòng.
Làm ơn đi, honey, ăn cái gì dấm chua ah! Cái kia căn bản là Tô Tử Long xuyên thấu qua chú ta đang nhìn cậu được không?
Một tay khác bị bàn tay lớn nắm, đi về phía cửa.
Không bao giờ muốn hờn dỗi nữa, Lâm Ngôn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, đem thời gian đều dùng để yêu nhau a!
“Chúng ta già rồi cũng phải như hôm nay có được hay không?” Tay trong tay dưới ánh trăng tản bộ, làm một đôi vợ chồng già ân ái.
Tô Tử Long ngực nóng hổi. Lại cố ý. Cười xấu xa:
“Vợ yêu, em háo sắc quá ah! Già bảy tám mươi tuổi còn muốn mỗi ngày cùng ông xã làm…” Một tay che lại miệng sắc lang.
“Em không phải ý kia!!!!!!”
Kéo ra tay che miệng, một lần nữa nắm tốt:
“Cưng đừng có chối, anh hiểu rõ mà, bắt đầu từ ngày mai anh nhất định sẽ đến phòng tập thể thao nhiều hơn, ăn nhiều bổ… Ưhm” này sẽ nói không được nữa, miệng sắc lang bị honey xấu hổ kiễng chân dùng miệng chắn rồi, anh mới không nỡ kéo ra đấy.
Từ ga ra đi tới cửa, hơn một phút lộ trình, bọn họ đi một giờ.
Cũng may chú heo phấn hồng không biết kháng nghị.
Vạn hạnh vạn hạnh.
Cũng may hiện tại đúng là tháng sáu, đêm hè rất ấm.
Vạn hạnh vạn hạnh.
Cũng may trong tiểu viện biện pháp diệt muỗi trừ sâu làm rất tốt.