Vẫn như cũ lên tầng cao nhất, Lâm Ngôn mang không hiểu chờ mong, gõ cửa phòng chủ tịch.
Nửa ngày, không người đáp lại.
Xoay nắm cửa, đẩy ra, không có một bóng người, trái tim chùn xuống, thì ra không thấy được người kia, đối với chính mình mà nói, thất vọng đến như vậy.
Nghĩ lại, Tô thiếu gia sao có thể đến công ty sớm như vậy, ngày hôm qua nhất định là trùng hợp, một hồi nói không chừng có thể gặp được anh ấy, trái tim vừa mới bình tĩnh lại, thốt nhiên lại bị tra tấn ──
“Tới rồi?”
Mãnh liệt quay đầu, “đầu sỏ gây nên” đứng ở ngoài cửa nhìn cậu mỉm cười, Lâm Ngôn ngây người đứng như trời trồng không nói nên lời, không phải nằm mơ a?
“Không nhận biết tôi rồi hả?” Tiểu quỷ này, ngày hôm qua bị sợ chóng mặt, hôm nay bị sợ đến ngây ngốc, chính mình đáng sợ như vậy sao?
“Tô thiếu ── Tô tiên sinh sớm.” Nhìn anh một thân đồ thể thao, tóc hơi ẩm ướt, hình như vừa vận động trở về?!
“Cậu, cũng sớm, có thể cho tôi đi vào không?” Miệng Tô Tử Long trành lớn hơn gấp đôi, tiểu quỷ thoạt nhìn ngơ ngác, rất thú vị.
“Đúng ha, thật xin lỗi.” Lâm Ngôn vội vàng tránh ra, nhường đường cho Tô Tử Long đi vào.
Trong lòng của cậu ảo não, suy đoán chính mình sơ suất nhất định khiến Tô Tử Long chê cười, càng nghĩ càng khổ sở, đôi con ngươi đen lúng liếng, ảm đạm đi.
“Cậu muốn quét dọn nơi này sao?” Tô Tử Long hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lâm Ngôn.
Cùng tiểu quỷ nói chuyện, nhìn vẻ mặt cậu nhóc biến hoá, so với tập thể hình thả lỏng còn có thú hơn.
“Vâng.”
“Tôi mấy ngày nay đều ở nơi này, căn phòng này buổi tối mỗi ngày đều có người tới quét, cho nên nơi đây cũng không cần quét dọn gì.”
“Oh.” Lâm Ngôn không có di chuyển, trong nội tâm hô, vậy nhanh đi quét bên ngoài ah, nhưng mà chân lại bất động, thân thể đã không nghe lời: “Anh ăn điểm tâm chưa?” Liền miệng cũng không kiểm soát!!!
“Vẫn chưa.” Tô Tử Long thói quen sáng sớm sau khi vận động thì uống một ly cà phê, không ăn bữa sáng.
“Buổi sáng tôi có chưng bánh bao, anh có muốn nếm thử hay không?” Không phải mang cho mấy chị thư ký sao, Lâm Ngôn, đến tột cùng mi đang làm cái gì nha?
Trong nội tâm dường như đang có hai người, một người vốn là chính mình thường ngày, một người không biết từ chỗ nào xuất hiện, làm ra sự tình mà bản thân muốn khống chế cũng khống chế không được.
Vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn tiểu quỷ này, mắt không nhìn chính mình, giống như làm việc trái với lương tâm, ha, không phải tại trong bánh bao hạ độc trả thù chính mình ngày hôm qua hù doạ đến cậu ta đó chứ?
Không có khiêu chiến quả thật sống không nổi, Tô Tử Long lập tức đổi giọng: “Tốt.”
Bên trong phòng chủ tịch còn có một gian phòng xép nhỏ.
Lão chủ tịch là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, cho dù công tác có bận tối mày tối mặt, cũng phải dành ra thời gian nghỉ trưa, mệt mỏi còn phải tắm một cái, cho nên phòng xép nhỏ bên trong ngoại trừ phòng ngủ, còn có phòng bếp cùng phòng tắm, đầy đủ tiện nghi.
Tô Tử Long ấn mật mã mở ra cửa phòng xép, lại để cho Lâm Ngôn vào phòng bếp dùng lò vi-ba hâm nóng bánh bao, còn anh thì vào phòng tắm.
Tắm xong, Tô Tử Long thay đổi quần áo, ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, còn chưa nóng ghế, đã nghe thấy mùi thơm của bánh bao, cho dù có độc cũng đáng.
Cắn một ngụm, xốp, thơm non, tay nghề của tiểu quỷ cũng không tệ ah.
Một ly cà phê đưa tới trước mặt mình: “Tôi thấy trong phòng bếp chỉ có cà phê, cho nên…”
“Nhân tiện pha cho tôi một ly?” Thật sự là cậu nhóc hiểu chuyện và chu đáo.
“Hiện tại học năm mấy?” Có thể nấu ăn ngon như thế, Tô Tử Long đối Lâm Ngôn càng thêm cảm thấy hứng thú.
“Chuẩn bị học thương chuyên năm thứ hai.” Lâm Ngôn thấy Tô Tử Long ăn lấy bánh bao mình làm, cảm thấy thoả mãn giống như nấu cho người nhà ăn.
“Ah, cậu mới 17 sao?” Thoạt nhìn giống như tân sinh mới lên cao trung.
“Tôi 19 rồi, tôi đến trường tương đối trễ.”
Thật sự là không giống, còn tưởng rằng chỉ là tiểu quỷ 16 tuổi: “Tại sao không học trung học?”
“Tôi nghĩ sớm một chút kiếm tiền.”
Tô Tử Long nhìn Lâm Ngôn, không nói gì.
Hai người đều im lặng, Lâm Ngôn nghĩ chính mình không thể kéo dài được nữa, nếu không đi quét dọn, hôm nay lại không làm được: “Tôi phải đi quét dọn, cà-mên trước đặt ở chỗ này, một lát tôi lại đến lấy.” Rõ ràng vì chính mình kiếm cớ lại đến một chuyến.
Tô Tử Long ăn là một hộp chuẩn bị cho mấy nữ thư ký, còn một hộp cho Ngô Minh Minh vẫn còn nguyên, Lâm Ngôn cầm lấy cái hộp đó, liền chuẩn bị rời khỏi.
“Đợi một chút.” Một mực lặng yên Tô Tử Long mở miệng: “Cậu đang được nghỉ hè à?”
“Vâng.”
“Cậu học chính là thương chuyên, không bằng tới giúp tôi sửa sang lại văn kiện, xử lý việc vặt vãnh, như vậy được không?” Người lãnh đạo tốt, đầu tiên phải biết tận dụng kỳ tài, làm cho tiểu quỷ đáng yêu cố chấp, tri ân đồ báo đi quét hành lang như thế thật sự quá lãng phí rồi.
“Hả?”
“Long Đằng không thiếu người vệ sinh, nếu cậu thật muốn giúp Long Đằng làm chút việc gì đó, không bằng làm cái này, tôi vừa lúc muốn mời một sinh viên làm thêm, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, như vậy cậu không chỉ giúp tôi, còn có thể làm công kiếm tiền.”
“Không cần tiền.” Đã đáp ứng, vậy là những ngày nghỉ này có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ấy!!!
“Đương nhiên phải trả tiền, thói quen làm không công là không được! Không cần tiền không phải là đến giúp tôi, đem công việc làm thật tốt ngược lại mới là giúp tôi một đại ân!” Tiểu quỷ này, báo ân theo phương thức xã hội cũ còn chờ uốn nắn, nhưng mà, vẫn rất đáng yêu.”Như thế nào, nguyện ý không?”
Lâm Ngôn vui vẻ giống như nằm mơ, nói không ra lời, gật đầu thật mạnh.
Tô Tử Long giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 35: “Cậu đi qua phòng thư ký xem Ngô tiểu thư tới chưa, nếu cô ấy đã đến, nói cho cô ấy biết quyết định của tôi, cô ấy sẽ nói cho cậu biết phải làm cái gì.”
Trong phòng trà, cách thời gian chính thức đi làm còn có hơn mười phút, Ngô Minh Minh nắm chặt thời gian ăn bánh bao: “Thật tốt quá, tiểu Ngôn, em tới làm trợ lý, chị chẳng phải là mỗi ngày có món ngon có thể ăn rồi sao?!”
Thấy Lâm Ngôn không có phản ứng, Ngô Minh Minh cho là cậu quá khẩn trương, vỗ vào vai cậu: “Đừng sợ, có chị chỉ dạy cho em! Tô tiên sinh tuy thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra rất hiền hoà. Lúc làm việc tuy rất nghiêm túc, nhưng cũng không tự cao tự đại mắng chửi người, anh ta rất ưa thích người nghiêm túc, chỉ cần em chăm chú, phạm vào sai cũng sẽ được tha thứ.”
Lâm Ngôn gật gật đầu, không phải cậu sợ, cậu là khẩn trương, cậu không sợ bị mắng, cậu chỉ sợ biểu hiện không tốt, làm cho Tô Tử Long thất vọng.
“Lão chủ tịch một tháng trước sinh bệnh nặng, chúng ta đều cho rằng sẽ là em trai lão chủ tịch tiếp nhận chức vị chủ tịch, ông ta vốn chính là tổng giám đốc, thay mặt chủ tịch cũng rất bình thường, không nghĩ tới, lão phu nhân không đưa con trai lên kế vị, lại đem cháu trai lớn từ nước Mỹ gọi về thay mặt chủ tịch.”
Ngô Minh Minh xác nhận xem cánh cửa phòng trà đã đóng kín hay chưa, mới tiếp tục kéo lấy Lâm Ngôn kề tai nói nhỏ:
“Chủ tịch bệnh vô cùng đột ngột, rất nhiều công việc đều chưa có bàn giao, cho nên, Tô tiên sinh áp lực là rất lớn. Hiện tại phòng thư ký thay đổi rất nhiều người, đều là thân tín của tổng giám đốc, chị bởi vì được lão phu nhân chỉ đích danh mới lưu lại, cho nên mới tránh được một kiếp. Chính vì thế, ngoại trừ chị ra, em ai cũng không nên tin, nói sai một câu, có thể hại đến Tô tiên sinh! Không biết lão phu nhân nghĩ như thế nào nữa, đã nghĩ đề bạt cháu trai, còn không giúp anh ta đem chướng ngại dọn cho sạch sẽ.”
Lâm Ngôn hoàn cảnh rất thuần phác, cho dù lúc nhỏ bị ngược đãi, cũng đều là trải qua đánh đấm trực tiếp, loại học vấn đâm sau lưng đả thương người này, cậu chưa từng biết qua: “Tổng giám đốc không phải chú của Tô tiên sinh sao?”
“Chính là chú ruột mới đáng sợ, nhà giàu có thâm trạch, loại sự tình này, quả thật rất bình thường. Tóm lại, em phải nhớ kỹ, ngoại trừ chị ra, không nên cùng người khác nói nhiều, mấy cô ta nói cái gì, em cứ coi như không nghe thấy, mấy cô ta hỏi cái gì, em cứ trả lời là gì cũng không biết, chỉ để ý đem công việc làm tốt, vậy là OK rồi.”
Lâm Ngôn không nghĩ tới Tô Tử Long phải thừa nhận áp lực lớn như thế, cảm thấy trái tim mơ hồ đau đớn, hận không thể lập tức thay anh nhận lấy gánh nặng.
“Tuy vậy, Tô tiên sinh vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai, còn thành thục chững chạc, ẩn giấu hiền hoà, tiền nhiều lại chưa lập gia đình, nói không chừng mấy cô nàng kia đã sớm xiêu lòng rồi, mấy người đó đều mơ anh ta là tình nhân trong mộng, thầm mến anh ta! Hì hì, chị nếu chưa kết hôn, cũng thầm mến anh ta thôi!”
Ngô Minh Minh chỉ là đang “bà tám”, Lâm Ngôn nghe được mà trong lòng hoảng sợ, hai chữ thầm mến như lợi kiếm đâm trúng cậu.
Cậu không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, thế nhưng, cậu vì anh mà đêm không ngủ được, muốn gặp anh, khi gặp thì khẩn trương, khi không gặp thì bàng hoàng, thấy anh ăn ngon, cậu cảm thấy mỹ mãn, nghe thấy anh thừa nhận áp bách, trong lòng cậu đau đớn, cái cảm giác chưa bao giờ nhận thức qua này, không phải thầm mến thì là cái gì đây?
Lâm Ngôn vốn là người rất thức thời.
Mối tình đầu là thầm mến, còn là một người đồng tính, hơn nữa lại không có khả năng, cũng không oán giận.
Thống khổ, khát vọng đè dưới đáy lòng, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tranh thủ, có thể ở lại bên cạnh Tô Tử Long làm việc, vì anh chia sẻ vất vả, đã cảm thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn.
Cậu sẽ hết sức quý trọng!
Hít sâu một hơi, Lâm Ngôn gọi điện thoại về nhà báo tin, muốn báo ân đến trở thành tâm bệnh ông bà Lâm đều rất vui mừng, muốn con trai chớ có biếng nhác, đừng sợ khổ, đừng vội vàng tan tầm, bọn họ biết rõ Lâm Ngôn không phải đứa trẻ như vậy, nhưng làm cha mẹ nhịn không được vẫn phải dặn dò.
Cùng ngày, Ngô Minh Ninh dặn dò rồi giao công việc cho Lâm Ngôn, chuyện không khó làm, nhưng rất nhiều hỗn tạp cùng vụn vặt, nhưng tiền lương không thấp, bởi vì là biên chế tạm thời, tuỳ thời có thể sa thải, cho nên chỉ thông báo cho bộ phận tài vụ, cũng không cùng bộ phận nhân sự chào hỏi.
Lâm Ngôn phát hiện buổi sáng vẫn còn trêu chọc mình, một khi bắt đầu làm việc Tô Tử Long hoàn toàn thay đổi, trầm ổn, nghiêm túc, ăn nói có chừng mực.
Nhưng, vô luận bộ mặt như thế nào, cũng làm cho tim Lâm Ngôn đập nhanh hơn bình thường.
Cậu càng muốn biểu hiện tốt, lại càng khẩn trương phạm sai lầm, công việc rất đơn giản, cậu lại làm loạn hết cả lên, cứ tiếp tục như vậy, không quá ba ngày, phỏng chừng Tô tiên sinh sẽ để cho mình về nhà, Lâm Ngôn uể oải liền ngay cả hô hấp đều cảm thấy trầm trọng.
Tô Tử Long thật sự là nhẫn nại đến nội thương luôn rồi.
Anh sắp phá công rồi.
Hình tượng trầm ổn nghiêm túc của anh sắp không thể duy trì được rồi…
Tiểu quỷ này quả nhiên là ông trời phái tới điều tiết cho công việc buồn tẻ, phức tạp, trầm trọng, khẩn trương, lại không có nhân tính ở đây.
Một buổi sáng, cậu tiếp sai ba cuộc điện thoại, xé hư mất năm cái bản báo cáo, quăng ngã một ly cà phê… Phạm vào sai liền đỏ bừng cả mặt, không biết làm sao, dùng đôi mắt to tròn vụng trộm quan sát anh, vẻ mặt ảo não, nếu không tha thứ cậu ta, có phải sẽ khóc hay không a?
Nhìn tiểu quỷ bối rối, Tô Tử Long thoải mái không thôi, thật to giảm bớt công việc mệt nhọc, thì ra mình còn có thói hư tật xấu như thế, nhờ vậy cũng tươi tỉnh lại một chút.
Nhưng mà công việc vẫn phải tiếp tục, tiểu quỷ mà cứ làm như vậy, phòng làm việc của anh sẽ bị huỷ, Tô Tử Long không thể không nhân lúc Lâm Ngôn lần nữa phạm sai lầm mở miệng: “Cậu không cần khẩn trương, từ từ sẽ quen thôi.”
“Thật xin lỗi!!!” Anh nhất định tức giận, chính mình thật là ngốc, tại sao chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong?
Lâm Ngôn trộm nhìn Tô Tử Long, thấy anh một chút biểu lộ đều không có, trong lòng ảo não lại càng mở rộng vô hạn rồi.
Như thế nào mới có thể làm tốt đây? Ai tới dạy cậu phương pháp không khẩn trương giùm đi???
Đã ăn bánh bao của tiểu quỷ, lại làm cậu ta sợ tới mức mặt xanh môi trắng, Tô Tử Long thật không đành lòng, anh đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Ngôn vỗ vỗ vai của cậu, lộ ra nụ cười khó gặp trong công việc:
“Vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi sẽ phạm sai, cậu không cần khẩn trương, chậm rãi thì tốt rồi.”
Bàn tay xuyên thấu qua đầu vai lưu lại ấm áp khí tức, Lâm Ngôn biết vậy nên an tâm không ít, nhưng không đến vài giây, bàn tay ấy rời đi, sâu trong đáy lòng cảm thấy mất mát thở dài, trừ mình ra, không có người nghe được.
Phạm vi mà tầm mắt có thể đạt được, chính là một vòm ngực rộng lớn, nếu như có thể dựa vào, nhất định sẽ rất ấm áp, nếu có thể bị gắt gao ôm lấy, cho dù có nhiều khẩn trương hơn nữa cũng sẽ biến mất vô tung!
“Cậu không sao chớ?” Thanh âm lo lắng của Tô Tử Long làm cho Lâm Ngôn tỉnh táo lại.
Không biết từ khi nào, thân thể của cậu đã tự động tự phát mà tựa vào trong lồng ngực của người ta.
Ah!!!
Cậu thề là cậu chỉ trộm suy nghĩ một chút, làm sao mà… Lại để cho cậu bất tỉnh đi a!!!
Bắt đầu từ buổi sáng, thân thể của cậu đã hoàn toàn không thuộc sự chi phối của chính cậu nữa rồi, không biết nếu còn tiếp tục như vậy sẽ làm ra bao nhiêu chuyện kinh khủng nữa đây?!!!
“Tôi… Đầu có chút choáng váng…” Giờ này khắc này, ngoại trừ làm bộ chóng mặt nhức đầu ra, thật không có biện pháp khác.
Tô Tử Long không nghi ngờ gì.
Cho rằng Lâm Ngôn là quá mức khẩn trương làm cho đầu choáng váng, vì vậy vội vàng đỡ cậu ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó đứng dậy rót một ly nước ấm cho cậu.
Lâm Ngôn ngoan ngoãn mà đem nước uống từng ngụm cho đến hết.
“Có đỡ chút nào chưa?” Tô Tử Long sờ lên trán Lâm Ngôn, không bị sốt, sao mặt lại hồng như vậy?
Lâm Ngôn gật gật đầu, tỏ vẻ tốt hơn nhiều rồi.
Rất lâu không được người chăm sóc như vậy, nếu thời gian có thể ngừng tại thời khắc này thì thật là tốt…
Trải qua một buổi lộn xộn như vậy, đã đến thời gian nghỉ trưa, Tô Tử Long thấy Lâm Ngôn đã tốt hơn nhiều, liền kêu cậu cùng Ngô Minh Minh đến căntin công ty ăn cơm.
Lâm Ngôn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, cậu tự nhủ với lòng mình: cho dù bị sa thải, mỗi ngày đến quét dọn cũng có thể nhìn thấy Tô Tử Long. Nghĩ như vậy, tâm lý vững vàng rất nhiều.
Không còn khẩn trương, buổi chiều công việc thành tích đương nhiên tốt hơn buổi trưa vài lần, làm cho Tô Tử Long rất hài lòng, cảm giác mình không có nhìn lầm người.
Đã có sự hài lòng với Lâm Ngôn, có thể dùng làm trợ thủ đắc lực, đối Tô Tử Long mà nói, thật giống như trời hạn gặp mưa. Trong lòng anh hiểu rất rõ, ba là người tài tử phong lưu, đối sự nghiệp cũng không nhiệt tâm, nếu không phải chú ở bên toàn lực dốc sức làm, Long Đằng không có thành tích hôm nay, bà nội làm quyết định như thế, chú phẫn nộ là đúng.
Cho nên, cho dù chú đem công việc buông tay, còn thiết trí cho mình rất nhiều “người” chướng ngại, anh vẫn có thể tha thứ.
Lúc ban đầu, anh cực lực phản đối quyết định của bà nội, cũng muốn tìm chú hảo hảo nói chuyện, nhưng bà nội quyết giữ ý mình, chú thì tránh không gặp mặt, anh chỉ phải tạm thời tiếp nhận chức vị này.
Bởi vì chú tác động, công ty đưa vào hoạt động cơ hồ tê liệt, sứt đầu mẻ trán đồng thời cũng kích thích dã tâm cùng ý chí chiến đấu của anh, không làm ra một phiên thành tích hướng chú chứng minh chính mình cũng không cô phụ chức vị này.
Một phương diện khác, ba mê đắm sắc đẹp, trong mắt chỉ có thiên hạ phần đông mỹ nữ giai nhân, mẹ lại si tình dị thường, trong mắt chỉ có ba, hai người đối con trai độc nhất cũng không để tâm, bà nội đành phải tự mình chăm sóc cháu nội.
Ông nội qua đời sớm, bà nội không chỉ một mình nuôi lớn hai đứa con thơ, vất vả chèo chống Tô gia sự nghiệp, sau khi về già, còn phải lao tâm lao lực nuôi dạy anh, bởi vậy, anh cũng không thể làm chuyện để cho bà nội thất vọng, kể cả chuyện hôn nhân, gần đây bà nội cố ý để cho sau khi qua khoảng thời gian bề bộn này, cùng thiên kim của Thành Hưng xí nghiệp thân cận quan hệ thông gia, anh cũng không có ý định cự tuyệt.
Từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy tình trạng cuộc sống của cha mẹ, anh cảm thấy tình yêu không phải trò đùa số phận thì cũng là rất thương tổn người, cũng không hy vọng, có lẽ cha mẹ đời sống tình cảm đều đến cực hạn, đã đem tình cảm duyên phận của anh dùng hết rồi, đến nỗi anh có thể đếm được trên đầu ngón tay kinh nghiệm vài đoạn cảm tình đều là bình thản như nước, không tật mà chết.
Bởi vì bà nội từ nhỏ đã dạy anh, không cho phép dễ dàng trước mặt người khác lộ ra ngoài cảm xúc, cho nên không có kinh tâm động phách tình yêu, anh không chỉ không có thất vọng, còn mừng rỡ không cần rõ ràng thống khổ hoặc hân hoan lại không thể biểu lộ, tự tại nhẹ nhõm.
Con người luôn hâm mộ hoặc ưa thích những đồ vật mà chính mình không có, bởi vậy anh mới cảm thấy biểu lộ thẳng thắn thành khẩn biến hoá như Lâm Ngôn, là thập phần đáng yêu tiểu quỷ!
Tiểu quỷ này ngoại trừ vừa làm việc vào buổi sáng ngày đó có chút tình huống ra, kế tiếp hơn nửa tháng biểu hiện, tốt đến nỗi cho Tô Tử Long vui sướng! Cậu cẩn thận có kiên nhẫn, đem sự vụ phức tạp vụn vặt xử lý ngay ngắn trật tự, thông minh lại chịu khổ, nguyện ý nhận lấy công việc mới tuỳ thời xuất hiện, tri kỷ lại hiểu chuyện. Từ buổi sáng hôm đó nếm qua bánh bao cậu ta làm, tiểu quỷ liền ngày ngày đều chuẩn bị cho anh những bữa ăn ngon… Đứa trẻ tốt như vậy, Tô Tử Long thật sự là thưởng thức cực kỳ, không bao giờ cũng không thiếu được. Nếu như, nếu như không có buổi tối hôm nay ngoài ý muốn tăng ca, anh thật sự cho rằng mình chỉ là đem tiểu quỷ trở thành một trợ thủ đắc lực không thể thiếu, hoặc là đứa em trai nhu thuận đáng yêu mà yêu thích lấy…!