Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 10



Chương 10

Dư Hoan vui vẻ huýt sáo. Nghe nói huýt sáo có thể giúp xi tiểu, tuy cậu cũng không thoải mái, nhưng vừa thấy vẻ mặt "bàng quang sắp vỡ" của Thẩm Hà, mọi khó chịu trong lòng tan thành mây khói.

Thẩm Hà đứng một bên cau mày: "Câm miệng."

Dư Hoan không nghe, miệng vẫn không dừng, càng huýt càng vui.

Thẩm Hà mất kiên nhẫn, bỗng ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào lòng, hung hăng nói: "Xem ra bạn Dư muốn bị tớ hôn đúng không?"

"..."

Mấy người đàn ông trong nhà vệ sinh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì lạ. Thẩm Hà đang tức giận, Dư Hoan xấu hổ đẩy anh ra, sợ mình sẽ bị cưỡng hôn nên không dám huýt sáo nữa.

Bên ngoài mọi người đã đi hết. Vì hai người vẫn còng tay, nên bọn họ đành chen chúc vào một buồng vệ sinh, vất vả lắm mới đứng ở trong được, nhưng không ai dám kéo khóa quần trước.

Hai người mặt đối mặt.

Thẩm Hà không được tự nhiên: "Cậu đi trước hay tớ đi trước?"

Dư Hoan: "Vậy cậu nhắm mắt lại để tôi đi trước. Tới lượt cậu tôi cũng sẽ nhắm mắt, chúng ta không ai nhìn của ai."

Thẩm Hà: "Được."

Anh chậm rãi nhắm mắt lại. Dư Hoan nhìn chằm chằm anh năm giây, sau khi chắc chắn anh sẽ không mở mắt thì mới bắt đầu cởi dây quần.

"Bạn Dư, tớ nghĩ ra một trò chơi." Giọng Thẩm Hà bỗng vang lên. Dư Hoan quay đầu nhìn, thấy anh nhắm mắt nói: "Cậu muốn cược với tớ không?"

Nghe những lời này, tay Dư Hoan run lên, giọng cậu đột nhiên trở nên sợ hãi: "... Cậu đéo thể đi tiểu một cách bình thường được à?"

Thẩm Hà nhếch miệng cười: “Không thể.”

Dư Hoan: "Thôi được, cậu muốn cược gì? Tiền đặt cược bao nhiêu?"

Thẩm Hà đóng nắp bồn cầu, ngồi xuống, gác chân lên trông y như đại gia: "Tɦủ ɖâʍ, ai ra nhanh hơn thì thua. Nếu cậu thua, tối thứ năm phải đến nhà tớ nấu cơm cho tớ ăn."

Dư Hoan: "Vậy nếu cậu thua?"

Thẩm Hà: "Nếu tớ thua thì phải đến nhà cậu, cậu nấu cơm cho tớ ăn."

Trán Dư Hoan nổi đầy gân xanh: "Có gì khác nhau?"

"Khác nhau nhiều đấy." Anh ngâm nga cười: "Ba mẹ tớ không ở nhà, ba mẹ cậu ở nhà. Tới nhà tớ chúng ta muốn làm gì thì làm, đến nhà cậu lại không thể như vậy."

"Quỷ mới muốn cùng cậu làm gì thì làm." Dư Hoan dậm chân một cái: "Mày cút ngay ra khỏi bồn cầu, anh thật sự không nhịn được nữa."

Thẩm Hà cười xấu xa: "Đồng ý cược hay không trước đã?"

Dư Hoan: "Có quỷ mới cược."

Thẩm Hà: "Xe đạp của cậu vẫn trong tay tớ." Anh chỉ lên bầu trời: "Lúc nào cũng có thể bị phi công ném khỏi máy bay trực thăng."

Dư Hoan cực kỳ kích động: "Tɦασ con mẹ! Cậu điên rồi!"

Thẩm Hà: “?”

Dư Hoan lùa anh như lùa vịt: "Được được được, cược thì cược. Anh mày không sợ trời không sợ đất, dao kiếm chỉ là phù du, sao phải sợ tên chó con như mày. Mau cút khỏi bồn cầu ngay."

"Phải vậy chứ." Thẩm Hà chống cằm đầy hứng thú: "Cậu đứng, tớ ngồi. Tất nhiên tớ sẽ nhìn cậu."

Dư Hoan: "Cậu để tôi làm trước?"

Thẩm Hà: “Không được sao?”

Dư Hoan: “Tùy cậu.”

Thẩm Hà rất thích chơi xấu. Thật ra Dư Hoan là một người có tinh lực sung mãn, bình thường ngồi tuốt một tiếng cũng không thành vấn đề, nhưng lại hoàn toàn bại trận trước đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hà.

"Chà, thật là xuất sắc." Thẩm Hà cười.

Có thể thua thời gian, nhưng không thể thua khí thế, Dư Hoan thở gấp: "Cười ƈôи ŧɦịŧ, tới lượt cậu." Thật ra cậu cũng rất muốn nhìn Thẩm Hà tuốt.

Không ngờ, Thẩm Hà lại phun ra ba chữ: "Tớ nhận thua." Nhận thua thì nhận thua, còn không quên đả kích Dư Hoan một chút: "Bà xã của tớ thật lợi hại, ra chỉ trong một phút."

“…”

Cược cái gì mà cược, tên khốn này chỉ muốn thỏa mãn sở thích xấu xa của mình, sau khi Dư Hoan suy nghĩ cẩn thận, suýt nữa đã bẻ gãy ciu anh.

……

Xúc xích nướng béo ngậy được đặt trong lò nướng, có hai cây không biết tại sao lại dính vào nhau, cùng bị sức nóng từ điện nướng chín, nhưng chủ quán không định tách ra.

Đến khi có một cây bị nổ phần vỏ bên ngoài, lớp dầu ở trong trào ra, khi đấy hai bé xúc xích mới tách nhau, được chủ quán đặt sang chỗ khác.

Dư Hoan đứng trước lò nướng đợi xúc xích. Không được, bây giờ chỉ cần cậu nhìn xúc xích thì sẽ nghĩ đến hình ảnh bản thân đứng tɦủ ɖâʍ trong nhà vệ sinh trước mặt Thẩm Hà, nhớ tới đây lại thấy khiếp sợ.

Nghĩ đến một phút ngắn ngủi ấy, Dư Hoan lại cảm thấy buồn bực: Kì lạ, chung chăn gối với Thẩm Hà bảy năm mà cậu chưa từng kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, chẳng lẽ tuổi trẻ tài cao, nên tinh lực tràn đầy, sung mãn vậy sao?

"Xúc xích nướng của cháu." Chủ quán đưa cho cậu xúc xích nướng.

Dư Hoan vươn tay chuẩn bị nhận, bỗng bị một hàm răng ngoạm lấy tha đi. Người cướp xúc xích của cậu có hàng lông mi cong, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Dư Hoan không vui khi nhìn thấy anh, trợn mắt quay đầu chạy đi, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mở miệng chửi người của thường ngày.

Đã tới ngày thứ tư.

Sau khi từ rạp chiếu phim trở về, Dư Hoan luôn tỏ ra khó chịu với anh, chỉ cần chạm một cái là xù lông, nói vài câu thì sẽ mở miệng chửi.

Thẩm Hà ảo não.

Xem ra lần này chơi lớn rồi, tổn thương đến lòng tự trọng của cậu.

Dư Hoan úp mặt xuống bàn, Thẩm Hà ngồi một bên cười hì hì nhìn cậu, nhìn đến mức cậu phát bực, vài lần suýt nữa mở miệng chửi.

Thông báo điện thoại vang lên, Thẩm Hà nhắn tin cho cậu.

【Tớ đậu xe đạp của cậu ở cổng trường.】

【Ờ.】

【Cậu chở tớ một đoạn được không?】

【Nằm mơ.】

【Đồng ý rồi đấy nhé.】

【…】

Rốt cuộc tên hâm này có nghe cậu nói gì không? Dư Hoan nhắn tin lại cho anh: Bố đéo chở mày, mày hiểu tiếng người không đấy?

Đợi tầm hai phút sau, Thẩm Hà vẫn chưa trả lời, cậu cũng không muốn mặt đối mặt với anh, nên mất kiên nhẫn gọi điện thoại.

Thẩm Hà nhấc máy: "Bạn Dư."

Dư Hoan: "Gọi tên bố mày làm gì?"

Thẩm Hà: “…”

Dư Hoan tức giận nói: “Tan học rồi anh sẽ không chở mày về, nghe hiểu không? Tự đi mà bắt taxi."

Thầm Hà: "Ồ, vậy dỡ bánh xe của cậu nhé."

Dư Hoan quay đầu trừng mắt với Thẩm Hà, nhưng vẫn cầm điện thoại: "Tɦασ mẹ mày!"

Mọi người xung quanh nhìn hai người với ánh mắt kì lạ, bọn họ không hiểu, rõ ràng cả hai ngồi cách nhau chỉ vài centimet, tại sao phải gọi điện cãi vã với đối phương.

Bỗng Tưởng Hành đưa một tờ giấy cho Dư Hoan. Cậu sửng sốt, mở giấy ra, bên trong chỉ có một câu ngắn gọn.

"Có thể giúp tớ chuyện này được không?"

Dư Hoan trả lời: "Chuyện gì?"

Hắn nói: "Tám giờ tối nay đợi ở gần nhà tớ, tớ sẽ nói cho cậu."

Dư Hoan suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được."

"Cậu nói chuyện với Tưởng Hành?" Bỗng Thẩm Hà mở miệng hỏi, giọng cực kỳ khó chịu. Cũng không lạ, bất cứ ai tiếp cận cậu, dù là người khác giới hay người đồng giới, Thẩm Hà đều sẽ biến thành bình dấm chua to đùng.

Dư Hoan không trả lời anh, ánh mắt Thẩm Hà trở nên âm u, nhưng không làm gì cả, chỉ gửi tin nhắn cho cậu.

【Nghe nói hôm nay ba mẹ cậu không ở nhà, tới nhà tớ, tớ nấu cơm cho, có thể nuôi cậu nửa tháng.】

【Không tới.】

【Tớ chờ cậu.】

【…】

Sau khi tan học cậu quên sạch chuyện này, điện thoại cũng sập nguồn, không nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hà. Côи ŧɦịŧ chiều đã đồng ý đi giúp Tưởng Hành, nên cậu tới nhà hắn trước.

Tưởng Hành sống trong tầng hầm bẩn thỉu loạn lạc, có vài người uống say nằm trên mặt đất ngay tại lối vào, bọn họ lấy đại đệm với chăn rồi ngủ thiếp đi.

Dư Hoan thật sự không tưởng tượng được Tưởng Hành lại lớn lên ở đây. Cậu không dám đậu xe trong hầm, sợ bị trộm mất, nên gọi điện bảo Tưởng Hành đi ra.

Hôm nay hắn vẫn mặc váy dài và giày cao gót, trang điểm đậm, đeo túi trên vai. Dư Hoan cho rằng hắn chỉ có sở thích mặc đồ khác giới, không nghĩ nhiều.

"Tưởng Hành, cậu tìm tớ có chuyện gì?" Dư Hoan hỏi hắn.

Tưởng Hành ngồi lên xe cậu, thờ ơ nói một câu: "Cũng không phải chuyện trọng đại, chỉ phiền cậu lúc chở tớ về nhà thôi."

Dư Hoan: "Giờ cậu muốn đi đâu?"

Tưởng Hành: "Quán bar Kim Giác."

Dư Hoan chở hắn tới địa điểm yêu cầu, lúc đến nơi Dư Hoan vẫn còn ngơ ngác, vì trong quán chỉ toàn đàn ông, có cả mấy người giả gái giống Tưởng Hành.

Lúc bước vào, không ít người đàn ông nhìn chằm chằm Dư Hoan, ánh mắt trần trụi, lộ rõ vẻ du͙ƈ vọиɠ không thể che giấu.

Dư Hoan có chút không được tự nhiên, núp sau lưng Tưởng Hành, hắn nhẹ nhàng kéo tay cậu, để cậu trốn trong áo khoác lông của mình.

"Không sao. Nếu có người tới gần cậu, cứ nói cậu đã có chủ, hắn ta sẽ rời đi."

Dư Hoan nửa hiểu nửa không, gật đầu: "Ừm..."

Hắn dẫn Dư Hoan tới khu ghế dài trong quán bar, có ba người đàn ông trung niên ngồi ở đó, bụng phệ, đầu hơi hói, trông rất mập mạp.

"Sao tới muộn vậy?" Một người đàn ông mất kiên nhẫn hỏi.

Tưởng Hành cười xin lỗi gã: "Ngại quá ông chủ, ở trường có tiết tự học buổi tối. Tôi học một tiết rồi trốn tới đây."

Một người khác nhìn chằm chằm Dư Hoan, hỏi: "Nhóc này là cậu mang đến?"

Tưởng Hành lắc đầu: "Cậu ấy không phải, chỉ ngồi đây chứ không làm gì khác."

Người đàn ông kia có vẻ thấy hứng thú với Dư Hoan, nhìn chằm chằm cậu không dời mắt: "Vậy cậu đưa nhóc này cho tôi, tôi sẽ trả hai người gấp đôi."

Tưởng Hành: "Cậu ấy đã có chủ."

Mấy tên gay lớn tuổi rất thích những cậu nhóc tầm tuổi học sinh, đặc biệt là kiểu thanh tú giống Dư Hoan, Tưởng Hành phải khuyên mãi bọn họ mới chịu buông tha cho cậu.

Nhìn bầu không khí của cuộc đối thoại, Dư Hoan bắt đầu hiểu ra có chuyện gì. Thấy Tưởng Hành chuẩn bị rời đi với bọn họ, cậu nhíu mày nắm lấy cánh tay hắn.

"Không đi có được không?"

Tưởng Hành hơi khựng lại, không nói gì, chỉ gỡ tay cậu ra.

Đám đàn ông kia đưa Tưởng Hành rời quán bar. Dư Hoan không yên tâm, dắt xe đạp đi theo bọn họ từ xa, thấy bọn họ dẫn Tưởng Hành vào một khách sạn gần đấy, bốn người đặt một phòng.

Thật ra tâm trạng Dư Hoan rất phức tạp, dù có ngốc cậu cũng biết sắp sửa xảy ra chuyện gì. Cậu định ngăn Tưởng Hành, lại bị hắn đẩy ra lần nữa.

"Tớ nhờ cậu chở tớ về nhà, không bảo cậu làm chuyện gì khác."

Dư Hoan rất khổ sở, nhưng không khuyên được hắn, chỉ có thể đứng ở hành lang chờ bọn họ đi ra. Đợi tới mười một giờ, cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở.

Mấy người đàn ông đi ra trước, bọn họ có vẻ rất thỏa mãn, nói nói cười cười, không còn liếc Dư Hoan cái nào nữa.

Một lúc lâu sau Tưởng Hành mới đi ra, bình thường đã bước không vững, bây giờ đi đường còn hơi run rẩy.

"Này... Cậu không sao chứ?" Dư Hoan đỡ hắn.

Tưởng Hành lắc đầu: "Không sao. Hôm nay uống nhiều rượu nên đi không vững." Trên người hắn thật sự có mùi rượu, là do ban nãy hắn đã cố uống.

Nhưng thật sự chỉ vì uống rượu nên đi không vững ư? Ngọn ngành mọi chuyện như nào, Dư Hoan cũng biết rõ.

Cậu đỡ hắn rời khách sạn, bỗng ai đó hô lên một tiếng: "Á -- có máu!"

Lúc này Dư Hoan mới nhận ra trên mặt đất có rất nhiều máu, chảy từ giữa hai chân Tưởng Hành. Cậu quay đầu nhìn, rất đáng sợ. Máu đỏ tươi chảy đầy đất cả dọc đường, chảy xuống sàn nhà cẩm thạch trắng tinh trông lại càng nổi bật.

"Tưởng... Tưởng Hành! Cậu chảy máu!" Dư Hoan run rẩy nói: "Tớ đưa cậu tới bệnh viện!"

Nhưng Tưởng Hành chỉ lắc đầu: "Chở tớ về nhà là được rồi, đừng nói gì, cũng đừng làm gì cả. Ban đầu cậu đồng ý với tớ như nào, bây giờ cứ làm như thế."

Dư Hoan: "Tớ..."

Tưởng Hành: "Đi thôi."

Dư Hoan chở hắn về nhà, Tưởng Hành đứng trước lối vào hầm, đưa cho cậu ba trăm tệ, nói: "Chuyện hôm nay đừng nói với ai. Tớ tin tưởng cậu nên mới tìm cậu."

"Tớ không cần." Dư Hoan nhất quyết không nhận.

Tưởng Hành ngẩn người, cười bất đắc dĩ, cất lại tiền vào ví. Hắn nói: "Về nhà đi, chuyện hôm nay cảm ơn cậu."

Hắn định đi, Dư Hoan lại gọi hắn: "Tưởng Hành."

Tưởng Hành dừng bước. Dư Hoan nói: "Nếu sớm biết cậu làm mấy chuyện này, tớ tuyệt đối sẽ không giúp cậu. Lần sau đừng tìm tớ giúp nữa."

Tưởng Hành sửng sốt, đôi mắt có chút ảm đạm, nhưng không nói gì, chỉ xua xua tay: "Tớ hiểu rồi, cậu đi đi, đi đường chú ý an toàn."

---

Đôi lời editor:

Cái văn án lừa người =)) truyện càng ngày càng dark

Sau khi tan học cậu quên sạch chuyện này, điện thoại cũng sập nguồn, không nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hà. Côи ŧɦịŧ chiều đã đồng ý đi giúp Tưởng Hành, nên cậu tới nhà hắn trước.

Dư Hoan thật sự không tưởng tượng được Tưởng Hành lại lớn lên ở đây. Cậu không dám đậu xe trong hầm, sợ bị trộm mất, nên gọi điện bảo Tưởng Hành đi ra.

Đoạn dưới vả đoạn trên =)) tưởng điện thoại sập nguồn mà anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.