Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 16



Chương 16:

Lâm Mộc Mộc đưa tay lại cho cậu.

Sau đó Dư Hoan kéo cô ra từ trong bóng tối.

Cô gái như thấy một tia sáng, nhưng cô bỗng phản cảm với kia sáng đó. Vì cô nhận ra tia sáng đấy không thuộc về mình.

Tay Dư Hoan bị hất ra.

Lâm Mộc Mộc khoác áo đồng phục của cậu chật vật chạy mất.

Tại quán cà phê.

Lúc Dư Hoan tới nơi, Lục Kình đã đợi cậu một tiếng. Cậu đi đến xin lỗi, nói: "Ngại quá, anh lỡ tới trễ. Bạn của anh gặp vài chuyện, anh đi giúp cô ấy một chút nên mới trễ."

Lục Kình rất lịch sự mời cậu ngồi xuống: "Không sao, lâu như nào em cũng sẵn sàng chờ."

Lời này nghe cứ kì lạ như nào ấy. Dư Hoan nghi ngờ vài giây, từ tốn ngồi xuống: "Ừm, em nói đi, em muốn anh làm gì?"

"Đừng vội, uống cà phê trước đã." Lục Kình búng tay một cái, gọi người phục vụ đi tới: "Cho anh ấy ly cà phê, nhiều đường chút."

"Vâng." Người phục vụ gật đầu đi xuống.

Lục Kình mở điện thoại, sau đó đặt lên bàn, dùng hai ngón tay ấn xuống, để điện thoại tới trước mặt Dư Hoan.

"Nghe nói anh có người yêu?"

Dư Hoan ngẩn ra: “Hả?”

Lục Kình nhấn vào màn hình điện thoại: "Người yêu của anh khiến em hơi giật mình."

Sao bỗng nhiên hắn nói chuyện này? Dư Hoan nghi ngờ, nhận lấy điện thoại xem, nếu không xem còn được, vừa thấy đã nhăn nhó hết mặt mày.

Diễn đàn trường đang bùng nổ.

Hình ảnh cậu và Thẩm Hà ôm nhau trong phòng học không rõ bị ai chụp lại, đăng lên diễn đàn, nói cách khác, bây giờ toàn trường đã biết bọn họ là đồng tính luyến ái.

Đây không phải vấn đề nhỏ.

Nói không chừng sẽ kích động đến phụ huynh, ảnh hưởng tới việc học.

"Dư Hoan, anh biết đợt trước em phải đi rửa ruột, nôn mửa ở bệnh viện không?" Lục Kình hỏi.

Dư Hoan lắc đầu.

Lục Kình buông thìa khuấy cà phê xuống: "Em nghĩ có một chuyện quan trọng cần nói với anh, nhưng sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và Thẩm Hà."

Dư Hoan không muốn thừa nhận: "Giữa anh và anh ta không có gì, bức ảnh này là trò đùa dai của người khác, được chụp lúc mọi người đang trêu chọc nhau."

"Vậy thì tốt." Dư Hoan trả điện thoại cho Lục Kình. Lục Kình nhận lấy, nói tiếp: "Tên họ Thẩm này vốn không phải thứ gì tốt đẹp."

Nghe hắn mắng Thẩm Hà, Dư Hoan nhíu mày có chút không vui, nhưng lại không tức giận, chỉ nói: "Nói năng lễ phép đi, cả hai đều là bạn học đấy."

"Vậy sao anh ta không lễ phép với em?" Lục Kình cảm thấy buồn cười, còn có chút bực bội: "Lúc anh ta đánh em, là đánh vào đầu lấy mạng đấy."

Việc này Dư Hoan không thể phản bác được.

Lục Kình nói tiếp: "Valentine hôm đó không phải anh đã đến sao?"

Dư Hoan: "Hửm?"

Lục Kính bấu chặt ngón tay lên thành ly, có vẻ đang rất tức giận: "Sau khi anh đi thì thằng điên kia tới, nó nhét hết socola anh vừa ăn vào miệng em. Còn có cả giấy thiếc. Nên em phải rửa ruột ở bệnh viện, cực kỳ khổ sở."

"Cái này..." Dư Hoan cứng miệng.

Mắt Lục Kình đỏ lên: "Anh sẽ không giúp nó cầu xin đúng không?"

"..." Dư Hoan trầm mặc.

"Nếu anh và nó không có quan hệ gì, vậy không cần thiết phải che chở nó."

Lục Kình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có người đang đứng bên kia đường, là một cô gái dáng người mảnh mai thon dài. Dư Hoan cũng nhìn qua, cậu giật mình, đấy không phải là Tưởng Hành sao?

Tưởng Hành đứng bên kia đường hút thuốc, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Dư Hoan đằng sau cửa kính, có vẻ đang đợi cậu.

"Ai vậy?" Lục Kình hỏi, hắn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tưởng Hành: "Cô ấy đang nhìn anh... Là người quen của anh sao?"

Dư Hoan: "Ừm." Cậu không định vạch trần thân phận của Tưởng Hành, chỉ nói: "Đây là bạn anh, đang tới đây đón anh. Chúng ta nói ngắn gọn đi, anh sẽ quản lý Thẩm Hà thật tốt, em có thể viết ra một danh sách tiền thuốc men cho anh, anh sẽ bồi thường."

Lục Kình hơi tức giận: "Anh cảm thấy em tìm anh chỉ vì chút tiền này?"

Dư Hoan ngả người ra sau: "Vậy là gì?"

Lục Kình cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu: "Em biết chuyện này rất hoang đường. Nhưng em muốn tìm anh vì chỉ có anh giúp được em."

Hắn trầm mặc một lúc, từ tốn nói: "Cho ông ấy một cơ hội đi, ông ấy vẫn luôn muốn gặp mẹ anh. Em biết anh không thể buông bỏ nút thắt với ông ấy.

"Thôi khỏi." Lục Kình không cần nói tên, Dư Hoan đã đoán được đấy là ai, vừa nhắc tới cả người cậu đều run lên: "Mẹ anh từng nói, cả đời này không muốn nhìn thấy ông ấy. Với lại ba của anh cũng không đồng ý."

Lục Kình: "Anh là người đồng ý với em, anh nói chỉ cần em không trả thù Thẩm Hà, anh có thể giúp em một chuyện, chuyện gì cũng được."

Dư Hoan: "Không bao gồm chuyện này."

Đây là lần kết hôn thứ hai của mẹ Dư Hoan, chồng cũ là ba Lục Kình. Trước khi gặp được ba Dư Hoan, mẹ cậu cực kỳ khổ sợ, hàng ngày bị ba Lục Kình bạo hành, lúc mang thai Dư Hoan, bà suýt nữa bị đánh đến mức sinh non.

Để có thể sinh Dư Hoan một cách an toàn, bà không còn cách nào ngoài việc ly hôn với ông, sau đó mới quen người ba hiện tại của cậu.

Không chỉ thể, cậu và Lục Kình cũng coi là anh em, Dư Hoan còn phải gọi hắn là em trai, chẳng qua bọn họ được hai người ba khác nhau nuôi nấng.

Mấy năm nay ba Lục Kình kiếm tiền, cảm thấy rất hối hận về chuyện mẹ Dư Hoan, luôn nghĩ cách quay lại với bà, cho dù bây giờ bà đã thành gia lập nghiệp.

Dư Hoan không bao giờ bao dung nhẫn nhịn với loại người vừa tra vừa mặt dày vô sỉ như thế. Tên cặn bã kia luôn muốn uy hiếp cậu để gặp được mẹ Dư Hoan, nhưng Dư Hoan từ chối rất nhiều lần, không còn cách nào, ông bỗng nghĩ ra biện pháp cho cậu em trai này dùng gương mặt tươi cười đi thuyết phục.

Dư Hoan không lấy ân oán của người lớn đặt lên người bọn họ. Em trai là em trai, cậu không có thù oán, cũng không phản kháng hắn.

"Không còn chuyện gì khác sao?" Cà phê được bưng lên, Dư Hoan không uống, nói tiếp: "Nếu không có gì thì anh đi đây, bạn anh đang đợi."

"Thôi được." Lục Kình dựa vào ghế, nhìn Tưởng Hành ở bên kia đường: "Nếu anh không muốn cũng đừng trách em kết thù với Thẩm Hà. Chuyện nó đánh em, em không thể không tính, sớm hay muộn em cũng sẽ trả thù."

"Lục Kình, em biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không?" Dư Hoan chống tay lên bàn nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Em sẽ chết, em sẽ bị Thẩm Hà đánh chết. Với cả anh tìm em không phải vì quan tâm hay lo cho sinh mạng của em."

Giọng cậu lạnh lùng: "Anh sợ em sẽ liên lụy tới Thẩm Hà, hủy hoại cả một cuộc đời anh ấy. Lục Kình, anh khuyên em, tốt nhất đừng làm mấy trò côn đồ, nếu không tất cả những gì hôm nay anh nói với em, đều sẽ thành sự thật."

"Làm trò côn đồ?" Lục Kình không hiểu cậu nói gì: "Dư Hoan, nhìn em trông giống loại người đấy à? Dù gì em cũng là em trai anh, sao anh có thể nói em như vậy?"

Dư Hoan cầm ly cà phê trên bàn hắt vào đũng quần Lục Kình, hắn ngã xuống lăn lộn trên đất: "Dư Hoan, anh điên rồi!"

Dư Hoan ném ly xuống đất, khiến chiếc ly vỡ vụn: "Ly cà phê này là món nợ anh đòi thay Thẩm Hà, em hãy nhớ kỹ lời anh nói."

Dư Hoan xách cặp rời đi.

Bé ciu của Lục Kình bị bỏng, đau đến mức chảy cả nước mắt. Cái gì mà ba, cái mà anh trai... Mấy thứ đấy là cái gì! Kẹp hắn ở giữa, sống đã khó còn bị hành hạ!

Chiếc bàn trong góc có người khẽ cười.

Là một thiếu niên đội mũ lưỡi trai.

Cậu thiếu niên ngồi bắt chéo chân, đổi băng gạc trên cổ tay mình. Băng gạc được cởi ra, ngay tại động mạch ở cổ tay là một vết dao cắt trông rất ghê người, vết dao khá sâu, chắc về sau sẽ thành vết sẹo khó lành.

【U là trời! Không ngờ hotboy lại là đồng tính luyến ái!】

Diễn đàn trường bùng nổ.

Dư Hoan lướt xem bình luận trên điện thoại, thấy một đống bình luận nghi ngờ, và một đống bình luận không tin.

"Tớ không tin, sao Thẩm Hà có thể là đồng tính luyến ái."

"Tớ cũng không tin, mặt Dư Hoan trông như con khỉ, dù có tìm thụ, thì phải tìm bé thụ đáng yêu giống Xán Xán chứ."

Khỉ... Con khỉ... Trán Dư Hoan nổi gân xanh, không nhịn được tạo tài khoản nặc danh đáp trả: "Đùa cái gì vậy? Dư Hoan giống con khỉ chỗ nào? Không phải cậu ấy còn đẹp trai hơn Thẩm Hà sao? Chỉ số IQ của Thẩm Hà là số âm, mà lại hẹn hò với cậu ấy, người chịu tủi thân không phải là Dư Hoan à?"

"Ha ha? Dư Hoan đấy à?"

"Thái độ chua ngoa này, bản thân bị nói vậy cũng đúng."

"Mặt còn dày hơn tường thành."

Bên dưới thêm mười mấy bình luận cười nhạo cậu, mà bình luận của cậu còn có hơn 30 cái dislike. Dư Hoan tức lộn cả ruột, chỉ muốn đánh Thẩm Hà một trận.

Đúng lúc này, hệ thống thông báo.

Tài khoản nặc danh "Bà xã tôi là người tuyệt vời nhất thế giới" đã like bình luận của ngài.

Dư Hoan: “…”

Không cần nghĩ cũng biết là ai, cách một cái màn hình, Dư Hoan như có thể nhìn thấy Thẩm Hà đang vẫy đuôi.

“Dư Hoan?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu cậu, không biết Tưởng Hành đi tới trước mặt cậu từ khi nào, lúc Dư Hoan đâm vào cột điện, hắn duỗi tay chắn giúp cậu một chút.

"A?" Dư Hoan ngẩng đầu theo phản xạ.

Tưởng Hành cười bất đắc dĩ: "Đi đường đừng quá tập trung nhìn điện thoại, lần sau phải chú ý hơn."

Tay hắn đặt giữa không trung, bỗng dời qua xoa đầu cậu. Mặt Dư Hoan hơi đỏ lên, cảm thấy không được tự nhiên, lùi về sau một bước né tay hắn.

Tay Tưởng Hành khựng lại nửa giây, sau đó buồn bã thu tay lại. Dư Hoan gãi đầu, cười nói: "Xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi."

“Khách khí như vậy làm gì.”

"Ừm..."

Tưởng Hành vỗ vai cậu, cười hỏi: "Rảnh không? Tớ mời cậu đi ăn bữa cơm nhé? Dạo này tớ luôn chờ cậu ở cổng trường, nhưng bên cạnh cậu toàn có chó dữ đi theo trông coi chặt chẽ, tớ không dám tới gần."

Dư Hoan: "Cậu nói Thẩm Hà à?"

Tưởng Hành nhún vai, mắng Thẩm Hà là chó dữ, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận. Một là nghĩ Dư Hoan sẽ không vui, hai là hắn thật sự cảm thấy thế.

"Không cần." Dư Hoan lắc đầu: "Nếu cậu muốn ăn thì để tớ mời, cậu đừng tiêu tiền. Tớ biết kinh tế của cậu rất eo hẹp."

Tưởng Hành cũng không từ chối: "Cảm ơn." Hắn biết nếu từ chối có thể Dư Hoan sẽ thương hại hắn, không cho hắn nói gì nữa.

"Ăn đồ thanh đạm thôi, bây giờ cậu không thể ăn mấy món đậm đặc." Dư Hoan tra bản đồ trên điện thoại, chỉ về phía trước: "Đằng trước có quán cháo khá được, bên trong còn cố ý trộn thuốc vào cháo. Chúng ta tới đó ăn đi."

Tưởng Hành nhẹ nhàng cong khóe miệng: "Ừm."

Bình thường Dư Hoan ở trước mặt Thẩm Hà toàn mở miệng chửi, thực ra cậu là người vừa nhẹ nhàng vừa chu đáo, suốt ngày chửi vì toàn bị Thẩm Hà chọc giận.

Tưởng Hành đánh giá cao điểm này.

Hai người bước vào quán chào, tìm một căn phòng nhỏ yên tĩnh. Tưởng Hành rót trà cho cậu, động tác rót trà cực kỳ tao nhã, nhìn vào trông rất có khí chất phụ nữ.

"Tớ xin lỗi." Dư Hoan mở miệng trước: "Chuyện lần đó tớ thay Thẩm Hà xin lỗi cậu. Tính cách tên đấy bạo lực quá, đều do tớ quản không tốt."

"Hai chúng ta ăn thôi, đừng nhắc đến người ngoài." Có vẻ Tưởng Hành rất ghét Thẩm Hà, nói lái sáng chuyện khác, hỏi Dư Hoan: "Còn muốn học chứng khoán không?"

Dư Hoan gật đầu: "Đương nhiên."

Tưởng Hành buông ấm trà, đặt chén trà xuống trước mặt cậu: "Chứng khoán như đánh cuộc, xổ số cũng vậy, cậu sẵn sàng tin tớ sao?"

"Sẵn sàng." Tại sao lại không muốn? Hắn chính là vua chứng khoán tương lai, nổi tiếng khắp thế giới, thánh may mắn, đúng chuẩn một cái đùi to bự.

"Tớ đánh giá cao cậu." Tưởng Hành đột nhiên nói: "Khó có được một học sinh thích cái này. Mọi người toàn tránh trối chết."

Được hắn khen, Dư Hoan ngại ngùng gãi đầu, cười đáp: "Thật ra hồi trước tớ rất sùng bái cậu." Cậu đang nói tới tương lai của Tưởng Hành: "Cậu rất lợi hại."

Tưởng Hành hơi giật mình: "Sùng bái tớ?"

"Ừm." Dư Hoan kích động nhìn hắn: "Tưởng Hành, tin tớ, nhất định sau này cậu sẽ thành công. Cậu cứ nỗ lực như vậy, chắc chắn vận mệnh sẽ giúp đỡ cậu."

Đôi mắt cậu thiếu niên tỏa sáng lấp lánh, trông rất tự tin, nói như có thể nhìn thấy tương lai, còn cực kỳ sùng bái tương lai của hắn.

Tưởng Hành hơi ngơ ngẩn, bỗng duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ của cậu. Móng tay đỏ tươi cọ vào mặt cậu, cứ như rất thích vẻ mặt này.

"Cảm ơn cậu đã quan tâm, bé cute."

Dư Hoan cười hehe: "Sau này phát đạt, cậu đừng quên tớ đấy nhé." Mang mị đi, để mị biết được cảm giác giàu có sau một đêm.

"Tất nhiên là không quên rồi." Tưởng Hành mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, nói một câu đầy ẩn ý: "Tớ sẽ nhớ rõ cậu cả đời."

---

Đôi lời editor:

Để không bị loạn thì mình giải thích mối quan hệ của gia đình Dư Hoan nhé, ba Lục Kình là ba ruột của Dư Hoan, sau khi mẹ Dư Hoan ly hôn rồi cưới ba dượng, ba Lục Kình có con với 1 người phụ nữ khác là Lục Kình, còn mẹ Lục Kình là ai thì không thấy nói.

Dư Hoan điên ngầm =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.